Tác giả:

“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai” (Hóa thành cơn gió , lại trở về) Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn…

Chương 49: Cửu biệt trùng phùng

Cô Tinh Vọng NguyệtTác giả: a DTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Tiên Hiệp“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai” (Hóa thành cơn gió , lại trở về) Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn… Chuyển ngữ : Thiên NguyệtSáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên người nàng, gương mặt nàng vẫn có chút trắng bệch, không một tia huyết sắc, nhưng hiện tại thân thể cũng đã ấm áp lên.Hắn lẳng lặng ngồi ở bên giường nàng, nắm lấy tay nàng, tầm mắt một khắc cũng không ly khai.Nàng cứ như thế ngủ rất nhiều ngày. Âu cũng là tự nhiên.Chẳng mấy ai biết được nàng đã đi qua một chặng đường dài như thế nào để có thể tới đây. Từ Bất Chu sơn đến nơi này, cự ly đó có thể dùng vạn lý chi ngoại mà hình dung. Thân thể nàng gầy yếu như thế, tâm tư lại trước giờ cố chấp, chưa từng thay đổi.Đến tột cùng cái gì đã giúp nàng phục sinh, không phải nhân cũng không phải yêu, không có tiên khí cũng chẳng ẩn giấu tiên cốt, bộ dạng tuy rằng không có thay đổi, nhưng khiến cho hắn trong lòng thủy chung lo sợ bất an.Nếu như lại là một giấc mộng ngắn ngủi, đẹp đẽ nhưng tàn khốc, hắn tình nguyện không thức dậy, vĩnh viễn chìm sâu, cũng không muốn phải một lần nữa chịu đựng thống khổ mất đi nàng, thống khổ vì tự trách, thống khổ vì bất lực.Nắm lấy tay nàng, hắn thầm khẩn cầu.Tại một buổi sáng sớm như hôm nay, bởi vì có ánh mặt trời sao cơn bão tuyết, bởi vì bên cạnh có nàng, hắn lờ mờ cảm thấy ấm áp.——————————————————————————Một giấc chiêm bao ngàn năm.Nàng tỉnh lại và thấy hắn.Hắn nắm tay nàng, ngồi bên giường nàng, phảng phất là ngủ .Gian phòng rất ấm áp, bên ngoài yên tĩnh được không có một điểm thanh âm, ánh mặt trời rọi lên thân thể hắn, áo bào trắng bạch, dung mạo hắn say ngủ.Nàng tham lam nhìn hắn, mê luyến ngắm hắn, mấy ngàn năm trôi qua, liền cứ như thế mà ngắm hắn. Vô luận nhìn nhiều hay ít, đều cảm thấy sinh vật mỹ lệ phi thường, thuần túy hoàn mỹ.Giờ khắc này, là vận mệnh nào có thể dẫn lối?Hoặc giả, nàng ngay cả thân thể bằng xương bằng thịt của chính mình cũng không nguyện tin tưởng, liệu đây có phải là một giấc mộng?Không có đàm thủy ngăn cách, hắn liền chân thật ở bên cạnh nàng, hô hấp, thậm chí nàng chỉ cần nâng tay liền có thể chạm đến, cự ly gần như thế.Nước mắt yên tĩnh không tiếng động.Một cánh tay vươn lên, nhẹ giúp nàng lau đi nước mắt.Nàng kinh ngạc, hắn đã tỉnh từ lúc nào, dùng nhãn tình xanh lục chăm chú nhìn nàng, là ánh mắt mà nàng trước giờ chưa từng biết.Ánh mắt phức tạp như vậy.“Đừng khóc.” Hắn nhẹ nói: “Ta ở đây.”Thanh âm của hắn có chút ách, lại không có khí thế sắc bén. Thời gian nơi nhân thế rốt cuộc trải qua bao lâu? Nàng không biết, chỉ lờ mờ biết rõ, hắn đã bất đồng.“Nguyệt ….” nàng mở miệng, phát hiện chính mình đã có tiếng nói, không cần khoa tay múa chân nói chuyện. Danh tự của một nghìn nam trước, thế nhưng chẳng hề xa lạ, vẫn quen thuộc, đau lòng như thế. “Thực xin lỗi …. muộn như vậy mới tìm ngươi …. bởi vì đàm thủy lạnh quá …. ta dậy không nổi ….”Thanh âm của nàng giống hệt nghìn năm trước, nghe không hay lắm, lại khiến hắn tin tưởng nàng là thực sợ trở về.Nước lạnh …. hắn ra sao không biết rõ, nước của hàn đàm rét lạnh đến nhường nào, từ đó đến nay, nàng vẫn luôn ở đó sao….“Không muộn, chỉ có mười tám năm.” Hắn lau đi nước mắt nàng, đạm đạm nói, tâm gắt gao đau: “Ta cho rằng ngươi kiếp số khó trốn. Trong khắc ngắn ngủi ngươi xông ra, trong một khắc ngắn ngủi ta nhận ra ngươi, ngươi biết hay không ta giận dữ như thế nào, tự trách như thế nào?”Quả thật, đối mặt với ngày này ….. nàng chẳng có gì phản bác, tâm cũng co rút đau đớn.Giấu diếm hắn là chính mình, trốn tránh chân tướng cũng là chính mình ….

Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên người nàng, gương mặt nàng vẫn có chút trắng bệch, không một tia huyết sắc, nhưng hiện tại thân thể cũng đã ấm áp lên.

Hắn lẳng lặng ngồi ở bên giường nàng, nắm lấy tay nàng, tầm mắt một khắc cũng không ly khai.

Nàng cứ như thế ngủ rất nhiều ngày. Âu cũng là tự nhiên.

Chẳng mấy ai biết được nàng đã đi qua một chặng đường dài như thế nào để có thể tới đây. Từ Bất Chu sơn đến nơi này, cự ly đó có thể dùng vạn lý chi ngoại mà hình dung. Thân thể nàng gầy yếu như thế, tâm tư lại trước giờ cố chấp, chưa từng thay đổi.

Đến tột cùng cái gì đã giúp nàng phục sinh, không phải nhân cũng không phải yêu, không có tiên khí cũng chẳng ẩn giấu tiên cốt, bộ dạng tuy rằng không có thay đổi, nhưng khiến cho hắn trong lòng thủy chung lo sợ bất an.

Nếu như lại là một giấc mộng ngắn ngủi, đẹp đẽ nhưng tàn khốc, hắn tình nguyện không thức dậy, vĩnh viễn chìm sâu, cũng không muốn phải một lần nữa chịu đựng thống khổ mất đi nàng, thống khổ vì tự trách, thống khổ vì bất lực.

Nắm lấy tay nàng, hắn thầm khẩn cầu.

Tại một buổi sáng sớm như hôm nay, bởi vì có ánh mặt trời sao cơn bão tuyết, bởi vì bên cạnh có nàng, hắn lờ mờ cảm thấy ấm áp.

——————————————————————————

Một giấc chiêm bao ngàn năm.

Nàng tỉnh lại và thấy hắn.

Hắn nắm tay nàng, ngồi bên giường nàng, phảng phất là ngủ .

Gian phòng rất ấm áp, bên ngoài yên tĩnh được không có một điểm thanh âm, ánh mặt trời rọi lên thân thể hắn, áo bào trắng bạch, dung mạo hắn say ngủ.

Nàng tham lam nhìn hắn, mê luyến ngắm hắn, mấy ngàn năm trôi qua, liền cứ như thế mà ngắm hắn. Vô luận nhìn nhiều hay ít, đều cảm thấy sinh vật mỹ lệ phi thường, thuần túy hoàn mỹ.

Giờ khắc này, là vận mệnh nào có thể dẫn lối?

Hoặc giả, nàng ngay cả thân thể bằng xương bằng thịt của chính mình cũng không nguyện tin tưởng, liệu đây có phải là một giấc mộng?

Không có đàm thủy ngăn cách, hắn liền chân thật ở bên cạnh nàng, hô hấp, thậm chí nàng chỉ cần nâng tay liền có thể chạm đến, cự ly gần như thế.

Nước mắt yên tĩnh không tiếng động.

Một cánh tay vươn lên, nhẹ giúp nàng lau đi nước mắt.

Nàng kinh ngạc, hắn đã tỉnh từ lúc nào, dùng nhãn tình xanh lục chăm chú nhìn nàng, là ánh mắt mà nàng trước giờ chưa từng biết.

Ánh mắt phức tạp như vậy.

“Đừng khóc.” Hắn nhẹ nói: “Ta ở đây.”

Thanh âm của hắn có chút ách, lại không có khí thế sắc bén. Thời gian nơi nhân thế rốt cuộc trải qua bao lâu? Nàng không biết, chỉ lờ mờ biết rõ, hắn đã bất đồng.

“Nguyệt ….” nàng mở miệng, phát hiện chính mình đã có tiếng nói, không cần khoa tay múa chân nói chuyện. Danh tự của một nghìn nam trước, thế nhưng chẳng hề xa lạ, vẫn quen thuộc, đau lòng như thế. “Thực xin lỗi …. muộn như vậy mới tìm ngươi …. bởi vì đàm thủy lạnh quá …. ta dậy không nổi ….”

Thanh âm của nàng giống hệt nghìn năm trước, nghe không hay lắm, lại khiến hắn tin tưởng nàng là thực sợ trở về.

Nước lạnh …. hắn ra sao không biết rõ, nước của hàn đàm rét lạnh đến nhường nào, từ đó đến nay, nàng vẫn luôn ở đó sao….

“Không muộn, chỉ có mười tám năm.” Hắn lau đi nước mắt nàng, đạm đạm nói, tâm gắt gao đau: “Ta cho rằng ngươi kiếp số khó trốn. Trong khắc ngắn ngủi ngươi xông ra, trong một khắc ngắn ngủi ta nhận ra ngươi, ngươi biết hay không ta giận dữ như thế nào, tự trách như thế nào?”

Quả thật, đối mặt với ngày này ….. nàng chẳng có gì phản bác, tâm cũng co rút đau đớn.

Giấu diếm hắn là chính mình, trốn tránh chân tướng cũng là chính mình ….

Cô Tinh Vọng NguyệtTác giả: a DTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Tiên Hiệp“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai” (Hóa thành cơn gió , lại trở về) Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn… Chuyển ngữ : Thiên NguyệtSáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên người nàng, gương mặt nàng vẫn có chút trắng bệch, không một tia huyết sắc, nhưng hiện tại thân thể cũng đã ấm áp lên.Hắn lẳng lặng ngồi ở bên giường nàng, nắm lấy tay nàng, tầm mắt một khắc cũng không ly khai.Nàng cứ như thế ngủ rất nhiều ngày. Âu cũng là tự nhiên.Chẳng mấy ai biết được nàng đã đi qua một chặng đường dài như thế nào để có thể tới đây. Từ Bất Chu sơn đến nơi này, cự ly đó có thể dùng vạn lý chi ngoại mà hình dung. Thân thể nàng gầy yếu như thế, tâm tư lại trước giờ cố chấp, chưa từng thay đổi.Đến tột cùng cái gì đã giúp nàng phục sinh, không phải nhân cũng không phải yêu, không có tiên khí cũng chẳng ẩn giấu tiên cốt, bộ dạng tuy rằng không có thay đổi, nhưng khiến cho hắn trong lòng thủy chung lo sợ bất an.Nếu như lại là một giấc mộng ngắn ngủi, đẹp đẽ nhưng tàn khốc, hắn tình nguyện không thức dậy, vĩnh viễn chìm sâu, cũng không muốn phải một lần nữa chịu đựng thống khổ mất đi nàng, thống khổ vì tự trách, thống khổ vì bất lực.Nắm lấy tay nàng, hắn thầm khẩn cầu.Tại một buổi sáng sớm như hôm nay, bởi vì có ánh mặt trời sao cơn bão tuyết, bởi vì bên cạnh có nàng, hắn lờ mờ cảm thấy ấm áp.——————————————————————————Một giấc chiêm bao ngàn năm.Nàng tỉnh lại và thấy hắn.Hắn nắm tay nàng, ngồi bên giường nàng, phảng phất là ngủ .Gian phòng rất ấm áp, bên ngoài yên tĩnh được không có một điểm thanh âm, ánh mặt trời rọi lên thân thể hắn, áo bào trắng bạch, dung mạo hắn say ngủ.Nàng tham lam nhìn hắn, mê luyến ngắm hắn, mấy ngàn năm trôi qua, liền cứ như thế mà ngắm hắn. Vô luận nhìn nhiều hay ít, đều cảm thấy sinh vật mỹ lệ phi thường, thuần túy hoàn mỹ.Giờ khắc này, là vận mệnh nào có thể dẫn lối?Hoặc giả, nàng ngay cả thân thể bằng xương bằng thịt của chính mình cũng không nguyện tin tưởng, liệu đây có phải là một giấc mộng?Không có đàm thủy ngăn cách, hắn liền chân thật ở bên cạnh nàng, hô hấp, thậm chí nàng chỉ cần nâng tay liền có thể chạm đến, cự ly gần như thế.Nước mắt yên tĩnh không tiếng động.Một cánh tay vươn lên, nhẹ giúp nàng lau đi nước mắt.Nàng kinh ngạc, hắn đã tỉnh từ lúc nào, dùng nhãn tình xanh lục chăm chú nhìn nàng, là ánh mắt mà nàng trước giờ chưa từng biết.Ánh mắt phức tạp như vậy.“Đừng khóc.” Hắn nhẹ nói: “Ta ở đây.”Thanh âm của hắn có chút ách, lại không có khí thế sắc bén. Thời gian nơi nhân thế rốt cuộc trải qua bao lâu? Nàng không biết, chỉ lờ mờ biết rõ, hắn đã bất đồng.“Nguyệt ….” nàng mở miệng, phát hiện chính mình đã có tiếng nói, không cần khoa tay múa chân nói chuyện. Danh tự của một nghìn nam trước, thế nhưng chẳng hề xa lạ, vẫn quen thuộc, đau lòng như thế. “Thực xin lỗi …. muộn như vậy mới tìm ngươi …. bởi vì đàm thủy lạnh quá …. ta dậy không nổi ….”Thanh âm của nàng giống hệt nghìn năm trước, nghe không hay lắm, lại khiến hắn tin tưởng nàng là thực sợ trở về.Nước lạnh …. hắn ra sao không biết rõ, nước của hàn đàm rét lạnh đến nhường nào, từ đó đến nay, nàng vẫn luôn ở đó sao….“Không muộn, chỉ có mười tám năm.” Hắn lau đi nước mắt nàng, đạm đạm nói, tâm gắt gao đau: “Ta cho rằng ngươi kiếp số khó trốn. Trong khắc ngắn ngủi ngươi xông ra, trong một khắc ngắn ngủi ta nhận ra ngươi, ngươi biết hay không ta giận dữ như thế nào, tự trách như thế nào?”Quả thật, đối mặt với ngày này ….. nàng chẳng có gì phản bác, tâm cũng co rút đau đớn.Giấu diếm hắn là chính mình, trốn tránh chân tướng cũng là chính mình ….

Chương 49: Cửu biệt trùng phùng