Tác giả:

“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai” (Hóa thành cơn gió , lại trở về) Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn…

Chương 62: Ly khai

Cô Tinh Vọng NguyệtTác giả: a DTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Tiên Hiệp“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai” (Hóa thành cơn gió , lại trở về) Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn… Chuyển ngữ : Thiên NguyệtCổ thư Dao Trì lẳng lặng nằm trên bàn.Tiếng chuông buổi sáng đánh lên từng hồi, từng đàn bồ câu sải cánh vút lên tầng không, vầng thái dương toả từng tia nắng ban mai chiếu rọi gương mặt Khuynh Lan đang ngồi bên cửa sổ.Bên cạnh cổ thư là một phong thư gửi tới từ Nhất Sắc Sa Lan, là bút tích của Vọng Nguyệt công tử:“Cuộc đời này ta đã như nguyện cùng người ta chung ái quy ẩn, Vọng Nguyệt sơn trang hết thảy đều tuỳ ngươi xử trí, ta không có bất kỳ ý kiến gì. Nếu có việc cần tìm, tháng ba hàng năm có thể đến Chung Nam. Từ nay chia tay. Bảo trọng.”Khoé môi Khuynh Lan khẽ mang ý cười thản nhiên.Rốt cục thì Minh Nguyệt cũng tìm được thanh sơn của hắn. Tuy rằng trải qua không ít trắc trở, có vui có buồn, chỉ là không trải qua ly thì hợp làm sao có thể đến đến? Trái tim nam nhân đó thủy chung trong vắt như bích thủy hàn đàm.Mở cửa, gió thổi tới cuốn bay vạt áo, Khuynh Lan thở dài: “Vọng Nguyệt công tử, ngươi cuối cùng cũng có thể tự tại tiêu dao.”Một ngàn năm cuồng dại bên nhau, lại thêm một ngàn năm tìm tìm kiếm kiếm, mười tám năm sau, hắn cuối cùng tìm được hạnh phúc.Chỉ là hạnh phúc này tới cũng quá muộn màng khiến người trở tay không kịp, trong nhất thời khó thể tỉnh táo.

Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt

Cổ thư Dao Trì lẳng lặng nằm trên bàn.

Tiếng chuông buổi sáng đánh lên từng hồi, từng đàn bồ câu sải cánh vút lên tầng không, vầng thái dương toả từng tia nắng ban mai chiếu rọi gương mặt Khuynh Lan đang ngồi bên cửa sổ.

Bên cạnh cổ thư là một phong thư gửi tới từ Nhất Sắc Sa Lan, là bút tích của Vọng Nguyệt công tử:

“Cuộc đời này ta đã như nguyện cùng người ta chung ái quy ẩn, Vọng Nguyệt sơn trang hết thảy đều tuỳ ngươi xử trí, ta không có bất kỳ ý kiến gì. Nếu có việc cần tìm, tháng ba hàng năm có thể đến Chung Nam. Từ nay chia tay. Bảo trọng.”

Khoé môi Khuynh Lan khẽ mang ý cười thản nhiên.

Rốt cục thì Minh Nguyệt cũng tìm được thanh sơn của hắn. Tuy rằng trải qua không ít trắc trở, có vui có buồn, chỉ là không trải qua ly thì hợp làm sao có thể đến đến? Trái tim nam nhân đó thủy chung trong vắt như bích thủy hàn đàm.

Mở cửa, gió thổi tới cuốn bay vạt áo, Khuynh Lan thở dài: “Vọng Nguyệt công tử, ngươi cuối cùng cũng có thể tự tại tiêu dao.”

Một ngàn năm cuồng dại bên nhau, lại thêm một ngàn năm tìm tìm kiếm kiếm, mười tám năm sau, hắn cuối cùng tìm được hạnh phúc.

Chỉ là hạnh phúc này tới cũng quá muộn màng khiến người trở tay không kịp, trong nhất thời khó thể tỉnh táo.

Cô Tinh Vọng NguyệtTác giả: a DTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Tiên Hiệp“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai” (Hóa thành cơn gió , lại trở về) Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn… Chuyển ngữ : Thiên NguyệtCổ thư Dao Trì lẳng lặng nằm trên bàn.Tiếng chuông buổi sáng đánh lên từng hồi, từng đàn bồ câu sải cánh vút lên tầng không, vầng thái dương toả từng tia nắng ban mai chiếu rọi gương mặt Khuynh Lan đang ngồi bên cửa sổ.Bên cạnh cổ thư là một phong thư gửi tới từ Nhất Sắc Sa Lan, là bút tích của Vọng Nguyệt công tử:“Cuộc đời này ta đã như nguyện cùng người ta chung ái quy ẩn, Vọng Nguyệt sơn trang hết thảy đều tuỳ ngươi xử trí, ta không có bất kỳ ý kiến gì. Nếu có việc cần tìm, tháng ba hàng năm có thể đến Chung Nam. Từ nay chia tay. Bảo trọng.”Khoé môi Khuynh Lan khẽ mang ý cười thản nhiên.Rốt cục thì Minh Nguyệt cũng tìm được thanh sơn của hắn. Tuy rằng trải qua không ít trắc trở, có vui có buồn, chỉ là không trải qua ly thì hợp làm sao có thể đến đến? Trái tim nam nhân đó thủy chung trong vắt như bích thủy hàn đàm.Mở cửa, gió thổi tới cuốn bay vạt áo, Khuynh Lan thở dài: “Vọng Nguyệt công tử, ngươi cuối cùng cũng có thể tự tại tiêu dao.”Một ngàn năm cuồng dại bên nhau, lại thêm một ngàn năm tìm tìm kiếm kiếm, mười tám năm sau, hắn cuối cùng tìm được hạnh phúc.Chỉ là hạnh phúc này tới cũng quá muộn màng khiến người trở tay không kịp, trong nhất thời khó thể tỉnh táo.

Chương 62: Ly khai