"Anh Lục Phong" Anh lấy cho em với. Cô bé nhìn lên trên cành cây cao ngất kia có một quả bóng bay màu đỏ, đỏ rực nhưng nó cao quá cô bé không lấy được "An An, yên tâm anh sẽ lấy cho em" Cậu bé 8 tuổi nói rồi tự trèo lên cái cành cây kia "Anh Phong cẩn thận" [...] "Sao lúc nào em cũng quên hết vậy?" Hàn Lục Phong nhăn nhó nhìn Lăng Lâm An. Cứ đi được nửa đường là thảo nào để quên sách vở, đúng là không có tiền đồ gì. Giờ cả hai đều đang ở cấp 2, Lục Phong thì lớp 9 cuối cấp còn Lâm An mới có lớp 6 Nhưng mà mới lớp 6 mà cứ như bà cụ ấy, nhớ nhớ quên quên, đãng chí vô cùng nhưng lại khiến anh ghét không nổi mà [...] "Anh đừng đi du học mà" Lâm An kéo tay Lục Phong năn nỉ hết sức, nói thật thì du học là ước mơ từ nhỏ của Lục Phong vả lại bố mẹ cậu cũng chẳng thiếu tiền, nói đến bố mẹ mới "Đứng đánh anh mà" Thấy chưa vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện ngay. Ngày ngày sống chung với cha mẹ anh đã quen cái cảnh 1 tuần thay đến 6 cái chảo vì bị méo chảo mà lí do méo chảo thì ai ai cũng biết…

Chương 17

(Quyển 2) Cua Vợ Từ NhỏTác giả: Quỳnh Anh NguyễnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Anh Lục Phong" Anh lấy cho em với. Cô bé nhìn lên trên cành cây cao ngất kia có một quả bóng bay màu đỏ, đỏ rực nhưng nó cao quá cô bé không lấy được "An An, yên tâm anh sẽ lấy cho em" Cậu bé 8 tuổi nói rồi tự trèo lên cái cành cây kia "Anh Phong cẩn thận" [...] "Sao lúc nào em cũng quên hết vậy?" Hàn Lục Phong nhăn nhó nhìn Lăng Lâm An. Cứ đi được nửa đường là thảo nào để quên sách vở, đúng là không có tiền đồ gì. Giờ cả hai đều đang ở cấp 2, Lục Phong thì lớp 9 cuối cấp còn Lâm An mới có lớp 6 Nhưng mà mới lớp 6 mà cứ như bà cụ ấy, nhớ nhớ quên quên, đãng chí vô cùng nhưng lại khiến anh ghét không nổi mà [...] "Anh đừng đi du học mà" Lâm An kéo tay Lục Phong năn nỉ hết sức, nói thật thì du học là ước mơ từ nhỏ của Lục Phong vả lại bố mẹ cậu cũng chẳng thiếu tiền, nói đến bố mẹ mới "Đứng đánh anh mà" Thấy chưa vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện ngay. Ngày ngày sống chung với cha mẹ anh đã quen cái cảnh 1 tuần thay đến 6 cái chảo vì bị méo chảo mà lí do méo chảo thì ai ai cũng biết… "Mau dậy đi" Diệp tử ở đằng sau lay lay Lâm An dậy.Cô lờ mờ tỉnh dậy nhưng cái dáng vẻ lại như thiên thần vậy."Mau, đến sân bay rồi, em đeo vào hết đi" Nói rồi Diệp Tử đưa cô nào là áo khoác nào là mũ, kính, khẩu trang.Ở bên ngoài fans của cô đã vây kín xe liên tục hò hét vậy mà cô lại ngủ không hay biết gì.Cô bước xuống được cả hàng vệ sĩ bảo vệ nhưng vẫn bị đám đông xô đẩy, cô tháo cái mắt kính với khẩu trang xuống nhìn mọi người cúi đầu chào sau đó nở một nụ cười thật tươi."An tỷ xinh quá""Lâm An, yêu chị lắm""Cảm ơn mọi người" Cô cúi đầu chào rồi nhanh chấn bước vào sân bay, đằng sau thì có quản lí Diệp đang kéo vali cho cô và cả dàn diễn viên phụ nữa trong đó có cả Sở Lộ Lộ, cô ta thấy một màn này đương nhiên sinh lòng đó kị ghen ghét với Lâm An."Bọn fans ngu ngốc cứ chen lấn bẩn hết áo mình" Họ không hò hét tên cô ta lên cô ta tức, vừa đi vừa cố tình húc vào người các fans của cô để họ ngã hết ra sau đó thì hiên ngang đi như không có chuyện gì mà đổ lỗi hết tại vệ sĩ đẩy bọn họ.Cô bước lên máy bay và ngồi vào chỗ của mình, đây là khoang dành cho thương gia.Tóm lại là cao cấp nhưng cô không để ý lắm.Từ nhỏ Lâm An đã có một nỗi sợ vô hình đó là đi máy bay, đúng! Nó chưa từng xảy ra với cô cũng như gia đình cô nhưng cô lại cảm thấy sợ lắm, chắc thỉnh thoảng nghe mấy bài phóng sự về rơi máy bay đâm ra sợ hãi.Cả một chuyến đi cô chỉ ngủ để quên đi nỗi sợ hoặc cũng có thể cô cầm tinh con heo lên ngủ rõ nhiều đấy.Đối với các fans thì sở thích này của cô cực kì dễ thương tại lúc cô ngủ nhìn như thiên thần vậy nhưng đối với mấy người không vừa mắt cô thì lại nói đó là do cô lười.Họ lúc nào cũng chỉ lợi dụng thời cơ dùng mấy cái nhảm nhí để phốt cô lên cô cũng chẳng vừa mắt họ là bao.Sống sao cho vừa lòng mấy người!Máy bay hạ cánh xuống sân bay nơi cả đoàn cần đến, các fans của cô ở thành phố này đã đứng đợi rất đông, trên tay ai cũng có mấy cái bảng hiệu hồng hồng nhìn cực kì tươi tắn."An tỷ, em yêu chị""Chồn tôi đó, mọi người thấy không?""Vớ vẩn, chồng cô bao giờ, vợ tôi đó" Tất cả các fans đều hò hét khiến Lâm An cảm thấy có chút ngại ngùng, cô gật đầu chào mọi người rồi nhanh chóng trèo lên chiếc xe hơi đằng kia.[...]"Mời hành khách đi chuyến CA567 đi đến cổng số 10""Sếp, là chuyến bay của chúng ta" Diệp Vũ nói"Đi!"--------------------------------

"Mau dậy đi" Diệp tử ở đằng sau lay lay Lâm An dậy.

Cô lờ mờ tỉnh dậy nhưng cái dáng vẻ lại như thiên thần vậy.

"Mau, đến sân bay rồi, em đeo vào hết đi" Nói rồi Diệp Tử đưa cô nào là áo khoác nào là mũ, kính, khẩu trang.

Ở bên ngoài fans của cô đã vây kín xe liên tục hò hét vậy mà cô lại ngủ không hay biết gì.

Cô bước xuống được cả hàng vệ sĩ bảo vệ nhưng vẫn bị đám đông xô đẩy, cô tháo cái mắt kính với khẩu trang xuống nhìn mọi người cúi đầu chào sau đó nở một nụ cười thật tươi.

"An tỷ xinh quá"

"Lâm An, yêu chị lắm"

"Cảm ơn mọi người" Cô cúi đầu chào rồi nhanh chấn bước vào sân bay, đằng sau thì có quản lí Diệp đang kéo vali cho cô và cả dàn diễn viên phụ nữa trong đó có cả Sở Lộ Lộ, cô ta thấy một màn này đương nhiên sinh lòng đó kị ghen ghét với Lâm An.

"Bọn fans ngu ngốc cứ chen lấn bẩn hết áo mình" Họ không hò hét tên cô ta lên cô ta tức, vừa đi vừa cố tình húc vào người các fans của cô để họ ngã hết ra sau đó thì hiên ngang đi như không có chuyện gì mà đổ lỗi hết tại vệ sĩ đẩy bọn họ.

Cô bước lên máy bay và ngồi vào chỗ của mình, đây là khoang dành cho thương gia.

Tóm lại là cao cấp nhưng cô không để ý lắm.

Từ nhỏ Lâm An đã có một nỗi sợ vô hình đó là đi máy bay, đúng! Nó chưa từng xảy ra với cô cũng như gia đình cô nhưng cô lại cảm thấy sợ lắm, chắc thỉnh thoảng nghe mấy bài phóng sự về rơi máy bay đâm ra sợ hãi.

Cả một chuyến đi cô chỉ ngủ để quên đi nỗi sợ hoặc cũng có thể cô cầm tinh con heo lên ngủ rõ nhiều đấy.

Đối với các fans thì sở thích này của cô cực kì dễ thương tại lúc cô ngủ nhìn như thiên thần vậy nhưng đối với mấy người không vừa mắt cô thì lại nói đó là do cô lười.

Họ lúc nào cũng chỉ lợi dụng thời cơ dùng mấy cái nhảm nhí để phốt cô lên cô cũng chẳng vừa mắt họ là bao.

Sống sao cho vừa lòng mấy người!

Máy bay hạ cánh xuống sân bay nơi cả đoàn cần đến, các fans của cô ở thành phố này đã đứng đợi rất đông, trên tay ai cũng có mấy cái bảng hiệu hồng hồng nhìn cực kì tươi tắn.

"An tỷ, em yêu chị"

"Chồn tôi đó, mọi người thấy không?"

"Vớ vẩn, chồng cô bao giờ, vợ tôi đó" Tất cả các fans đều hò hét khiến Lâm An cảm thấy có chút ngại ngùng, cô gật đầu chào mọi người rồi nhanh chóng trèo lên chiếc xe hơi đằng kia.

[...]

"Mời hành khách đi chuyến CA567 đi đến cổng số 10"

"Sếp, là chuyến bay của chúng ta" Diệp Vũ nói

"Đi!"

--------------------------------

(Quyển 2) Cua Vợ Từ NhỏTác giả: Quỳnh Anh NguyễnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Anh Lục Phong" Anh lấy cho em với. Cô bé nhìn lên trên cành cây cao ngất kia có một quả bóng bay màu đỏ, đỏ rực nhưng nó cao quá cô bé không lấy được "An An, yên tâm anh sẽ lấy cho em" Cậu bé 8 tuổi nói rồi tự trèo lên cái cành cây kia "Anh Phong cẩn thận" [...] "Sao lúc nào em cũng quên hết vậy?" Hàn Lục Phong nhăn nhó nhìn Lăng Lâm An. Cứ đi được nửa đường là thảo nào để quên sách vở, đúng là không có tiền đồ gì. Giờ cả hai đều đang ở cấp 2, Lục Phong thì lớp 9 cuối cấp còn Lâm An mới có lớp 6 Nhưng mà mới lớp 6 mà cứ như bà cụ ấy, nhớ nhớ quên quên, đãng chí vô cùng nhưng lại khiến anh ghét không nổi mà [...] "Anh đừng đi du học mà" Lâm An kéo tay Lục Phong năn nỉ hết sức, nói thật thì du học là ước mơ từ nhỏ của Lục Phong vả lại bố mẹ cậu cũng chẳng thiếu tiền, nói đến bố mẹ mới "Đứng đánh anh mà" Thấy chưa vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện ngay. Ngày ngày sống chung với cha mẹ anh đã quen cái cảnh 1 tuần thay đến 6 cái chảo vì bị méo chảo mà lí do méo chảo thì ai ai cũng biết… "Mau dậy đi" Diệp tử ở đằng sau lay lay Lâm An dậy.Cô lờ mờ tỉnh dậy nhưng cái dáng vẻ lại như thiên thần vậy."Mau, đến sân bay rồi, em đeo vào hết đi" Nói rồi Diệp Tử đưa cô nào là áo khoác nào là mũ, kính, khẩu trang.Ở bên ngoài fans của cô đã vây kín xe liên tục hò hét vậy mà cô lại ngủ không hay biết gì.Cô bước xuống được cả hàng vệ sĩ bảo vệ nhưng vẫn bị đám đông xô đẩy, cô tháo cái mắt kính với khẩu trang xuống nhìn mọi người cúi đầu chào sau đó nở một nụ cười thật tươi."An tỷ xinh quá""Lâm An, yêu chị lắm""Cảm ơn mọi người" Cô cúi đầu chào rồi nhanh chấn bước vào sân bay, đằng sau thì có quản lí Diệp đang kéo vali cho cô và cả dàn diễn viên phụ nữa trong đó có cả Sở Lộ Lộ, cô ta thấy một màn này đương nhiên sinh lòng đó kị ghen ghét với Lâm An."Bọn fans ngu ngốc cứ chen lấn bẩn hết áo mình" Họ không hò hét tên cô ta lên cô ta tức, vừa đi vừa cố tình húc vào người các fans của cô để họ ngã hết ra sau đó thì hiên ngang đi như không có chuyện gì mà đổ lỗi hết tại vệ sĩ đẩy bọn họ.Cô bước lên máy bay và ngồi vào chỗ của mình, đây là khoang dành cho thương gia.Tóm lại là cao cấp nhưng cô không để ý lắm.Từ nhỏ Lâm An đã có một nỗi sợ vô hình đó là đi máy bay, đúng! Nó chưa từng xảy ra với cô cũng như gia đình cô nhưng cô lại cảm thấy sợ lắm, chắc thỉnh thoảng nghe mấy bài phóng sự về rơi máy bay đâm ra sợ hãi.Cả một chuyến đi cô chỉ ngủ để quên đi nỗi sợ hoặc cũng có thể cô cầm tinh con heo lên ngủ rõ nhiều đấy.Đối với các fans thì sở thích này của cô cực kì dễ thương tại lúc cô ngủ nhìn như thiên thần vậy nhưng đối với mấy người không vừa mắt cô thì lại nói đó là do cô lười.Họ lúc nào cũng chỉ lợi dụng thời cơ dùng mấy cái nhảm nhí để phốt cô lên cô cũng chẳng vừa mắt họ là bao.Sống sao cho vừa lòng mấy người!Máy bay hạ cánh xuống sân bay nơi cả đoàn cần đến, các fans của cô ở thành phố này đã đứng đợi rất đông, trên tay ai cũng có mấy cái bảng hiệu hồng hồng nhìn cực kì tươi tắn."An tỷ, em yêu chị""Chồn tôi đó, mọi người thấy không?""Vớ vẩn, chồng cô bao giờ, vợ tôi đó" Tất cả các fans đều hò hét khiến Lâm An cảm thấy có chút ngại ngùng, cô gật đầu chào mọi người rồi nhanh chóng trèo lên chiếc xe hơi đằng kia.[...]"Mời hành khách đi chuyến CA567 đi đến cổng số 10""Sếp, là chuyến bay của chúng ta" Diệp Vũ nói"Đi!"--------------------------------

Chương 17