"Anh Lục Phong" Anh lấy cho em với. Cô bé nhìn lên trên cành cây cao ngất kia có một quả bóng bay màu đỏ, đỏ rực nhưng nó cao quá cô bé không lấy được "An An, yên tâm anh sẽ lấy cho em" Cậu bé 8 tuổi nói rồi tự trèo lên cái cành cây kia "Anh Phong cẩn thận" [...] "Sao lúc nào em cũng quên hết vậy?" Hàn Lục Phong nhăn nhó nhìn Lăng Lâm An. Cứ đi được nửa đường là thảo nào để quên sách vở, đúng là không có tiền đồ gì. Giờ cả hai đều đang ở cấp 2, Lục Phong thì lớp 9 cuối cấp còn Lâm An mới có lớp 6 Nhưng mà mới lớp 6 mà cứ như bà cụ ấy, nhớ nhớ quên quên, đãng chí vô cùng nhưng lại khiến anh ghét không nổi mà [...] "Anh đừng đi du học mà" Lâm An kéo tay Lục Phong năn nỉ hết sức, nói thật thì du học là ước mơ từ nhỏ của Lục Phong vả lại bố mẹ cậu cũng chẳng thiếu tiền, nói đến bố mẹ mới "Đứng đánh anh mà" Thấy chưa vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện ngay. Ngày ngày sống chung với cha mẹ anh đã quen cái cảnh 1 tuần thay đến 6 cái chảo vì bị méo chảo mà lí do méo chảo thì ai ai cũng biết…

Chương 16

(Quyển 2) Cua Vợ Từ NhỏTác giả: Quỳnh Anh NguyễnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Anh Lục Phong" Anh lấy cho em với. Cô bé nhìn lên trên cành cây cao ngất kia có một quả bóng bay màu đỏ, đỏ rực nhưng nó cao quá cô bé không lấy được "An An, yên tâm anh sẽ lấy cho em" Cậu bé 8 tuổi nói rồi tự trèo lên cái cành cây kia "Anh Phong cẩn thận" [...] "Sao lúc nào em cũng quên hết vậy?" Hàn Lục Phong nhăn nhó nhìn Lăng Lâm An. Cứ đi được nửa đường là thảo nào để quên sách vở, đúng là không có tiền đồ gì. Giờ cả hai đều đang ở cấp 2, Lục Phong thì lớp 9 cuối cấp còn Lâm An mới có lớp 6 Nhưng mà mới lớp 6 mà cứ như bà cụ ấy, nhớ nhớ quên quên, đãng chí vô cùng nhưng lại khiến anh ghét không nổi mà [...] "Anh đừng đi du học mà" Lâm An kéo tay Lục Phong năn nỉ hết sức, nói thật thì du học là ước mơ từ nhỏ của Lục Phong vả lại bố mẹ cậu cũng chẳng thiếu tiền, nói đến bố mẹ mới "Đứng đánh anh mà" Thấy chưa vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện ngay. Ngày ngày sống chung với cha mẹ anh đã quen cái cảnh 1 tuần thay đến 6 cái chảo vì bị méo chảo mà lí do méo chảo thì ai ai cũng biết… Việc cô giao thì anh vẫn phải làm, anh hình như là có số điện thoại của cô ta đấy, anh nhấc máy lên gọi thì ngay lập tức có người trở lời"Anh Lục Phong" Một giọng điệu cực vui mừng"Ừ""Anh có lưu số của em sao?""Mau đến công ty đi, cả đoàn đang đợi cô đấy" Anh giọng điệu lạnh nhạt."Anh nhớ nữa sao?" Anh khó chịu không nói gì sau đó thì cúp máy ngay, lại có người gọi đến vẫn là cái số của cô ta anh liền tắt máy.Anh đang vô cùng vô cùng khó chịu chứ chẳng đùa.Anh như nhớ ra điều gì đó lại gọi cho cô nhưng Lâm An không bắt máy, anh nhấc máy gọi cho Lộ Lộ."Cô quay ở đâu vậy?""Ở thành phố xx""Xa vậy sao?" Anh nhíu mày, nơi đó cũng cách nơi anh đang đứng gần 1000 km vậy mà cô chẳng báo trước với anh lấy một lời, nghĩ đi nghĩ lại anh cũng chẳng là cái gì để cô phải báo lại cả.Đúng là hàng ngàn con dao đâm vào tim.Cả đời anh hối hận nhất chính là cái khoảnh khắc anh lựa chọn bỏ rơi cô và đi du học.Hình như từ lúc đo khoảng cách của anh và cô còn xa hơn nơi anh đang du học và nơi cô đang sốngAnh cúp máy đầu dựa vào ghế ngồi hỏi trợ lí Diệp "Tôi có lịch trình nào ở thành phố xx không?""Có nhưng sếp mới hủy hôm trước....""Sắp xếp cho tôi tới đó đi"[...]Trên chiếc xe dài đang bon bon trên đường cô lại không may mắn ngồi một hàng với Lộ Lộ, một hàng gồm 3 ghế, hai ghế bên tay phải và 1 ghế bên tay trái là ở ngay sau bác tài, ở giữ thì có 1 đường đi.Cô ngồi ở ngay sao bác tài còn Lộ Lộ thì ngồi trong cùng tay phải và một người nữa ngồi cạnh cô ta.Nữ diễn viên kia hỏi"Ai gọi cho cô vậy? Nghe có vẻ quan tâm"Lộ Lộ vui vẻ trả lời "Là một người cực kì ưu tú, là người tôi thích đó"Cô kia nghe thấy phấn khích hỏi "Ai vậy? Ai vậy?""Nói ra thì....ờ....nhưng anh ấy họ Hàn"Cô nghe thấy thì cảm giác khó chịu, cô nhíu mày, may có cô diễn viên kia ché khuất ả ta chứ nếu để Lâm An nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của ả ta chắc cô sẽ không chịu nổi mất.Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt và ngủ một giấc.[...]"Lái nhanh chút đi""Vâng" Trợ lí Diệp nói.Chả hiểu sếp làm sao mà bắt cậu ta mua vé máy bay gấp hiện tại thì hai người đang trên đường tới sân bay để bay đến thành phố xx.Chuyến bay của anh sẽ cất cánh ngay sao chuyến bay của cô, anh đã nghiên cứu được."Mau dậy đi"---------------------------

Việc cô giao thì anh vẫn phải làm, anh hình như là có số điện thoại của cô ta đấy, anh nhấc máy lên gọi thì ngay lập tức có người trở lời

"Anh Lục Phong" Một giọng điệu cực vui mừng

"Ừ"

"Anh có lưu số của em sao?"

"Mau đến công ty đi, cả đoàn đang đợi cô đấy" Anh giọng điệu lạnh nhạt.

"Anh nhớ nữa sao?" Anh khó chịu không nói gì sau đó thì cúp máy ngay, lại có người gọi đến vẫn là cái số của cô ta anh liền tắt máy.

Anh đang vô cùng vô cùng khó chịu chứ chẳng đùa.

Anh như nhớ ra điều gì đó lại gọi cho cô nhưng Lâm An không bắt máy, anh nhấc máy gọi cho Lộ Lộ.

"Cô quay ở đâu vậy?"

"Ở thành phố xx"

"Xa vậy sao?" Anh nhíu mày, nơi đó cũng cách nơi anh đang đứng gần 1000 km vậy mà cô chẳng báo trước với anh lấy một lời, nghĩ đi nghĩ lại anh cũng chẳng là cái gì để cô phải báo lại cả.

Đúng là hàng ngàn con dao đâm vào tim.

Cả đời anh hối hận nhất chính là cái khoảnh khắc anh lựa chọn bỏ rơi cô và đi du học.

Hình như từ lúc đo khoảng cách của anh và cô còn xa hơn nơi anh đang du học và nơi cô đang sống

Anh cúp máy đầu dựa vào ghế ngồi hỏi trợ lí Diệp "Tôi có lịch trình nào ở thành phố xx không?"

"Có nhưng sếp mới hủy hôm trước...."

"Sắp xếp cho tôi tới đó đi"

[...]

Trên chiếc xe dài đang bon bon trên đường cô lại không may mắn ngồi một hàng với Lộ Lộ, một hàng gồm 3 ghế, hai ghế bên tay phải và 1 ghế bên tay trái là ở ngay sau bác tài, ở giữ thì có 1 đường đi.

Cô ngồi ở ngay sao bác tài còn Lộ Lộ thì ngồi trong cùng tay phải và một người nữa ngồi cạnh cô ta.

Nữ diễn viên kia hỏi

"Ai gọi cho cô vậy? Nghe có vẻ quan tâm"

Lộ Lộ vui vẻ trả lời "Là một người cực kì ưu tú, là người tôi thích đó"

Cô kia nghe thấy phấn khích hỏi "Ai vậy? Ai vậy?"

"Nói ra thì....ờ....nhưng anh ấy họ Hàn"

Cô nghe thấy thì cảm giác khó chịu, cô nhíu mày, may có cô diễn viên kia ché khuất ả ta chứ nếu để Lâm An nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của ả ta chắc cô sẽ không chịu nổi mất.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt và ngủ một giấc.

[...]

"Lái nhanh chút đi"

"Vâng" Trợ lí Diệp nói.

Chả hiểu sếp làm sao mà bắt cậu ta mua vé máy bay gấp hiện tại thì hai người đang trên đường tới sân bay để bay đến thành phố xx.

Chuyến bay của anh sẽ cất cánh ngay sao chuyến bay của cô, anh đã nghiên cứu được.

"Mau dậy đi"

---------------------------

(Quyển 2) Cua Vợ Từ NhỏTác giả: Quỳnh Anh NguyễnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Anh Lục Phong" Anh lấy cho em với. Cô bé nhìn lên trên cành cây cao ngất kia có một quả bóng bay màu đỏ, đỏ rực nhưng nó cao quá cô bé không lấy được "An An, yên tâm anh sẽ lấy cho em" Cậu bé 8 tuổi nói rồi tự trèo lên cái cành cây kia "Anh Phong cẩn thận" [...] "Sao lúc nào em cũng quên hết vậy?" Hàn Lục Phong nhăn nhó nhìn Lăng Lâm An. Cứ đi được nửa đường là thảo nào để quên sách vở, đúng là không có tiền đồ gì. Giờ cả hai đều đang ở cấp 2, Lục Phong thì lớp 9 cuối cấp còn Lâm An mới có lớp 6 Nhưng mà mới lớp 6 mà cứ như bà cụ ấy, nhớ nhớ quên quên, đãng chí vô cùng nhưng lại khiến anh ghét không nổi mà [...] "Anh đừng đi du học mà" Lâm An kéo tay Lục Phong năn nỉ hết sức, nói thật thì du học là ước mơ từ nhỏ của Lục Phong vả lại bố mẹ cậu cũng chẳng thiếu tiền, nói đến bố mẹ mới "Đứng đánh anh mà" Thấy chưa vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện ngay. Ngày ngày sống chung với cha mẹ anh đã quen cái cảnh 1 tuần thay đến 6 cái chảo vì bị méo chảo mà lí do méo chảo thì ai ai cũng biết… Việc cô giao thì anh vẫn phải làm, anh hình như là có số điện thoại của cô ta đấy, anh nhấc máy lên gọi thì ngay lập tức có người trở lời"Anh Lục Phong" Một giọng điệu cực vui mừng"Ừ""Anh có lưu số của em sao?""Mau đến công ty đi, cả đoàn đang đợi cô đấy" Anh giọng điệu lạnh nhạt."Anh nhớ nữa sao?" Anh khó chịu không nói gì sau đó thì cúp máy ngay, lại có người gọi đến vẫn là cái số của cô ta anh liền tắt máy.Anh đang vô cùng vô cùng khó chịu chứ chẳng đùa.Anh như nhớ ra điều gì đó lại gọi cho cô nhưng Lâm An không bắt máy, anh nhấc máy gọi cho Lộ Lộ."Cô quay ở đâu vậy?""Ở thành phố xx""Xa vậy sao?" Anh nhíu mày, nơi đó cũng cách nơi anh đang đứng gần 1000 km vậy mà cô chẳng báo trước với anh lấy một lời, nghĩ đi nghĩ lại anh cũng chẳng là cái gì để cô phải báo lại cả.Đúng là hàng ngàn con dao đâm vào tim.Cả đời anh hối hận nhất chính là cái khoảnh khắc anh lựa chọn bỏ rơi cô và đi du học.Hình như từ lúc đo khoảng cách của anh và cô còn xa hơn nơi anh đang du học và nơi cô đang sốngAnh cúp máy đầu dựa vào ghế ngồi hỏi trợ lí Diệp "Tôi có lịch trình nào ở thành phố xx không?""Có nhưng sếp mới hủy hôm trước....""Sắp xếp cho tôi tới đó đi"[...]Trên chiếc xe dài đang bon bon trên đường cô lại không may mắn ngồi một hàng với Lộ Lộ, một hàng gồm 3 ghế, hai ghế bên tay phải và 1 ghế bên tay trái là ở ngay sau bác tài, ở giữ thì có 1 đường đi.Cô ngồi ở ngay sao bác tài còn Lộ Lộ thì ngồi trong cùng tay phải và một người nữa ngồi cạnh cô ta.Nữ diễn viên kia hỏi"Ai gọi cho cô vậy? Nghe có vẻ quan tâm"Lộ Lộ vui vẻ trả lời "Là một người cực kì ưu tú, là người tôi thích đó"Cô kia nghe thấy phấn khích hỏi "Ai vậy? Ai vậy?""Nói ra thì....ờ....nhưng anh ấy họ Hàn"Cô nghe thấy thì cảm giác khó chịu, cô nhíu mày, may có cô diễn viên kia ché khuất ả ta chứ nếu để Lâm An nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của ả ta chắc cô sẽ không chịu nổi mất.Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt và ngủ một giấc.[...]"Lái nhanh chút đi""Vâng" Trợ lí Diệp nói.Chả hiểu sếp làm sao mà bắt cậu ta mua vé máy bay gấp hiện tại thì hai người đang trên đường tới sân bay để bay đến thành phố xx.Chuyến bay của anh sẽ cất cánh ngay sao chuyến bay của cô, anh đã nghiên cứu được."Mau dậy đi"---------------------------

Chương 16