Tác giả:

Thanh Hoa và cậu tôi đều muốn * * * Giang Túc. (cho dù nhiều năm trôi qua, Giang Túc và Lâm Vi đều không quên ngày đó, ngày đầu tiên họ gặp nhau) * * * Lớp 11-1 của trường trung học Tứ Trung cách cầu thang khá xa, sau ba ngày nghỉ học, Lâm Vi ôm cặp sách men theo hành lang đi vào lớp học, trên đường đi cảm thấy không khí của cả tầng học này rất kỳ quái. Im lặng đến kỳ lạ. Cách tiết tự học buổi sáng còn 27 phút, vậy mà lúc này trên hành lang không có lấy một bóng người. Lớp 11-1, tất cả học sinh đã đến đầy đủ, ngồi ngay ngắn, Lâm Vi là người đến cuối cùng. Mọi người trong lớp đều cúi đầu xuống giống như học sinh tiểu học vậy, hoặc là chăm chỉ đọc sách, hoặc là đờ người ra nhìn sách, không thì nhìn sách rồi ngáp ngáp vài cái. Học sinh lớp 11-1 đều là học sinh top đầu lớp tự nhiên trường Tứ Trung, tùy ý chọn bừa một người ném sang trường học khác thì đều là nhân vật hô mưa gọi gió – học bá. Nhưng đám người hô mưa gọi gió này, bình thường không hề có kiểu sống chết với sách vở như mọi…

Chương 61

Thích Cậu Mình Nói Là ĐượcTác giả: Diệp Phi DạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThanh Hoa và cậu tôi đều muốn * * * Giang Túc. (cho dù nhiều năm trôi qua, Giang Túc và Lâm Vi đều không quên ngày đó, ngày đầu tiên họ gặp nhau) * * * Lớp 11-1 của trường trung học Tứ Trung cách cầu thang khá xa, sau ba ngày nghỉ học, Lâm Vi ôm cặp sách men theo hành lang đi vào lớp học, trên đường đi cảm thấy không khí của cả tầng học này rất kỳ quái. Im lặng đến kỳ lạ. Cách tiết tự học buổi sáng còn 27 phút, vậy mà lúc này trên hành lang không có lấy một bóng người. Lớp 11-1, tất cả học sinh đã đến đầy đủ, ngồi ngay ngắn, Lâm Vi là người đến cuối cùng. Mọi người trong lớp đều cúi đầu xuống giống như học sinh tiểu học vậy, hoặc là chăm chỉ đọc sách, hoặc là đờ người ra nhìn sách, không thì nhìn sách rồi ngáp ngáp vài cái. Học sinh lớp 11-1 đều là học sinh top đầu lớp tự nhiên trường Tứ Trung, tùy ý chọn bừa một người ném sang trường học khác thì đều là nhân vật hô mưa gọi gió – học bá. Nhưng đám người hô mưa gọi gió này, bình thường không hề có kiểu sống chết với sách vở như mọi… Những người bên cạnh không quá chú ý, nhưng chỗ Lâm Vi và mấy người khác đang ngồi, có thể nhìn thấy rõ khi La Kì đâm vào Trần Dương cậu ta đã bị vấp ngã.Trần Dương ngã xuống đất, cậu ta ôm chặt lấy cánh tay hồi lâu không đứng dậy.Hứa Thuật cùng với tất cả mọi người vây quanh chỗ Trần Dương.Trần Dương s* s**ng cánh tay, có vẻ đang rỉ ra rất nhiều máu.Hứa Thuật và những người khác trên sân bóng rổ thừa biết rằng La Kì đang cố ý.Vương Vĩ đỡ Trần Dương đứng dậy, nhưng bước chân của cậu ta không vững, có lẽ không thể tiếp tục đánh nữa rồi.Hứa Thuật không chấp nhận được việc bị thua, sau khi chắc chắn Trần Dương không sao, mới di chuyển đến chỗ La Kì vươn tay đẩy vai cậu ta nói: "Cậu có ý gì thế?"Đừng nhìn Hứa Thuật cao cao gầy gầy, thật ra lực tay của cậu ta cũng không hề nhỏ, trực tiếp đẩy La Kì người cao gấp đôi cậu ta liên tiếp lui về phía sau hai bước."Cậu nói gì thì nói, sao phải động thủ làm gì?" La Kì giữ trạng thái ổn định rồi nói: "Sự va chạm khi đánh bóng là chuyện bình thường, vừa rồi tôi không cố ý, tôi đơn thuần chỉ là muốn lấy bóng.""Dành bóng? Khốn khiếp! Hứa Thuật bình thường cợt nhả, không nghiêm túc, tính tình cũng không tốt lắm, lúc này đột nhiên lại trở nên nghiêm túc, chưa kể cậu ta còn công kích và răn đe:" Muốn đánh thì cứ nói. "Vương Vĩ và một số người khác đều cảm thấy khá bất mãn, bởi vì họ không ai là đồ ngốc cả, dùng đầu gối để nghĩ thôi cũng biết La Kì cố ý làm như vậy, nhưng chuyện này thật sự rất khó để phán xét, nếu làm ầm ĩ khiến giáo viên biết được thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, dù sao trong trò chơi này xảy ra chút va chạm cũng là chuyện bình thường.Trần Dương phải chịu sự mất mát ngu ngốc này, và họ cũng đã định rằng thua trò chơi.Uất ức không vui, ngột ngạt đến nghẹn thở, một vài học sinh của lớp nhất và lớp hai vẫn còn nhớ nội quy của, sợ rằng Hứa Thuật sẽ làm điều đó trên sân bóng nên Vương Vĩ cùng với một vài người khác giữ lấy Hứa Thuật, thấp giọng nói:" Đây là trường học, nếu đánh nhau vi phạm nội quy của, sẽ bị thông báo phê bình. "La Kì dựa người vào tường, chắn chắn Hứa Thuật sẽ nổi điên lên, nên không ngừng buông lời giễu gợt:" Cậu thấy đội cậu không thắng được nên cố ý tìm sơ hở, chỉ một câu thôi, còn mười phút cuối, so hay không so, nếu không so là tự nhận thua, nếu vậy đừng nói bọn tôi nữa, là do các cậu không đủ khả năng.. "Vấn đề không phải là thua hay không, vấn đề là có đánh không.Vừa rồi Hứa Thuật đã thay thế cầu thủ xuất sắc nhất trong năm người, và bọn họ cũng phải dùng chiêu trò mới có cơ hội ném bóng vào rồi được.Nếu tiếp tục, La Kì và mấy người bọn họ thật sự không thể xem thường được.. bọn họ gần như không có điểm nào để lật.Hứa Thuật bỗng nhiên bị nghẹn lời.La Kì khịt mũi:" Rốt cuộc có so nữa hay không so? "Khi Hứa Thuật đang do dự không biết có nên đập quả bóng rổ vào mặt La Kì hay không, thì một quả bóng rổ bên cạnh bay tới xoẹt vào mặt La Kì rồi đập vào thành rổ bóng. Bầu không khí đối đầu giữa hai nhóm trên sân bóng rổ ngay lập tức biến mất.Mọi lần lượt quay đầu về hướng bóng rổ bay đến.Tất cả mọi người đều dạt sang một bên, chỉ có vài người là ngồi rải rác, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Giang Túc đang ngồi phía.Quả bóng mà lớp nhất giao cho Bạch Kiến đã không còn ở bên cạnh họ.Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Giang Túc mở chai nước, uống một hơi hết nửa chai, sau đó chậm rãi vặn nắp đặt xuống, đứng lên.Anh vén gấu tay áo lên, nhấc tay và kéo nó ra.Anh thản nhiên cởi áo thả xuống đất, lấy ví tiền và điện thoại di động trong túi quần ra, đưa trước mặt Lâm Vi.Lâm Vi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Giang Túc.Giang Túc không nói gì, trực tiếp để điện thoại và ví vào tay cô, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông trắng mỏng manh, bước xuống bậc thềm, bên cạnh có lối ra anh cũng không quan tâm, đi vòng ra rồi trực tiếp nhảy qua lan can vào thẳng sân bóng rổ.Bạch Kiến cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau chuỗi hành động lúc nãy của trùm trường, đầu tiên là hơi đá đá vào ghế cô ấy, rồi chỉ vào quả bóng rổ, sau đó đợi cô ấy đưa bóng rổ cho cậu ta, vươn tay ra ném ngay vào trong sân bóng rổ.Cô ấy nhìn Giang Túc nhảy qua lan can, rồi mới nghiêng người về phía Lâm Vi:" Vi Vi, trùm trường đang làm gì vậy? "Lâm Vi dừng một giây, nhìn vào ví tiền và điện thoại trong lòng mính rồi mới ngẩng đầu lên.Cô còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng nói của Hứa Thuật truyền từ sân bóng rổ đến:" Túc ca, sao cậu lại vào sân rồi?'Vẻ mặt của Giang Túc giống nhơ đang mơ vậy, nhanh chóng "hả?" một tiếng, rồi chỉ vào quả bóng Hứa Thuật đang cầm.Hứa Thuật không hiểu chuyện gì đưa bóng cho anh. Giang Túc cầm bóng đập xuống đất hai lần, sau đó anh thả ném vào rổ một cách thuần thục.Đạt được ba điểm một cách hoàn hảo.Bóng vào rổ, Giang Túc lại nhìn ánh mắt Hứa Thuật rồi nói: "Không phải là còn mười phút nữa sao?"

Những người bên cạnh không quá chú ý, nhưng chỗ Lâm Vi và mấy người khác đang ngồi, có thể nhìn thấy rõ khi La Kì đâm vào Trần Dương cậu ta đã bị vấp ngã.

Trần Dương ngã xuống đất, cậu ta ôm chặt lấy cánh tay hồi lâu không đứng dậy.

Hứa Thuật cùng với tất cả mọi người vây quanh chỗ Trần Dương.

Trần Dương s* s**ng cánh tay, có vẻ đang rỉ ra rất nhiều máu.

Hứa Thuật và những người khác trên sân bóng rổ thừa biết rằng La Kì đang cố ý.

Vương Vĩ đỡ Trần Dương đứng dậy, nhưng bước chân của cậu ta không vững, có lẽ không thể tiếp tục đánh nữa rồi.

Hứa Thuật không chấp nhận được việc bị thua, sau khi chắc chắn Trần Dương không sao, mới di chuyển đến chỗ La Kì vươn tay đẩy vai cậu ta nói: "Cậu có ý gì thế?"

Đừng nhìn Hứa Thuật cao cao gầy gầy, thật ra lực tay của cậu ta cũng không hề nhỏ, trực tiếp đẩy La Kì người cao gấp đôi cậu ta liên tiếp lui về phía sau hai bước.

"Cậu nói gì thì nói, sao phải động thủ làm gì?" La Kì giữ trạng thái ổn định rồi nói: "Sự va chạm khi đánh bóng là chuyện bình thường, vừa rồi tôi không cố ý, tôi đơn thuần chỉ là muốn lấy bóng."

"Dành bóng? Khốn khiếp! Hứa Thuật bình thường cợt nhả, không nghiêm túc, tính tình cũng không tốt lắm, lúc này đột nhiên lại trở nên nghiêm túc, chưa kể cậu ta còn công kích và răn đe:" Muốn đánh thì cứ nói. "

Vương Vĩ và một số người khác đều cảm thấy khá bất mãn, bởi vì họ không ai là đồ ngốc cả, dùng đầu gối để nghĩ thôi cũng biết La Kì cố ý làm như vậy, nhưng chuyện này thật sự rất khó để phán xét, nếu làm ầm ĩ khiến giáo viên biết được thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, dù sao trong trò chơi này xảy ra chút va chạm cũng là chuyện bình thường.

Trần Dương phải chịu sự mất mát ngu ngốc này, và họ cũng đã định rằng thua trò chơi.

Uất ức không vui, ngột ngạt đến nghẹn thở, một vài học sinh của lớp nhất và lớp hai vẫn còn nhớ nội quy của, sợ rằng Hứa Thuật sẽ làm điều đó trên sân bóng nên Vương Vĩ cùng với một vài người khác giữ lấy Hứa Thuật, thấp giọng nói:" Đây là trường học, nếu đánh nhau vi phạm nội quy của, sẽ bị thông báo phê bình. "

La Kì dựa người vào tường, chắn chắn Hứa Thuật sẽ nổi điên lên, nên không ngừng buông lời giễu gợt:" Cậu thấy đội cậu không thắng được nên cố ý tìm sơ hở, chỉ một câu thôi, còn mười phút cuối, so hay không so, nếu không so là tự nhận thua, nếu vậy đừng nói bọn tôi nữa, là do các cậu không đủ khả năng.. "

Vấn đề không phải là thua hay không, vấn đề là có đánh không.

Vừa rồi Hứa Thuật đã thay thế cầu thủ xuất sắc nhất trong năm người, và bọn họ cũng phải dùng chiêu trò mới có cơ hội ném bóng vào rồi được.

Nếu tiếp tục, La Kì và mấy người bọn họ thật sự không thể xem thường được.. bọn họ gần như không có điểm nào để lật.

Hứa Thuật bỗng nhiên bị nghẹn lời.

La Kì khịt mũi:" Rốt cuộc có so nữa hay không so? "

Khi Hứa Thuật đang do dự không biết có nên đập quả bóng rổ vào mặt La Kì hay không, thì một quả bóng rổ bên cạnh bay tới xoẹt vào mặt La Kì rồi đập vào thành rổ bóng. Bầu không khí đối đầu giữa hai nhóm trên sân bóng rổ ngay lập tức biến mất.

Mọi lần lượt quay đầu về hướng bóng rổ bay đến.

Tất cả mọi người đều dạt sang một bên, chỉ có vài người là ngồi rải rác, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Giang Túc đang ngồi phía.

Quả bóng mà lớp nhất giao cho Bạch Kiến đã không còn ở bên cạnh họ.

Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Giang Túc mở chai nước, uống một hơi hết nửa chai, sau đó chậm rãi vặn nắp đặt xuống, đứng lên.

Anh vén gấu tay áo lên, nhấc tay và kéo nó ra.

Anh thản nhiên cởi áo thả xuống đất, lấy ví tiền và điện thoại di động trong túi quần ra, đưa trước mặt Lâm Vi.

Lâm Vi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Giang Túc.

Giang Túc không nói gì, trực tiếp để điện thoại và ví vào tay cô, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông trắng mỏng manh, bước xuống bậc thềm, bên cạnh có lối ra anh cũng không quan tâm, đi vòng ra rồi trực tiếp nhảy qua lan can vào thẳng sân bóng rổ.

Bạch Kiến cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau chuỗi hành động lúc nãy của trùm trường, đầu tiên là hơi đá đá vào ghế cô ấy, rồi chỉ vào quả bóng rổ, sau đó đợi cô ấy đưa bóng rổ cho cậu ta, vươn tay ra ném ngay vào trong sân bóng rổ.

Cô ấy nhìn Giang Túc nhảy qua lan can, rồi mới nghiêng người về phía Lâm Vi:" Vi Vi, trùm trường đang làm gì vậy? "

Lâm Vi dừng một giây, nhìn vào ví tiền và điện thoại trong lòng mính rồi mới ngẩng đầu lên.

Cô còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng nói của Hứa Thuật truyền từ sân bóng rổ đến:" Túc ca, sao cậu lại vào sân rồi?'

Vẻ mặt của Giang Túc giống nhơ đang mơ vậy, nhanh chóng "hả?" một tiếng, rồi chỉ vào quả bóng Hứa Thuật đang cầm.

Hứa Thuật không hiểu chuyện gì đưa bóng cho anh. Giang Túc cầm bóng đập xuống đất hai lần, sau đó anh thả ném vào rổ một cách thuần thục.

Đạt được ba điểm một cách hoàn hảo.

Bóng vào rổ, Giang Túc lại nhìn ánh mắt Hứa Thuật rồi nói: "Không phải là còn mười phút nữa sao?"

Thích Cậu Mình Nói Là ĐượcTác giả: Diệp Phi DạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThanh Hoa và cậu tôi đều muốn * * * Giang Túc. (cho dù nhiều năm trôi qua, Giang Túc và Lâm Vi đều không quên ngày đó, ngày đầu tiên họ gặp nhau) * * * Lớp 11-1 của trường trung học Tứ Trung cách cầu thang khá xa, sau ba ngày nghỉ học, Lâm Vi ôm cặp sách men theo hành lang đi vào lớp học, trên đường đi cảm thấy không khí của cả tầng học này rất kỳ quái. Im lặng đến kỳ lạ. Cách tiết tự học buổi sáng còn 27 phút, vậy mà lúc này trên hành lang không có lấy một bóng người. Lớp 11-1, tất cả học sinh đã đến đầy đủ, ngồi ngay ngắn, Lâm Vi là người đến cuối cùng. Mọi người trong lớp đều cúi đầu xuống giống như học sinh tiểu học vậy, hoặc là chăm chỉ đọc sách, hoặc là đờ người ra nhìn sách, không thì nhìn sách rồi ngáp ngáp vài cái. Học sinh lớp 11-1 đều là học sinh top đầu lớp tự nhiên trường Tứ Trung, tùy ý chọn bừa một người ném sang trường học khác thì đều là nhân vật hô mưa gọi gió – học bá. Nhưng đám người hô mưa gọi gió này, bình thường không hề có kiểu sống chết với sách vở như mọi… Những người bên cạnh không quá chú ý, nhưng chỗ Lâm Vi và mấy người khác đang ngồi, có thể nhìn thấy rõ khi La Kì đâm vào Trần Dương cậu ta đã bị vấp ngã.Trần Dương ngã xuống đất, cậu ta ôm chặt lấy cánh tay hồi lâu không đứng dậy.Hứa Thuật cùng với tất cả mọi người vây quanh chỗ Trần Dương.Trần Dương s* s**ng cánh tay, có vẻ đang rỉ ra rất nhiều máu.Hứa Thuật và những người khác trên sân bóng rổ thừa biết rằng La Kì đang cố ý.Vương Vĩ đỡ Trần Dương đứng dậy, nhưng bước chân của cậu ta không vững, có lẽ không thể tiếp tục đánh nữa rồi.Hứa Thuật không chấp nhận được việc bị thua, sau khi chắc chắn Trần Dương không sao, mới di chuyển đến chỗ La Kì vươn tay đẩy vai cậu ta nói: "Cậu có ý gì thế?"Đừng nhìn Hứa Thuật cao cao gầy gầy, thật ra lực tay của cậu ta cũng không hề nhỏ, trực tiếp đẩy La Kì người cao gấp đôi cậu ta liên tiếp lui về phía sau hai bước."Cậu nói gì thì nói, sao phải động thủ làm gì?" La Kì giữ trạng thái ổn định rồi nói: "Sự va chạm khi đánh bóng là chuyện bình thường, vừa rồi tôi không cố ý, tôi đơn thuần chỉ là muốn lấy bóng.""Dành bóng? Khốn khiếp! Hứa Thuật bình thường cợt nhả, không nghiêm túc, tính tình cũng không tốt lắm, lúc này đột nhiên lại trở nên nghiêm túc, chưa kể cậu ta còn công kích và răn đe:" Muốn đánh thì cứ nói. "Vương Vĩ và một số người khác đều cảm thấy khá bất mãn, bởi vì họ không ai là đồ ngốc cả, dùng đầu gối để nghĩ thôi cũng biết La Kì cố ý làm như vậy, nhưng chuyện này thật sự rất khó để phán xét, nếu làm ầm ĩ khiến giáo viên biết được thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, dù sao trong trò chơi này xảy ra chút va chạm cũng là chuyện bình thường.Trần Dương phải chịu sự mất mát ngu ngốc này, và họ cũng đã định rằng thua trò chơi.Uất ức không vui, ngột ngạt đến nghẹn thở, một vài học sinh của lớp nhất và lớp hai vẫn còn nhớ nội quy của, sợ rằng Hứa Thuật sẽ làm điều đó trên sân bóng nên Vương Vĩ cùng với một vài người khác giữ lấy Hứa Thuật, thấp giọng nói:" Đây là trường học, nếu đánh nhau vi phạm nội quy của, sẽ bị thông báo phê bình. "La Kì dựa người vào tường, chắn chắn Hứa Thuật sẽ nổi điên lên, nên không ngừng buông lời giễu gợt:" Cậu thấy đội cậu không thắng được nên cố ý tìm sơ hở, chỉ một câu thôi, còn mười phút cuối, so hay không so, nếu không so là tự nhận thua, nếu vậy đừng nói bọn tôi nữa, là do các cậu không đủ khả năng.. "Vấn đề không phải là thua hay không, vấn đề là có đánh không.Vừa rồi Hứa Thuật đã thay thế cầu thủ xuất sắc nhất trong năm người, và bọn họ cũng phải dùng chiêu trò mới có cơ hội ném bóng vào rồi được.Nếu tiếp tục, La Kì và mấy người bọn họ thật sự không thể xem thường được.. bọn họ gần như không có điểm nào để lật.Hứa Thuật bỗng nhiên bị nghẹn lời.La Kì khịt mũi:" Rốt cuộc có so nữa hay không so? "Khi Hứa Thuật đang do dự không biết có nên đập quả bóng rổ vào mặt La Kì hay không, thì một quả bóng rổ bên cạnh bay tới xoẹt vào mặt La Kì rồi đập vào thành rổ bóng. Bầu không khí đối đầu giữa hai nhóm trên sân bóng rổ ngay lập tức biến mất.Mọi lần lượt quay đầu về hướng bóng rổ bay đến.Tất cả mọi người đều dạt sang một bên, chỉ có vài người là ngồi rải rác, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Giang Túc đang ngồi phía.Quả bóng mà lớp nhất giao cho Bạch Kiến đã không còn ở bên cạnh họ.Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Giang Túc mở chai nước, uống một hơi hết nửa chai, sau đó chậm rãi vặn nắp đặt xuống, đứng lên.Anh vén gấu tay áo lên, nhấc tay và kéo nó ra.Anh thản nhiên cởi áo thả xuống đất, lấy ví tiền và điện thoại di động trong túi quần ra, đưa trước mặt Lâm Vi.Lâm Vi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Giang Túc.Giang Túc không nói gì, trực tiếp để điện thoại và ví vào tay cô, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông trắng mỏng manh, bước xuống bậc thềm, bên cạnh có lối ra anh cũng không quan tâm, đi vòng ra rồi trực tiếp nhảy qua lan can vào thẳng sân bóng rổ.Bạch Kiến cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau chuỗi hành động lúc nãy của trùm trường, đầu tiên là hơi đá đá vào ghế cô ấy, rồi chỉ vào quả bóng rổ, sau đó đợi cô ấy đưa bóng rổ cho cậu ta, vươn tay ra ném ngay vào trong sân bóng rổ.Cô ấy nhìn Giang Túc nhảy qua lan can, rồi mới nghiêng người về phía Lâm Vi:" Vi Vi, trùm trường đang làm gì vậy? "Lâm Vi dừng một giây, nhìn vào ví tiền và điện thoại trong lòng mính rồi mới ngẩng đầu lên.Cô còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng nói của Hứa Thuật truyền từ sân bóng rổ đến:" Túc ca, sao cậu lại vào sân rồi?'Vẻ mặt của Giang Túc giống nhơ đang mơ vậy, nhanh chóng "hả?" một tiếng, rồi chỉ vào quả bóng Hứa Thuật đang cầm.Hứa Thuật không hiểu chuyện gì đưa bóng cho anh. Giang Túc cầm bóng đập xuống đất hai lần, sau đó anh thả ném vào rổ một cách thuần thục.Đạt được ba điểm một cách hoàn hảo.Bóng vào rổ, Giang Túc lại nhìn ánh mắt Hứa Thuật rồi nói: "Không phải là còn mười phút nữa sao?"

Chương 61