Tác giả:

Trong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống…

Chương 1200: 1200: “còn Kẻ Nào Dám Đấu Với Tao!”

Đệ Nhất Lang VươngTác giả: Thái TúTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống… Cùng lúc đó, khi cây trường thương đang chảy máu, Tiên Hạc cũng nhanh chóng phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ cả mặt đất.Ông ta bị thương rồi.Bị sức mạnh đại đạo của Phong Thanh Dương đả thương.Đây chính là sự áp chế của sức mạnh đại đạo.Tiên Hạc trợn tròn mắt, trong mắt lộ vẻ kinh hãi!  Ông ta cảm thấy chuyện này thật khó tin!  Điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta!  Rõ ràng đối phương chỉ vừa mới bước vào cảnh giới phong thánh, sao lại có thực lực mạnh mẽ như vậy được!  “Ầm!”  Một âm thanh khác lại vang lên, cây trường thương nhanh chóng bị một luồng sức mạnh phá vỡ cho đến khi bị tiêu diệt hoàn toàn.Lúc này thanh đoản kiếm của Phong Thanh Dương cũng đâm về phía Tiên Hạc.Tiên Hạc bất lực trơ mắt nhìn thanh đoản kiếm này đâm thẳng vào ngực mình, cơn đau dữ dội truyền đến khiến ông ta không thể chịu nổi.Suốt bao năm qua, ông ta chưa từng bị thương!  “Phụt!”  Tiên Hạc lại tiếp tục phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ mặt đất.Hai mắt ông ta cũng bắt đầu đỏ ngầu, tia máu chằng chịt.Ông ta tức giận rồi.Đây căn bản không phải đang chiến đấu, mà là đang bị bạo ngược!  Ông ta cũng không tin sẽ có một người mạnh mẽ lợi hại như vậy!  Từ trước đến nay, Huyết Cương Bắc Băng chưa bao giờ thua!  Rõ ràng ông ta đã nghiêm túc đối phó rồi!  Nếu như nói Long Ẩn bất cẩn, thì đó là do tính tình của ông ta!  Nhưng Tiên Hạc cho rằng bản thân ông ta rất thông minh, cũng chưa từng coi thường đối phương, tại sao ông ta lại thua!  Lúc này, vẻ mặt của Phong Thanh Dương lạnh băng, có chút kiêu ngạo, ông ta quét mắt nhìn xung quanh một lượt.“Còn kẻ nào dám đấu với tao!”  “…”  Vừa dứt lời, giọng nói kia vang vọng khắp cánh đồng tuyết vắng lặng.Tinh thần chiến đấu của ông ta thật đáng kinh ngạc, như thể đứng trên đỉnh cao, khiến tất cả mọi người chỉ có thể ngước nhìn.Mọi người có mặt ở đó đều bị sốc.Trận chiến này khiến bọn họ có cảm giác nghẹt thở..

Cùng lúc đó, khi cây trường thương đang chảy máu, Tiên Hạc cũng nhanh chóng phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Ông ta bị thương rồi.

Bị sức mạnh đại đạo của Phong Thanh Dương đả thương.

Đây chính là sự áp chế của sức mạnh đại đạo.

Tiên Hạc trợn tròn mắt, trong mắt lộ vẻ kinh hãi!  

Ông ta cảm thấy chuyện này thật khó tin!  

Điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta!  

Rõ ràng đối phương chỉ vừa mới bước vào cảnh giới phong thánh, sao lại có thực lực mạnh mẽ như vậy được!  

“Ầm!”  

Một âm thanh khác lại vang lên, cây trường thương nhanh chóng bị một luồng sức mạnh phá vỡ cho đến khi bị tiêu diệt hoàn toàn.

Lúc này thanh đoản kiếm của Phong Thanh Dương cũng đâm về phía Tiên Hạc.

Tiên Hạc bất lực trơ mắt nhìn thanh đoản kiếm này đâm thẳng vào ngực mình, cơn đau dữ dội truyền đến khiến ông ta không thể chịu nổi.

Suốt bao năm qua, ông ta chưa từng bị thương!  

“Phụt!”  

Tiên Hạc lại tiếp tục phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ mặt đất.

Hai mắt ông ta cũng bắt đầu đỏ ngầu, tia máu chằng chịt.

Ông ta tức giận rồi.

Đây căn bản không phải đang chiến đấu, mà là đang bị bạo ngược!  

Ông ta cũng không tin sẽ có một người mạnh mẽ lợi hại như vậy!  

Từ trước đến nay, Huyết Cương Bắc Băng chưa bao giờ thua!  

Rõ ràng ông ta đã nghiêm túc đối phó rồi!  

Nếu như nói Long Ẩn bất cẩn, thì đó là do tính tình của ông ta!  

Nhưng Tiên Hạc cho rằng bản thân ông ta rất thông minh, cũng chưa từng coi thường đối phương, tại sao ông ta lại thua!  

Lúc này, vẻ mặt của Phong Thanh Dương lạnh băng, có chút kiêu ngạo, ông ta quét mắt nhìn xung quanh một lượt.

“Còn kẻ nào dám đấu với tao!”  

“…”  

Vừa dứt lời, giọng nói kia vang vọng khắp cánh đồng tuyết vắng lặng.

Tinh thần chiến đấu của ông ta thật đáng kinh ngạc, như thể đứng trên đỉnh cao, khiến tất cả mọi người chỉ có thể ngước nhìn.

Mọi người có mặt ở đó đều bị sốc.

Trận chiến này khiến bọn họ có cảm giác nghẹt thở.

.

Đệ Nhất Lang VươngTác giả: Thái TúTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống… Cùng lúc đó, khi cây trường thương đang chảy máu, Tiên Hạc cũng nhanh chóng phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ cả mặt đất.Ông ta bị thương rồi.Bị sức mạnh đại đạo của Phong Thanh Dương đả thương.Đây chính là sự áp chế của sức mạnh đại đạo.Tiên Hạc trợn tròn mắt, trong mắt lộ vẻ kinh hãi!  Ông ta cảm thấy chuyện này thật khó tin!  Điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta!  Rõ ràng đối phương chỉ vừa mới bước vào cảnh giới phong thánh, sao lại có thực lực mạnh mẽ như vậy được!  “Ầm!”  Một âm thanh khác lại vang lên, cây trường thương nhanh chóng bị một luồng sức mạnh phá vỡ cho đến khi bị tiêu diệt hoàn toàn.Lúc này thanh đoản kiếm của Phong Thanh Dương cũng đâm về phía Tiên Hạc.Tiên Hạc bất lực trơ mắt nhìn thanh đoản kiếm này đâm thẳng vào ngực mình, cơn đau dữ dội truyền đến khiến ông ta không thể chịu nổi.Suốt bao năm qua, ông ta chưa từng bị thương!  “Phụt!”  Tiên Hạc lại tiếp tục phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ mặt đất.Hai mắt ông ta cũng bắt đầu đỏ ngầu, tia máu chằng chịt.Ông ta tức giận rồi.Đây căn bản không phải đang chiến đấu, mà là đang bị bạo ngược!  Ông ta cũng không tin sẽ có một người mạnh mẽ lợi hại như vậy!  Từ trước đến nay, Huyết Cương Bắc Băng chưa bao giờ thua!  Rõ ràng ông ta đã nghiêm túc đối phó rồi!  Nếu như nói Long Ẩn bất cẩn, thì đó là do tính tình của ông ta!  Nhưng Tiên Hạc cho rằng bản thân ông ta rất thông minh, cũng chưa từng coi thường đối phương, tại sao ông ta lại thua!  Lúc này, vẻ mặt của Phong Thanh Dương lạnh băng, có chút kiêu ngạo, ông ta quét mắt nhìn xung quanh một lượt.“Còn kẻ nào dám đấu với tao!”  “…”  Vừa dứt lời, giọng nói kia vang vọng khắp cánh đồng tuyết vắng lặng.Tinh thần chiến đấu của ông ta thật đáng kinh ngạc, như thể đứng trên đỉnh cao, khiến tất cả mọi người chỉ có thể ngước nhìn.Mọi người có mặt ở đó đều bị sốc.Trận chiến này khiến bọn họ có cảm giác nghẹt thở..

Chương 1200: 1200: “còn Kẻ Nào Dám Đấu Với Tao!”