Tác giả:

Trong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống…

Chương 1234: 1234: Đơn Giản Là Vì Không Muốn Làm Bẩn Mắt Cô Chủ

Đệ Nhất Lang VươngTác giả: Thái TúTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống… Thấy nhân viên tiếp đón ở sân bay cuống cuồng bỏ chạy, vẻ mặt Yamaguchi Shizuka càng thêm tàn nhẫn.“Lúc đi ra tiện tay xử lý một phen, người kia không xứng hít thở bầu không khí của nước Tịch!”  “Vâng!”  Izumataro khẽ gật đầu.Đây là chuyện hắn ta thường làm, chỉ cần là kẻ khiến cô chủ ngứa mắt, hắn ta đều âm thầm xử lý.Đơn giản là vì không muốn làm bẩn mắt cô chủ.Ba phút sau, nhân viên kia một lần nữa quay trở lại máy bay, theo sau là tổng phụ trách sân bay.Tổng phụ trách sân bay độ khoảng 50 tuổi, tóc đã hoa râm, ông ta hoảng hốt chạy đến.“Hộc hộc!”  Đến nơi, ông ta lập tức quỳ gối trước mặt Yamaguchi Shizuka và nói: “Cô Yamaguchi, đã để cô chờ lâu!”  Nhân viên tiếp đón phía sau cũng vội quỳ xuống, tuy nhiên, theo như vị trí, có thể thấy được mục đích của người này, hắn ta không muốn bản thân bị để mắt.Nhưng hắn ta nào biết, vận mệnh của mình đã được định sẵn.Lúc này, Yamaguchi Shizuka bưng tách cà phê trên bàn lên, từ từ bước đến trước mặt tổng phụ trách.“Xoảng!”  Tách cà phê nện thẳng vào đầu tổng phụ trách, sau đó vỡ tan tành.“Đã biết rõ thân phận của tôi, sao còn để tôi chờ ở đây!”  Yamaguchi Shizuka gằn giọng hỏi.Đầu tổng phụ trách bị thương, máu không ngừng chảy xuống, mặt mũi toàn là máu tươi.Ông ta chỉ có thể nhịn, bởi vì người trước mắt là người của tổ chức Yamaguchi.“Cô Yamaguchi tôn quý, xin cô đừng tức giận, tôi sẽ lập tức xắp xếp đội ngũ trang nghiêm nhất, hoành tráng nhất để đón tiếp cô!”  Tổng phụ trách nịnh nọt, hòng xoa dịu cơn giận của người phụ nữ trước mặt.“Hahahah…”  Yamaguchi Shizuka cười ha hả, trong buồng máy bay yên tĩnh, nghe như tiếng u linh quanh quẩn.Tổng phụ trách bị tiếng cười này dọa bay mất hồn phách, ông ta hoảng sợ cúi gằm mặt xuống đất.Ông ta nhìn thấy Yamaguchi Shizuka xoay người, đôi giày màu đen từ từ đi xa..

Thấy nhân viên tiếp đón ở sân bay cuống cuồng bỏ chạy, vẻ mặt Yamaguchi Shizuka càng thêm tàn nhẫn.

“Lúc đi ra tiện tay xử lý một phen, người kia không xứng hít thở bầu không khí của nước Tịch!”  

“Vâng!”  

Izumataro khẽ gật đầu.

Đây là chuyện hắn ta thường làm, chỉ cần là kẻ khiến cô chủ ngứa mắt, hắn ta đều âm thầm xử lý.

Đơn giản là vì không muốn làm bẩn mắt cô chủ.

Ba phút sau, nhân viên kia một lần nữa quay trở lại máy bay, theo sau là tổng phụ trách sân bay.

Tổng phụ trách sân bay độ khoảng 50 tuổi, tóc đã hoa râm, ông ta hoảng hốt chạy đến.

“Hộc hộc!”  

Đến nơi, ông ta lập tức quỳ gối trước mặt Yamaguchi Shizuka và nói: “Cô Yamaguchi, đã để cô chờ lâu!”  

Nhân viên tiếp đón phía sau cũng vội quỳ xuống, tuy nhiên, theo như vị trí, có thể thấy được mục đích của người này, hắn ta không muốn bản thân bị để mắt.

Nhưng hắn ta nào biết, vận mệnh của mình đã được định sẵn.

Lúc này, Yamaguchi Shizuka bưng tách cà phê trên bàn lên, từ từ bước đến trước mặt tổng phụ trách.

“Xoảng!”  

Tách cà phê nện thẳng vào đầu tổng phụ trách, sau đó vỡ tan tành.

“Đã biết rõ thân phận của tôi, sao còn để tôi chờ ở đây!”  

Yamaguchi Shizuka gằn giọng hỏi.

Đầu tổng phụ trách bị thương, máu không ngừng chảy xuống, mặt mũi toàn là máu tươi.

Ông ta chỉ có thể nhịn, bởi vì người trước mắt là người của tổ chức Yamaguchi.

“Cô Yamaguchi tôn quý, xin cô đừng tức giận, tôi sẽ lập tức xắp xếp đội ngũ trang nghiêm nhất, hoành tráng nhất để đón tiếp cô!”  

Tổng phụ trách nịnh nọt, hòng xoa dịu cơn giận của người phụ nữ trước mặt.

“Hahahah…”  

Yamaguchi Shizuka cười ha hả, trong buồng máy bay yên tĩnh, nghe như tiếng u linh quanh quẩn.

Tổng phụ trách bị tiếng cười này dọa bay mất hồn phách, ông ta hoảng sợ cúi gằm mặt xuống đất.

Ông ta nhìn thấy Yamaguchi Shizuka xoay người, đôi giày màu đen từ từ đi xa.

.

Đệ Nhất Lang VươngTác giả: Thái TúTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống… Thấy nhân viên tiếp đón ở sân bay cuống cuồng bỏ chạy, vẻ mặt Yamaguchi Shizuka càng thêm tàn nhẫn.“Lúc đi ra tiện tay xử lý một phen, người kia không xứng hít thở bầu không khí của nước Tịch!”  “Vâng!”  Izumataro khẽ gật đầu.Đây là chuyện hắn ta thường làm, chỉ cần là kẻ khiến cô chủ ngứa mắt, hắn ta đều âm thầm xử lý.Đơn giản là vì không muốn làm bẩn mắt cô chủ.Ba phút sau, nhân viên kia một lần nữa quay trở lại máy bay, theo sau là tổng phụ trách sân bay.Tổng phụ trách sân bay độ khoảng 50 tuổi, tóc đã hoa râm, ông ta hoảng hốt chạy đến.“Hộc hộc!”  Đến nơi, ông ta lập tức quỳ gối trước mặt Yamaguchi Shizuka và nói: “Cô Yamaguchi, đã để cô chờ lâu!”  Nhân viên tiếp đón phía sau cũng vội quỳ xuống, tuy nhiên, theo như vị trí, có thể thấy được mục đích của người này, hắn ta không muốn bản thân bị để mắt.Nhưng hắn ta nào biết, vận mệnh của mình đã được định sẵn.Lúc này, Yamaguchi Shizuka bưng tách cà phê trên bàn lên, từ từ bước đến trước mặt tổng phụ trách.“Xoảng!”  Tách cà phê nện thẳng vào đầu tổng phụ trách, sau đó vỡ tan tành.“Đã biết rõ thân phận của tôi, sao còn để tôi chờ ở đây!”  Yamaguchi Shizuka gằn giọng hỏi.Đầu tổng phụ trách bị thương, máu không ngừng chảy xuống, mặt mũi toàn là máu tươi.Ông ta chỉ có thể nhịn, bởi vì người trước mắt là người của tổ chức Yamaguchi.“Cô Yamaguchi tôn quý, xin cô đừng tức giận, tôi sẽ lập tức xắp xếp đội ngũ trang nghiêm nhất, hoành tráng nhất để đón tiếp cô!”  Tổng phụ trách nịnh nọt, hòng xoa dịu cơn giận của người phụ nữ trước mặt.“Hahahah…”  Yamaguchi Shizuka cười ha hả, trong buồng máy bay yên tĩnh, nghe như tiếng u linh quanh quẩn.Tổng phụ trách bị tiếng cười này dọa bay mất hồn phách, ông ta hoảng sợ cúi gằm mặt xuống đất.Ông ta nhìn thấy Yamaguchi Shizuka xoay người, đôi giày màu đen từ từ đi xa..

Chương 1234: 1234: Đơn Giản Là Vì Không Muốn Làm Bẩn Mắt Cô Chủ