Tác giả:

Lục Bán mới vừa đỗ xe xong, có cuộc gọi đến. Mắt nhìn cuộc gọi đến, bên trên hiển thị “MAY tỷ”, chân mày anh nhíu lại, có loại dự cảm xấu. Quả nhiên điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy bên kia hò hét ầm ỉ cãi nhau ồn ào, một bên vừa nhăn mày nói với ai đó cái gì mà được được anh cứ ngồi đi tôi gọi xe cho sếp đã, vừa nói với Lạc Bán: “Đường tổng ở trên Thiên Doanh uống nhiều quá, còn phải tiếp mấy vị khách nữa, cậu mau đến đón sếp đi, nhanh lên đấy.” Lục Bán muốn nói mình rất không tiện, vừa mới mở miệng ra, bên kia đã cúp. Anh bực mình ném điện thoại ra ghế sau. Uống nhiều rồi gọi anh làm gì? Anh nuôi hai tài xế kia để ăn không ngồi rồi à? Ngồi ở chỗ cũ xoắn xuýt bảy tám giây, anh quyết định gọi điện thoại bảo người khác đi đón, chìa tay qua bên cạnh mò tìm điện thoại, không tìm được, nhớ tới vừa ném ở ghế sau, quay đầu lại nhìn, chỗ ngồi phía sau chất cả đống vải vóc và quần áo ngổn ngang, không biết điện thoại bị chôn trong góc nào. Anh thấp giọng mắng một câu, quay đầu trở lại, đốt…

Truyện chữ