Mặt trời treo cao giữa bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang làm người ta không mở được mắt, xuyên thấu từng khe hở của những tán lá cây rậm rạp, nhỏ vụn rơi trên mặt đất Trên mặt Sơ Lê còn hiện chút mở mịt, lông mi nhẹ rũ, sau một lát mới dần lấy lại tinh thần. Cô thong thả ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn như lúc ban đầu, con ngươi đen nhánh, cánh môi nhẹ nhàng nhấp  lên, phảng phất bao rùm một tầng ánh sáng, đôi tay nhẹ nắm thành quyền buông xuống. Sau mấy ngày trọng sinh, Sơ Lê thường xuyên cảm thấy hoảng hốt. "Lê Lê, mau buông cặp sách, giữ phòng học!" Cô há miệng th* d*c, mới nhớ tới mình của hiện tại, cảm thấy yết hầu hơi khó chịu, ".....được". Trong phòng vũ đạo không có một bóng người, Sơ Lê cùng Tạ Mạn mới vừa đặt đồ đạc xuống, trước cửa nhộn nhịp đi vào bảy, tám cô gái cao gầy, bộ dáng thiếu nữ xuất sắc. Khoé miệng Tống Duy cong lên, lúc nào cô nàng cũng đối mặt với người khác bằng bộ mặt tươi cười, khinh thanh tế ngữ*, có vẻ bình dị gần gũi, cười nói:"Sơ Lê, gian phòng này…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...