Mặt trời treo cao giữa bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang làm người ta không mở được mắt, xuyên thấu từng khe hở của những tán lá cây rậm rạp, nhỏ vụn rơi trên mặt đất Trên mặt Sơ Lê còn hiện chút mở mịt, lông mi nhẹ rũ, sau một lát mới dần lấy lại tinh thần. Cô thong thả ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn như lúc ban đầu, con ngươi đen nhánh, cánh môi nhẹ nhàng nhấp lên, phảng phất bao rùm một tầng ánh sáng, đôi tay nhẹ nắm thành quyền buông xuống. Sau mấy ngày trọng sinh, Sơ Lê thường xuyên cảm thấy hoảng hốt. "Lê Lê, mau buông cặp sách, giữ phòng học!" Cô há miệng th* d*c, mới nhớ tới mình của hiện tại, cảm thấy yết hầu hơi khó chịu, ".....được". Trong phòng vũ đạo không có một bóng người, Sơ Lê cùng Tạ Mạn mới vừa đặt đồ đạc xuống, trước cửa nhộn nhịp đi vào bảy, tám cô gái cao gầy, bộ dáng thiếu nữ xuất sắc. Khoé miệng Tống Duy cong lên, lúc nào cô nàng cũng đối mặt với người khác bằng bộ mặt tươi cười, khinh thanh tế ngữ*, có vẻ bình dị gần gũi, cười nói:"Sơ Lê, gian phòng này…
Chương 1-3
Ác Ma Bên NgườiTác giả: Minh Nguyệt Tượng BínhTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMặt trời treo cao giữa bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang làm người ta không mở được mắt, xuyên thấu từng khe hở của những tán lá cây rậm rạp, nhỏ vụn rơi trên mặt đất Trên mặt Sơ Lê còn hiện chút mở mịt, lông mi nhẹ rũ, sau một lát mới dần lấy lại tinh thần. Cô thong thả ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn như lúc ban đầu, con ngươi đen nhánh, cánh môi nhẹ nhàng nhấp lên, phảng phất bao rùm một tầng ánh sáng, đôi tay nhẹ nắm thành quyền buông xuống. Sau mấy ngày trọng sinh, Sơ Lê thường xuyên cảm thấy hoảng hốt. "Lê Lê, mau buông cặp sách, giữ phòng học!" Cô há miệng th* d*c, mới nhớ tới mình của hiện tại, cảm thấy yết hầu hơi khó chịu, ".....được". Trong phòng vũ đạo không có một bóng người, Sơ Lê cùng Tạ Mạn mới vừa đặt đồ đạc xuống, trước cửa nhộn nhịp đi vào bảy, tám cô gái cao gầy, bộ dáng thiếu nữ xuất sắc. Khoé miệng Tống Duy cong lên, lúc nào cô nàng cũng đối mặt với người khác bằng bộ mặt tươi cười, khinh thanh tế ngữ*, có vẻ bình dị gần gũi, cười nói:"Sơ Lê, gian phòng này… Edit: minhminhBeta: cà chuaThông báo dán trên bản đen không được vững chắc, gió thổi qua làm trang giấy rơi xuống mặt đất.Sơ Lê khom lưng ngồi xổm xuống, cầm tờ thông báo nhặt lên, tìm trong cặp sách băng keo trong suốt, dán ở chính giữa.Cách đó không xa, Thẩm Văn Kiệt vỗ vỗ bả vai Trần Dã, tay hướng Sơ Lê chỉ chỉ: " hey, có phải cô bé kia dán thông báo của cậu hay không hả hả??".Đúng là người nhỏ mà lá gan thật lớn ha~.Trần Dã nhíu đôi mắt lại, từ từ đảo nhẹ tầm mắt đến bên kia, thấy cô gái có dáng người thanh thoát yểu điệu, vòng eo tinh tế, tóc đen cột sau đầu, lộ ra một khoảng cần cổ trắng nõn mềm mại, trong tay cầm cái cuộn băng keo trong suốt.Trần Dã cong môi lạnh lùng cười.Trong trường học, không ít nơi dán thông báo phê bình hắn, Trần Dã trốn hết nửa buổi học, từ khu dạy học bắt đầu một đường xé hết thông báo xuống, căn bản là không một ai dám nói cái gì. Lần này lại gặp nữ sinh đen đủi, tìm đường chết dán thông báo ngay trước mặt hắn.Thẩm Văn kiệt tựa hồ nhận ra Sơ Lê, hô hô: "Hai người kia là nhất ban* ha".(*Lớp đầu của khối)Trần Dã nghe vậy nhíu mày, nội tâm hiện vẻ chán ghét.Nhắc tới nhất ban, Trần Dã còn hoả khí đầy mình.Hôm thi đấu bóng đá, đám người nhất ban đấu không lại bọn họ, tên Hứa Lương Châu kia không biết xấu hổ còn đá bị thương chân của Thời Gia Lễ, dùng thủ đoạn ác liệt cực bỉ ổi để thắng trận đấu.Trần Dã cười lạnh hai tiếng, âm dương quái khí, trong lời nói sắc bén như dao:" Tốt ha, nếu là đồng học thì phải hiếu kính cô nàng thật tốt".Đôi mắt đào hoa của Triệu Băn Kiệt híp lại cong cong,"hahaha, hiếu kính, hai từ này dùng thật hay ha! ".Trời sinh Trần Dã cùng nhất ban không có tranh chấp.Từ khi bắt đầu khai giảng, hắn cho rằng phòng học kia trừ Hứa Lương châu ra thì đều là kẻ ngốc, hơn phân nửa là bốn mắt quái gở.Hắn tan học đều không có đi qua nhất ban, ngại đen đủi.Trần Gia Lễ cũng không chính diện, nụ cười nhìn kiểu gì cũng giống lưu manh:" Kia chính là hai cô gái, chúng ta vậy mà không làm quen đi".Trần Dã thần sắc khinh thường, hướng về bóng dáng Sơ Lê, ngữ khí không dính chút tôn trọng mà hô lên hai chữ:" Nhất ban ".Tiếng nói lạnh nhạt, trong cổ họng phát ra thanh âm pha chút hài hước.Thanh âm này đối với Sơ Lê mà nói, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.Rùng mình một cái, trái tim Sơ Lê vì tiếng nói sau lưng mà nhảy nhót, giọng thiếu niên kia so với sau khi thành niên không quá giống nhau, nhưng cũng đủ làm cô giật mình.Sơ Lê cứng đờ xoay người, ngây ngốc nhìn thiếu niên đứng ở dư quang mùa hè.Trần Dã mười sáu tuổi, trên người cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng của nam nhân thành thục kia.Ánh nắng mùa hè chói chang, thiêu má cô gái nóng bỏng.Đầu tóc Trần Dã nhiễm màu xanh nhạt. Kiểu tóc này người bình thường khó có thể kiểm soát được, nhưng ở trên đầu hắn lại mười phần hoàn mĩ, làm nổi bật màu da trăng trắng, tướng mạo tinh sảo.Ngoại hình Trần Dã tuấn tú, ngũ quan đẹp không phải dạng vừa, làn da thực trắng, trên thân là bộ đồng phục ngắn tay xanh trắng đan xen, ống quần cuốn lên đến cẳng chân, đôi tay đẹp đẽ, thần sắc khiến người ta không kiềm chế được mà muốn ngắm nhìn, hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.Sơ Lê cảm thấy sau lưng lạnh toát, khẩn trương nắm chặt tay lại, đến thở cũng không dám, lấy tốc độ nhanh nhất ôm cặp sách cắm đầu chạy.Trần Dã thấy hành vi làm lơ mình chính là một hành vi khôi hài, thu liễn ý cười giả dối bên môi, tay hướng Sơ Lê chỉ, điệu bộ mười phần đại thiếu gia ăn chơi trác táng, nói với người phía sau, "Cậu, đem cô gái kia đến đây cho lão tử"._________________________Tác giả có lời muốn nói: hây hay, rốt cũng cũng khai văn!!!!!!!!tâm tình kích động!!,tay run rẩy
Edit: minhminh
Beta: cà chua
Thông báo dán trên bản đen không được vững chắc, gió thổi qua làm trang giấy rơi xuống mặt đất.
Sơ Lê khom lưng ngồi xổm xuống, cầm tờ thông báo nhặt lên, tìm trong cặp sách băng keo trong suốt, dán ở chính giữa.
Cách đó không xa, Thẩm Văn Kiệt vỗ vỗ bả vai Trần Dã, tay hướng Sơ Lê chỉ chỉ: " hey, có phải cô bé kia dán thông báo của cậu hay không hả hả??".
Đúng là người nhỏ mà lá gan thật lớn ha~.
Trần Dã nhíu đôi mắt lại, từ từ đảo nhẹ tầm mắt đến bên kia, thấy cô gái có dáng người thanh thoát yểu điệu, vòng eo tinh tế, tóc đen cột sau đầu, lộ ra một khoảng cần cổ trắng nõn mềm mại, trong tay cầm cái cuộn băng keo trong suốt.
Trần Dã cong môi lạnh lùng cười.
Trong trường học, không ít nơi dán thông báo phê bình hắn, Trần Dã trốn hết nửa buổi học, từ khu dạy học bắt đầu một đường xé hết thông báo xuống, căn bản là không một ai dám nói cái gì. Lần này lại gặp nữ sinh đen đủi, tìm đường chết dán thông báo ngay trước mặt hắn.
Thẩm Văn kiệt tựa hồ nhận ra Sơ Lê, hô hô: "Hai người kia là nhất ban* ha".
(*Lớp đầu của khối)
Trần Dã nghe vậy nhíu mày, nội tâm hiện vẻ chán ghét.
Nhắc tới nhất ban, Trần Dã còn hoả khí đầy mình.
Hôm thi đấu bóng đá, đám người nhất ban đấu không lại bọn họ, tên Hứa Lương Châu kia không biết xấu hổ còn đá bị thương chân của Thời Gia Lễ, dùng thủ đoạn ác liệt cực bỉ ổi để thắng trận đấu.
Trần Dã cười lạnh hai tiếng, âm dương quái khí, trong lời nói sắc bén như dao:" Tốt ha, nếu là đồng học thì phải hiếu kính cô nàng thật tốt".
Đôi mắt đào hoa của Triệu Băn Kiệt híp lại cong cong,"hahaha, hiếu kính, hai từ này dùng thật hay ha! ".
Trời sinh Trần Dã cùng nhất ban không có tranh chấp.
Từ khi bắt đầu khai giảng, hắn cho rằng phòng học kia trừ Hứa Lương châu ra thì đều là kẻ ngốc, hơn phân nửa là bốn mắt quái gở.
Hắn tan học đều không có đi qua nhất ban, ngại đen đủi.
Trần Gia Lễ cũng không chính diện, nụ cười nhìn kiểu gì cũng giống lưu manh:" Kia chính là hai cô gái, chúng ta vậy mà không làm quen đi".
Trần Dã thần sắc khinh thường, hướng về bóng dáng Sơ Lê, ngữ khí không dính chút tôn trọng mà hô lên hai chữ:" Nhất ban ".
Tiếng nói lạnh nhạt, trong cổ họng phát ra thanh âm pha chút hài hước.
Thanh âm này đối với Sơ Lê mà nói, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Rùng mình một cái, trái tim Sơ Lê vì tiếng nói sau lưng mà nhảy nhót, giọng thiếu niên kia so với sau khi thành niên không quá giống nhau, nhưng cũng đủ làm cô giật mình.
Sơ Lê cứng đờ xoay người, ngây ngốc nhìn thiếu niên đứng ở dư quang mùa hè.
Trần Dã mười sáu tuổi, trên người cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng của nam nhân thành thục kia.
Ánh nắng mùa hè chói chang, thiêu má cô gái nóng bỏng.
Đầu tóc Trần Dã nhiễm màu xanh nhạt. Kiểu tóc này người bình thường khó có thể kiểm soát được, nhưng ở trên đầu hắn lại mười phần hoàn mĩ, làm nổi bật màu da trăng trắng, tướng mạo tinh sảo.
Ngoại hình Trần Dã tuấn tú, ngũ quan đẹp không phải dạng vừa, làn da thực trắng, trên thân là bộ đồng phục ngắn tay xanh trắng đan xen, ống quần cuốn lên đến cẳng chân, đôi tay đẹp đẽ, thần sắc khiến người ta không kiềm chế được mà muốn ngắm nhìn, hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
Sơ Lê cảm thấy sau lưng lạnh toát, khẩn trương nắm chặt tay lại, đến thở cũng không dám, lấy tốc độ nhanh nhất ôm cặp sách cắm đầu chạy.
Trần Dã thấy hành vi làm lơ mình chính là một hành vi khôi hài, thu liễn ý cười giả dối bên môi, tay hướng Sơ Lê chỉ, điệu bộ mười phần đại thiếu gia ăn chơi trác táng, nói với người phía sau, "Cậu, đem cô gái kia đến đây cho lão tử".
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: hây hay, rốt cũng cũng khai văn!!!!!!!!tâm tình kích động!!,tay run rẩy
Ác Ma Bên NgườiTác giả: Minh Nguyệt Tượng BínhTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMặt trời treo cao giữa bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang làm người ta không mở được mắt, xuyên thấu từng khe hở của những tán lá cây rậm rạp, nhỏ vụn rơi trên mặt đất Trên mặt Sơ Lê còn hiện chút mở mịt, lông mi nhẹ rũ, sau một lát mới dần lấy lại tinh thần. Cô thong thả ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn như lúc ban đầu, con ngươi đen nhánh, cánh môi nhẹ nhàng nhấp lên, phảng phất bao rùm một tầng ánh sáng, đôi tay nhẹ nắm thành quyền buông xuống. Sau mấy ngày trọng sinh, Sơ Lê thường xuyên cảm thấy hoảng hốt. "Lê Lê, mau buông cặp sách, giữ phòng học!" Cô há miệng th* d*c, mới nhớ tới mình của hiện tại, cảm thấy yết hầu hơi khó chịu, ".....được". Trong phòng vũ đạo không có một bóng người, Sơ Lê cùng Tạ Mạn mới vừa đặt đồ đạc xuống, trước cửa nhộn nhịp đi vào bảy, tám cô gái cao gầy, bộ dáng thiếu nữ xuất sắc. Khoé miệng Tống Duy cong lên, lúc nào cô nàng cũng đối mặt với người khác bằng bộ mặt tươi cười, khinh thanh tế ngữ*, có vẻ bình dị gần gũi, cười nói:"Sơ Lê, gian phòng này… Edit: minhminhBeta: cà chuaThông báo dán trên bản đen không được vững chắc, gió thổi qua làm trang giấy rơi xuống mặt đất.Sơ Lê khom lưng ngồi xổm xuống, cầm tờ thông báo nhặt lên, tìm trong cặp sách băng keo trong suốt, dán ở chính giữa.Cách đó không xa, Thẩm Văn Kiệt vỗ vỗ bả vai Trần Dã, tay hướng Sơ Lê chỉ chỉ: " hey, có phải cô bé kia dán thông báo của cậu hay không hả hả??".Đúng là người nhỏ mà lá gan thật lớn ha~.Trần Dã nhíu đôi mắt lại, từ từ đảo nhẹ tầm mắt đến bên kia, thấy cô gái có dáng người thanh thoát yểu điệu, vòng eo tinh tế, tóc đen cột sau đầu, lộ ra một khoảng cần cổ trắng nõn mềm mại, trong tay cầm cái cuộn băng keo trong suốt.Trần Dã cong môi lạnh lùng cười.Trong trường học, không ít nơi dán thông báo phê bình hắn, Trần Dã trốn hết nửa buổi học, từ khu dạy học bắt đầu một đường xé hết thông báo xuống, căn bản là không một ai dám nói cái gì. Lần này lại gặp nữ sinh đen đủi, tìm đường chết dán thông báo ngay trước mặt hắn.Thẩm Văn kiệt tựa hồ nhận ra Sơ Lê, hô hô: "Hai người kia là nhất ban* ha".(*Lớp đầu của khối)Trần Dã nghe vậy nhíu mày, nội tâm hiện vẻ chán ghét.Nhắc tới nhất ban, Trần Dã còn hoả khí đầy mình.Hôm thi đấu bóng đá, đám người nhất ban đấu không lại bọn họ, tên Hứa Lương Châu kia không biết xấu hổ còn đá bị thương chân của Thời Gia Lễ, dùng thủ đoạn ác liệt cực bỉ ổi để thắng trận đấu.Trần Dã cười lạnh hai tiếng, âm dương quái khí, trong lời nói sắc bén như dao:" Tốt ha, nếu là đồng học thì phải hiếu kính cô nàng thật tốt".Đôi mắt đào hoa của Triệu Băn Kiệt híp lại cong cong,"hahaha, hiếu kính, hai từ này dùng thật hay ha! ".Trời sinh Trần Dã cùng nhất ban không có tranh chấp.Từ khi bắt đầu khai giảng, hắn cho rằng phòng học kia trừ Hứa Lương châu ra thì đều là kẻ ngốc, hơn phân nửa là bốn mắt quái gở.Hắn tan học đều không có đi qua nhất ban, ngại đen đủi.Trần Gia Lễ cũng không chính diện, nụ cười nhìn kiểu gì cũng giống lưu manh:" Kia chính là hai cô gái, chúng ta vậy mà không làm quen đi".Trần Dã thần sắc khinh thường, hướng về bóng dáng Sơ Lê, ngữ khí không dính chút tôn trọng mà hô lên hai chữ:" Nhất ban ".Tiếng nói lạnh nhạt, trong cổ họng phát ra thanh âm pha chút hài hước.Thanh âm này đối với Sơ Lê mà nói, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.Rùng mình một cái, trái tim Sơ Lê vì tiếng nói sau lưng mà nhảy nhót, giọng thiếu niên kia so với sau khi thành niên không quá giống nhau, nhưng cũng đủ làm cô giật mình.Sơ Lê cứng đờ xoay người, ngây ngốc nhìn thiếu niên đứng ở dư quang mùa hè.Trần Dã mười sáu tuổi, trên người cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng của nam nhân thành thục kia.Ánh nắng mùa hè chói chang, thiêu má cô gái nóng bỏng.Đầu tóc Trần Dã nhiễm màu xanh nhạt. Kiểu tóc này người bình thường khó có thể kiểm soát được, nhưng ở trên đầu hắn lại mười phần hoàn mĩ, làm nổi bật màu da trăng trắng, tướng mạo tinh sảo.Ngoại hình Trần Dã tuấn tú, ngũ quan đẹp không phải dạng vừa, làn da thực trắng, trên thân là bộ đồng phục ngắn tay xanh trắng đan xen, ống quần cuốn lên đến cẳng chân, đôi tay đẹp đẽ, thần sắc khiến người ta không kiềm chế được mà muốn ngắm nhìn, hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.Sơ Lê cảm thấy sau lưng lạnh toát, khẩn trương nắm chặt tay lại, đến thở cũng không dám, lấy tốc độ nhanh nhất ôm cặp sách cắm đầu chạy.Trần Dã thấy hành vi làm lơ mình chính là một hành vi khôi hài, thu liễn ý cười giả dối bên môi, tay hướng Sơ Lê chỉ, điệu bộ mười phần đại thiếu gia ăn chơi trác táng, nói với người phía sau, "Cậu, đem cô gái kia đến đây cho lão tử"._________________________Tác giả có lời muốn nói: hây hay, rốt cũng cũng khai văn!!!!!!!!tâm tình kích động!!,tay run rẩy