Tác giả:

Cảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh…

Chương 20

Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Anh Trí đã về từ hồi nào:- -Ồ, Thoại, lâu ngày vậy em?Thoại đứng lên:- -Thưa anh ạ.Anh Trí kéo ghế ngồi xuống bên:- -Sao? Thi cử ra sao?- -Dạ em làm bài được.- -Vậy năm nay em định vào đại học nào?- -Dạ, chắc Kinh Tế đó anh.- -Hay lắm, anh cũng định bảo Ái Minh thi vào đấy, ngành này rất đa dạng và thông dụng - Anh quay sang tôi - Em nghĩ sao, Minh?Tôi lắc đầu:- -Em chưa nghĩ gì cả, em nhức đầu lắm.Anh Trí cười âu yếm:- -Bắt đầu nhõng nhẽo với anh rồi đấy, thôi đi vào pha cho anh hai ly nước chanh coi.Khi tôi bưng nước ra thì Thoại đã đứng lên từ giã, anh Trí giữ lại:- -Ở đây ăn trưa với anh, cả nhà đi vắng hết.Thoại lễ phép:- -Anh cho khi khác, em vừa từ Lái Thiêu lên đây chưa kịp về nhà, sợ ba má em trông.Anh Trí hơi bất ngờ, mặt anh như ngây ra khi nhìn tôi tiễn Thoại về phía cổng. Trong bữa cơm chỉ có hai anh em, anh Trí nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc:- -Không ngờ anh chàng Thoại lại mau biến thành cây si đến thế.Tôi nheo mắt:- -Anh thua em rồi.- -Thua gì?- -Vụ cá độ đó.Sực nhớ ra, anh cười:- -Đúng là tay Thoại này đã phản pháo anh.Rồi anh chồm người tới nhìn chằm chặp vào mặt tôi:- -Để anh tìm nguyên nhân xem.Tôi né mặt sang một bên:- -Anh làm gì kỳ vậy?Anh Trí vẫn hướng theo tôi:- -Á à, thì ra cô em gái của anh cũng xinh đẹp quá đấy chứ.Tôi mắc cỡ đẩy anh Trí ngã nhoài ra ghế:- -Anh đùa dai quá à.Anh Trí nghiêm nét mặt trở lại:- -Anh không đùa, anh nói sự thật đấy, nếu anh thắng cuộc nghĩa là tên Thoại không đến đây nữa thì quả nó ngu nhất trong đời.Tôi trố mắt nhìn anh, chưa bao giờ tôi thấy anh chững chạc đến vậy. Giọng anh trầm trầm đầy tinh thương yêu:- -Ái Minh à, em đã lớn rồi đấy, nên bớt tính trẻ con đi.Tôi cúi đầu yên lặng, đúng rồi, mười tám tuổi đâu còn là trẻ con nữa, và các trò chơi đá gà, thổi bong bóng có còn thích hợp với tôi không?

Anh Trí đã về từ hồi nào:

- -Ồ, Thoại, lâu ngày vậy em?

Thoại đứng lên:

- -Thưa anh ạ.

Anh Trí kéo ghế ngồi xuống bên:

- -Sao? Thi cử ra sao?

- -Dạ em làm bài được.

- -Vậy năm nay em định vào đại học nào?

- -Dạ, chắc Kinh Tế đó anh.

- -Hay lắm, anh cũng định bảo Ái Minh thi vào đấy, ngành này rất đa dạng và thông dụng - Anh quay sang tôi - Em nghĩ sao, Minh?

Tôi lắc đầu:

- -Em chưa nghĩ gì cả, em nhức đầu lắm.

Anh Trí cười âu yếm:

- -Bắt đầu nhõng nhẽo với anh rồi đấy, thôi đi vào pha cho anh hai ly nước chanh coi.

Khi tôi bưng nước ra thì Thoại đã đứng lên từ giã, anh Trí giữ lại:

- -Ở đây ăn trưa với anh, cả nhà đi vắng hết.

Thoại lễ phép:

- -Anh cho khi khác, em vừa từ Lái Thiêu lên đây chưa kịp về nhà, sợ ba má em trông.

Anh Trí hơi bất ngờ, mặt anh như ngây ra khi nhìn tôi tiễn Thoại về phía cổng. Trong bữa cơm chỉ có hai anh em, anh Trí nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc:

- -Không ngờ anh chàng Thoại lại mau biến thành cây si đến thế.

Tôi nheo mắt:

- -Anh thua em rồi.

- -Thua gì?

- -Vụ cá độ đó.

Sực nhớ ra, anh cười:

- -Đúng là tay Thoại này đã phản pháo anh.

Rồi anh chồm người tới nhìn chằm chặp vào mặt tôi:

- -Để anh tìm nguyên nhân xem.

Tôi né mặt sang một bên:

- -Anh làm gì kỳ vậy?

Anh Trí vẫn hướng theo tôi:

- -Á à, thì ra cô em gái của anh cũng xinh đẹp quá đấy chứ.

Tôi mắc cỡ đẩy anh Trí ngã nhoài ra ghế:

- -Anh đùa dai quá à.

Anh Trí nghiêm nét mặt trở lại:

- -Anh không đùa, anh nói sự thật đấy, nếu anh thắng cuộc nghĩa là tên Thoại không đến đây nữa thì quả nó ngu nhất trong đời.

Tôi trố mắt nhìn anh, chưa bao giờ tôi thấy anh chững chạc đến vậy. Giọng anh trầm trầm đầy tinh thương yêu:

- -Ái Minh à, em đã lớn rồi đấy, nên bớt tính trẻ con đi.

Tôi cúi đầu yên lặng, đúng rồi, mười tám tuổi đâu còn là trẻ con nữa, và các trò chơi đá gà, thổi bong bóng có còn thích hợp với tôi không?

Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Anh Trí đã về từ hồi nào:- -Ồ, Thoại, lâu ngày vậy em?Thoại đứng lên:- -Thưa anh ạ.Anh Trí kéo ghế ngồi xuống bên:- -Sao? Thi cử ra sao?- -Dạ em làm bài được.- -Vậy năm nay em định vào đại học nào?- -Dạ, chắc Kinh Tế đó anh.- -Hay lắm, anh cũng định bảo Ái Minh thi vào đấy, ngành này rất đa dạng và thông dụng - Anh quay sang tôi - Em nghĩ sao, Minh?Tôi lắc đầu:- -Em chưa nghĩ gì cả, em nhức đầu lắm.Anh Trí cười âu yếm:- -Bắt đầu nhõng nhẽo với anh rồi đấy, thôi đi vào pha cho anh hai ly nước chanh coi.Khi tôi bưng nước ra thì Thoại đã đứng lên từ giã, anh Trí giữ lại:- -Ở đây ăn trưa với anh, cả nhà đi vắng hết.Thoại lễ phép:- -Anh cho khi khác, em vừa từ Lái Thiêu lên đây chưa kịp về nhà, sợ ba má em trông.Anh Trí hơi bất ngờ, mặt anh như ngây ra khi nhìn tôi tiễn Thoại về phía cổng. Trong bữa cơm chỉ có hai anh em, anh Trí nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc:- -Không ngờ anh chàng Thoại lại mau biến thành cây si đến thế.Tôi nheo mắt:- -Anh thua em rồi.- -Thua gì?- -Vụ cá độ đó.Sực nhớ ra, anh cười:- -Đúng là tay Thoại này đã phản pháo anh.Rồi anh chồm người tới nhìn chằm chặp vào mặt tôi:- -Để anh tìm nguyên nhân xem.Tôi né mặt sang một bên:- -Anh làm gì kỳ vậy?Anh Trí vẫn hướng theo tôi:- -Á à, thì ra cô em gái của anh cũng xinh đẹp quá đấy chứ.Tôi mắc cỡ đẩy anh Trí ngã nhoài ra ghế:- -Anh đùa dai quá à.Anh Trí nghiêm nét mặt trở lại:- -Anh không đùa, anh nói sự thật đấy, nếu anh thắng cuộc nghĩa là tên Thoại không đến đây nữa thì quả nó ngu nhất trong đời.Tôi trố mắt nhìn anh, chưa bao giờ tôi thấy anh chững chạc đến vậy. Giọng anh trầm trầm đầy tinh thương yêu:- -Ái Minh à, em đã lớn rồi đấy, nên bớt tính trẻ con đi.Tôi cúi đầu yên lặng, đúng rồi, mười tám tuổi đâu còn là trẻ con nữa, và các trò chơi đá gà, thổi bong bóng có còn thích hợp với tôi không?

Chương 20