Cảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh…
Chương 21
Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Còn tính tình tôi nữa, theo như Bích nhận xét thì tôi thường chả thèm suy nghĩ kỹ trước khi nói, nên một số bạn bè rất buồn lòng vì tôi, dù sau đó biết tôi không có ý gì, họ vẫn bớt dần đi mối thiện cảm với tôi. Và tôi có đẹp không? Bất giác tôi nhớ đến đôi mắt Thoại nhìn tôi say đắm, anh đang đánh giá tôi ra sao đây?Anh Trí đặt tay lên vai tôi:- -Em đang nghĩ gì?Tôi ngước lên:- -Anh Trí ơi... em... em có giống con gái Huế không?Anh Trí hơi ngạc nhiên:- -Sao em hỏi kỳ cục vaajyTôi kéo tay anh:- -Anh trả lời em đi.Anh Trí suy nghĩ một lát rồi nói:- -Anh chưa quen với một người con gái Huế nào cả, nhưng trong thi văn, người ta thường tả đó là những cô gái mảnh mai, dịu dàng và có mái tóc thề buông xõa ngang lưng.Rồi anh hóm hỉnh:- -Em không mảnh mai, em không dịu dàng và em cũng chả có mái tóc thề... anh nghĩ, em không giống con gái Huế đâu.Tôi cố gỡ gạc:- -Sao ai cũng nói em giống mẹ?- -Đương nhiên, em giống mẹ nên em xinh đẹp, nhưng chỉ gương mặt thôi, phần còn lại, em hoàn toàn là một cô gái miền Nam, hồng hào, khỏe mạnh và đầy nghị lực.Thấy tôi ngồi xụ mặt, anh Trí nói nhỏ:- -Ba là người Cần Thơ, con gái Cần Thơ cũng đẹp lắm chứ, em không thích sao?Tôi lắc đầu, vùng vằng, chu môi ra.Anh Trí chán nản:- -Lại giở cái trò nhõng nhẽo ra rồi.Chợt tôi giật mình, đúng là tôi hành động không suy nghĩ gì cả, tôi đã chạm vào tự ái của anh Trí rồi, bởi mẹ anh là người đồng hương với ba và cũng rất đẹp một thời.- -Anh Trí ơi, anh đừng giận em nữa nghe.- -Giận gì lãng nhách vậy, thôi mau rửa chén rồi vào nghỉ trưa.Khi tôi thức dậy thì đã thấy mẹ và dì Phượng sửa soạn bàn ăn. Mẹ nói:- -Hồi nãy chú Vinh đến có hỏi thăm con.- -Sao mẹ không thức con dậy?- -Thi xong cứ ngủ cho lại sức, mai chú ấy lại đến lo gì.Dì Phượng bưng mâm cơm ra:- -Ăn cơm nhanh lên để kịp coi buổi lễ khai mạc Mondial.Đến 9 giờ tối, tôi đã ríu mắt lại và trong giấc mơ, tôi thấy các nàng thiếu nữ Phi Châu cười với tôi bằng hàm răng trắng nhởn và quả cầu hoa khổng lồ mang sắc cờ của 24 quốc gia tham dự cúp Mondial tung bay, tung bay... òa vỡ những quả bóng muôn màu...
Còn tính tình tôi nữa, theo như Bích nhận xét thì tôi thường chả thèm suy nghĩ kỹ trước khi nói, nên một số bạn bè rất buồn lòng vì tôi, dù sau đó biết tôi không có ý gì, họ vẫn bớt dần đi mối thiện cảm với tôi. Và tôi có đẹp không? Bất giác tôi nhớ đến đôi mắt Thoại nhìn tôi say đắm, anh đang đánh giá tôi ra sao đây?
Anh Trí đặt tay lên vai tôi:
- -Em đang nghĩ gì?
Tôi ngước lên:
- -Anh Trí ơi... em... em có giống con gái Huế không?
Anh Trí hơi ngạc nhiên:
- -Sao em hỏi kỳ cục vaajy
Tôi kéo tay anh:
- -Anh trả lời em đi.
Anh Trí suy nghĩ một lát rồi nói:
- -Anh chưa quen với một người con gái Huế nào cả, nhưng trong thi văn, người ta thường tả đó là những cô gái mảnh mai, dịu dàng và có mái tóc thề buông xõa ngang lưng.
Rồi anh hóm hỉnh:
- -Em không mảnh mai, em không dịu dàng và em cũng chả có mái tóc thề... anh nghĩ, em không giống con gái Huế đâu.
Tôi cố gỡ gạc:
- -Sao ai cũng nói em giống mẹ?
- -Đương nhiên, em giống mẹ nên em xinh đẹp, nhưng chỉ gương mặt thôi, phần còn lại, em hoàn toàn là một cô gái miền Nam, hồng hào, khỏe mạnh và đầy nghị lực.
Thấy tôi ngồi xụ mặt, anh Trí nói nhỏ:
- -Ba là người Cần Thơ, con gái Cần Thơ cũng đẹp lắm chứ, em không thích sao?
Tôi lắc đầu, vùng vằng, chu môi ra.
Anh Trí chán nản:
- -Lại giở cái trò nhõng nhẽo ra rồi.
Chợt tôi giật mình, đúng là tôi hành động không suy nghĩ gì cả, tôi đã chạm vào tự ái của anh Trí rồi, bởi mẹ anh là người đồng hương với ba và cũng rất đẹp một thời.
- -Anh Trí ơi, anh đừng giận em nữa nghe.
- -Giận gì lãng nhách vậy, thôi mau rửa chén rồi vào nghỉ trưa.
Khi tôi thức dậy thì đã thấy mẹ và dì Phượng sửa soạn bàn ăn. Mẹ nói:
- -Hồi nãy chú Vinh đến có hỏi thăm con.
- -Sao mẹ không thức con dậy?
- -Thi xong cứ ngủ cho lại sức, mai chú ấy lại đến lo gì.
Dì Phượng bưng mâm cơm ra:
- -Ăn cơm nhanh lên để kịp coi buổi lễ khai mạc Mondial.
Đến 9 giờ tối, tôi đã ríu mắt lại và trong giấc mơ, tôi thấy các nàng thiếu nữ Phi Châu cười với tôi bằng hàm răng trắng nhởn và quả cầu hoa khổng lồ mang sắc cờ của 24 quốc gia tham dự cúp Mondial tung bay, tung bay... òa vỡ những quả bóng muôn màu...
Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Còn tính tình tôi nữa, theo như Bích nhận xét thì tôi thường chả thèm suy nghĩ kỹ trước khi nói, nên một số bạn bè rất buồn lòng vì tôi, dù sau đó biết tôi không có ý gì, họ vẫn bớt dần đi mối thiện cảm với tôi. Và tôi có đẹp không? Bất giác tôi nhớ đến đôi mắt Thoại nhìn tôi say đắm, anh đang đánh giá tôi ra sao đây?Anh Trí đặt tay lên vai tôi:- -Em đang nghĩ gì?Tôi ngước lên:- -Anh Trí ơi... em... em có giống con gái Huế không?Anh Trí hơi ngạc nhiên:- -Sao em hỏi kỳ cục vaajyTôi kéo tay anh:- -Anh trả lời em đi.Anh Trí suy nghĩ một lát rồi nói:- -Anh chưa quen với một người con gái Huế nào cả, nhưng trong thi văn, người ta thường tả đó là những cô gái mảnh mai, dịu dàng và có mái tóc thề buông xõa ngang lưng.Rồi anh hóm hỉnh:- -Em không mảnh mai, em không dịu dàng và em cũng chả có mái tóc thề... anh nghĩ, em không giống con gái Huế đâu.Tôi cố gỡ gạc:- -Sao ai cũng nói em giống mẹ?- -Đương nhiên, em giống mẹ nên em xinh đẹp, nhưng chỉ gương mặt thôi, phần còn lại, em hoàn toàn là một cô gái miền Nam, hồng hào, khỏe mạnh và đầy nghị lực.Thấy tôi ngồi xụ mặt, anh Trí nói nhỏ:- -Ba là người Cần Thơ, con gái Cần Thơ cũng đẹp lắm chứ, em không thích sao?Tôi lắc đầu, vùng vằng, chu môi ra.Anh Trí chán nản:- -Lại giở cái trò nhõng nhẽo ra rồi.Chợt tôi giật mình, đúng là tôi hành động không suy nghĩ gì cả, tôi đã chạm vào tự ái của anh Trí rồi, bởi mẹ anh là người đồng hương với ba và cũng rất đẹp một thời.- -Anh Trí ơi, anh đừng giận em nữa nghe.- -Giận gì lãng nhách vậy, thôi mau rửa chén rồi vào nghỉ trưa.Khi tôi thức dậy thì đã thấy mẹ và dì Phượng sửa soạn bàn ăn. Mẹ nói:- -Hồi nãy chú Vinh đến có hỏi thăm con.- -Sao mẹ không thức con dậy?- -Thi xong cứ ngủ cho lại sức, mai chú ấy lại đến lo gì.Dì Phượng bưng mâm cơm ra:- -Ăn cơm nhanh lên để kịp coi buổi lễ khai mạc Mondial.Đến 9 giờ tối, tôi đã ríu mắt lại và trong giấc mơ, tôi thấy các nàng thiếu nữ Phi Châu cười với tôi bằng hàm răng trắng nhởn và quả cầu hoa khổng lồ mang sắc cờ của 24 quốc gia tham dự cúp Mondial tung bay, tung bay... òa vỡ những quả bóng muôn màu...