Cảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh…
Chương 40
Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Bích không vào đại học nhưng đã tìm được hướng đi của mình, vậy là chỉ còn mình tôi đứng lại bên đường nhìn những bước chân chim của Thoại, Tuấn, Khoa.. ríu rít trong sân trường đại học, tôi bỗng giận mình và giận tất cả mọi người. Mấy ngày nay ba mẹ đã an ủi tôi rất nhiều, cả anh Trí nữa, anh mua cho tôi biết bao là quà nhưng lần đầu tiên tôi tỏ ra dửng dưng trước những bịch táo hồng đào hấp dẫn, những quả mãng cầu nở mắt, những chiếc bánh kem thơm nồng. Tôi muốn hét to lên:- -Em không cần ai thương hại cả.Và tôi đau xót nghỉ tới ngày mai. Ôi, ngày mai khi không có tên tôi trong danh sách trúng tuyển, tôi sẽ làm gì đây. Tinh thần tôi xuống thấp đến cùng cực, tôi cảm thấy cô đơn hoàn toàn, không ai hiểu được lòng tôi đâu. Thoại có ghé thăm tôi vài lần nhưng nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của tôi nên cũng đâm ra chán. Cả tuần nay anh chàng không đến nữa và tôi cũng chả cần, tôi thầm nhủ lòng như vậy, tôi làm sao xứng đáng với một người học giỏi như Thoại có chứ. Càng nghĩ, lòng càng uất ức, tính hiếu thắng của tôi bị xúc phạm mãnh liệt. Trong những lần học chung, có bao giờ tôi thua kém Thoại đâu, vậy mà khi vào thi tôi đã làm lộn lung tung, cả cái phương trình hóa học đơn giản cũng cân bằng không xong. Như vậy không rớt cũng uổng, còn phiền trách ai!Sáng nay tôi cảm thấy buồn kỳ lạ, căn nhà vắng vẻ quạnh hiu làm sao. Ba đi làm, mẹ ra chợ, còn anh Trí đến nhà bạn để tập ca hát, anh đang chuẩn bị một đêm thơ phổ nhạc bỏ túi để kỷ niệm ngày truyền thống đặc biệt của anh và các bạn cùng khóa. Bài thơ của tôi anh Trí cũng đã phổ xong, anh yêu cầu tôi hát trong đêm đó nhưng tôi chưa nhận lời vì kết quả của lần thi vừa qua đã làm toi buồn dã dượi, tôi chán ngán tất cả và đôi lúc chỉ muốn chết mà thôi.
Bích không vào đại học nhưng đã tìm được hướng đi của mình, vậy là chỉ còn mình tôi đứng lại bên đường nhìn những bước chân chim của Thoại, Tuấn, Khoa.. ríu rít trong sân trường đại học, tôi bỗng giận mình và giận tất cả mọi người. Mấy ngày nay ba mẹ đã an ủi tôi rất nhiều, cả anh Trí nữa, anh mua cho tôi biết bao là quà nhưng lần đầu tiên tôi tỏ ra dửng dưng trước những bịch táo hồng đào hấp dẫn, những quả mãng cầu nở mắt, những chiếc bánh kem thơm nồng. Tôi muốn hét to lên:
- -Em không cần ai thương hại cả.
Và tôi đau xót nghỉ tới ngày mai. Ôi, ngày mai khi không có tên tôi trong danh sách trúng tuyển, tôi sẽ làm gì đây. Tinh thần tôi xuống thấp đến cùng cực, tôi cảm thấy cô đơn hoàn toàn, không ai hiểu được lòng tôi đâu. Thoại có ghé thăm tôi vài lần nhưng nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của tôi nên cũng đâm ra chán. Cả tuần nay anh chàng không đến nữa và tôi cũng chả cần, tôi thầm nhủ lòng như vậy, tôi làm sao xứng đáng với một người học giỏi như Thoại có chứ. Càng nghĩ, lòng càng uất ức, tính hiếu thắng của tôi bị xúc phạm mãnh liệt. Trong những lần học chung, có bao giờ tôi thua kém Thoại đâu, vậy mà khi vào thi tôi đã làm lộn lung tung, cả cái phương trình hóa học đơn giản cũng cân bằng không xong. Như vậy không rớt cũng uổng, còn phiền trách ai!
Sáng nay tôi cảm thấy buồn kỳ lạ, căn nhà vắng vẻ quạnh hiu làm sao. Ba đi làm, mẹ ra chợ, còn anh Trí đến nhà bạn để tập ca hát, anh đang chuẩn bị một đêm thơ phổ nhạc bỏ túi để kỷ niệm ngày truyền thống đặc biệt của anh và các bạn cùng khóa. Bài thơ của tôi anh Trí cũng đã phổ xong, anh yêu cầu tôi hát trong đêm đó nhưng tôi chưa nhận lời vì kết quả của lần thi vừa qua đã làm toi buồn dã dượi, tôi chán ngán tất cả và đôi lúc chỉ muốn chết mà thôi.
Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Bích không vào đại học nhưng đã tìm được hướng đi của mình, vậy là chỉ còn mình tôi đứng lại bên đường nhìn những bước chân chim của Thoại, Tuấn, Khoa.. ríu rít trong sân trường đại học, tôi bỗng giận mình và giận tất cả mọi người. Mấy ngày nay ba mẹ đã an ủi tôi rất nhiều, cả anh Trí nữa, anh mua cho tôi biết bao là quà nhưng lần đầu tiên tôi tỏ ra dửng dưng trước những bịch táo hồng đào hấp dẫn, những quả mãng cầu nở mắt, những chiếc bánh kem thơm nồng. Tôi muốn hét to lên:- -Em không cần ai thương hại cả.Và tôi đau xót nghỉ tới ngày mai. Ôi, ngày mai khi không có tên tôi trong danh sách trúng tuyển, tôi sẽ làm gì đây. Tinh thần tôi xuống thấp đến cùng cực, tôi cảm thấy cô đơn hoàn toàn, không ai hiểu được lòng tôi đâu. Thoại có ghé thăm tôi vài lần nhưng nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của tôi nên cũng đâm ra chán. Cả tuần nay anh chàng không đến nữa và tôi cũng chả cần, tôi thầm nhủ lòng như vậy, tôi làm sao xứng đáng với một người học giỏi như Thoại có chứ. Càng nghĩ, lòng càng uất ức, tính hiếu thắng của tôi bị xúc phạm mãnh liệt. Trong những lần học chung, có bao giờ tôi thua kém Thoại đâu, vậy mà khi vào thi tôi đã làm lộn lung tung, cả cái phương trình hóa học đơn giản cũng cân bằng không xong. Như vậy không rớt cũng uổng, còn phiền trách ai!Sáng nay tôi cảm thấy buồn kỳ lạ, căn nhà vắng vẻ quạnh hiu làm sao. Ba đi làm, mẹ ra chợ, còn anh Trí đến nhà bạn để tập ca hát, anh đang chuẩn bị một đêm thơ phổ nhạc bỏ túi để kỷ niệm ngày truyền thống đặc biệt của anh và các bạn cùng khóa. Bài thơ của tôi anh Trí cũng đã phổ xong, anh yêu cầu tôi hát trong đêm đó nhưng tôi chưa nhận lời vì kết quả của lần thi vừa qua đã làm toi buồn dã dượi, tôi chán ngán tất cả và đôi lúc chỉ muốn chết mà thôi.