Tác giả:

Cảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh…

Chương 41

Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Ba ngày nay, dì Phượng không ở nhà, dì vào bệnh viện săn sóc cho chú Vinh, chú đã gặp một tai nạn giao thông trên đường đi Biên Hòa nhưng không đến nỗi nguy hiểm lắm, hình như chú bị gãy xương tay và đã được bó bột. Mấy ngày vừa qua trong nhà chộn rộn hẳn lên, mẹ làm đồ ăn đem vào cho chú, ba và anh Trí ghé thăm hàng bữa. Vậy mà tôi tồi tệ thật, chẳng những không vào thăm chú, tôi còn không có lấy một lời nhắn hỏi, tôi đã đặt tự ái của mình lên quá cao, tôi có còn xứng đáng với lòng thương yêu của chú không? Phải vào thăm chú ngay bây giờ, tôi đứng ngay dậy và bốc đồng chạy vào phòng thay quần áo thật nhanh.Tôi đạp xe lang thang trên đường. Hoa phượng vẫn thắp lửa chói chang trên những hàng cây, những đóa hoa mềm rung rinh trong gió như đôi mắt ai buồn chớp cánh rưng rưng... Và những cây dầu cao nữa, sao sáng nay các bạn đứng im lìm vậy, sao không gọi gió lên để thả xuống cho tôi những đôi cánh nhỏ mềm mang nỗi buồn của tôi bay đi?...- -Ái Minh, Ái Minh.Từ một ngã tư, Bích băng xe qua đường đến bên tôi:- -Tao định lại nhà mầy đây.Tôi dừng xe:- -Có chuyện gì không?Bích nói tía lia:- -Tuần trước, Thoại nhờ tao đến nói với mày là Thoại đi Hà Nội khoảng nửa tháng, nhưng vì bận đi miền tây trình diễn nên giờ tao mới gặp mày được, à và tao cũng quên hỏi thăm mày thi cử ra sao?Tôi xụ mặt:- -Thôi mày đừng hỏi nưa, xem như tao đã rớt.Bích nhìn tôi thông cảm:- -Thoại cũng có nói với tao mày làm bài bị sai. Thôi, học tài thi phận, mày đừng buồn nữa.- -Thôi, mày đừng nhắc đến tên Thoại nữa.Bích nheo mắt:- -Tao vẫn cứ nhắc đó, Thoại bảo mày khó hiểu, khi không đâm lạnh nhạt để cho trái tim của anh chàng héo hắt như quả dừa khô.- -Tao không giỡn đâu.- -Vậy thì tao đang nghiêm túc đây, nè Ái Minh, mai mốt Thoại đi Hà Nội về mày phải đối xử đẹp với anh ta nghen, thôi từ giã mày, bái bai.

Ba ngày nay, dì Phượng không ở nhà, dì vào bệnh viện săn sóc cho chú Vinh, chú đã gặp một tai nạn giao thông trên đường đi Biên Hòa nhưng không đến nỗi nguy hiểm lắm, hình như chú bị gãy xương tay và đã được bó bột. Mấy ngày vừa qua trong nhà chộn rộn hẳn lên, mẹ làm đồ ăn đem vào cho chú, ba và anh Trí ghé thăm hàng bữa. Vậy mà tôi tồi tệ thật, chẳng những không vào thăm chú, tôi còn không có lấy một lời nhắn hỏi, tôi đã đặt tự ái của mình lên quá cao, tôi có còn xứng đáng với lòng thương yêu của chú không? Phải vào thăm chú ngay bây giờ, tôi đứng ngay dậy và bốc đồng chạy vào phòng thay quần áo thật nhanh.

Tôi đạp xe lang thang trên đường. Hoa phượng vẫn thắp lửa chói chang trên những hàng cây, những đóa hoa mềm rung rinh trong gió như đôi mắt ai buồn chớp cánh rưng rưng... Và những cây dầu cao nữa, sao sáng nay các bạn đứng im lìm vậy, sao không gọi gió lên để thả xuống cho tôi những đôi cánh nhỏ mềm mang nỗi buồn của tôi bay đi?...

- -Ái Minh, Ái Minh.

Từ một ngã tư, Bích băng xe qua đường đến bên tôi:

- -Tao định lại nhà mầy đây.

Tôi dừng xe:

- -Có chuyện gì không?

Bích nói tía lia:

- -Tuần trước, Thoại nhờ tao đến nói với mày là Thoại đi Hà Nội khoảng nửa tháng, nhưng vì bận đi miền tây trình diễn nên giờ tao mới gặp mày được, à và tao cũng quên hỏi thăm mày thi cử ra sao?

Tôi xụ mặt:

- -Thôi mày đừng hỏi nưa, xem như tao đã rớt.

Bích nhìn tôi thông cảm:

- -Thoại cũng có nói với tao mày làm bài bị sai. Thôi, học tài thi phận, mày đừng buồn nữa.

- -Thôi, mày đừng nhắc đến tên Thoại nữa.

Bích nheo mắt:

- -Tao vẫn cứ nhắc đó, Thoại bảo mày khó hiểu, khi không đâm lạnh nhạt để cho trái tim của anh chàng héo hắt như quả dừa khô.

- -Tao không giỡn đâu.

- -Vậy thì tao đang nghiêm túc đây, nè Ái Minh, mai mốt Thoại đi Hà Nội về mày phải đối xử đẹp với anh ta nghen, thôi từ giã mày, bái bai.

Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Ba ngày nay, dì Phượng không ở nhà, dì vào bệnh viện săn sóc cho chú Vinh, chú đã gặp một tai nạn giao thông trên đường đi Biên Hòa nhưng không đến nỗi nguy hiểm lắm, hình như chú bị gãy xương tay và đã được bó bột. Mấy ngày vừa qua trong nhà chộn rộn hẳn lên, mẹ làm đồ ăn đem vào cho chú, ba và anh Trí ghé thăm hàng bữa. Vậy mà tôi tồi tệ thật, chẳng những không vào thăm chú, tôi còn không có lấy một lời nhắn hỏi, tôi đã đặt tự ái của mình lên quá cao, tôi có còn xứng đáng với lòng thương yêu của chú không? Phải vào thăm chú ngay bây giờ, tôi đứng ngay dậy và bốc đồng chạy vào phòng thay quần áo thật nhanh.Tôi đạp xe lang thang trên đường. Hoa phượng vẫn thắp lửa chói chang trên những hàng cây, những đóa hoa mềm rung rinh trong gió như đôi mắt ai buồn chớp cánh rưng rưng... Và những cây dầu cao nữa, sao sáng nay các bạn đứng im lìm vậy, sao không gọi gió lên để thả xuống cho tôi những đôi cánh nhỏ mềm mang nỗi buồn của tôi bay đi?...- -Ái Minh, Ái Minh.Từ một ngã tư, Bích băng xe qua đường đến bên tôi:- -Tao định lại nhà mầy đây.Tôi dừng xe:- -Có chuyện gì không?Bích nói tía lia:- -Tuần trước, Thoại nhờ tao đến nói với mày là Thoại đi Hà Nội khoảng nửa tháng, nhưng vì bận đi miền tây trình diễn nên giờ tao mới gặp mày được, à và tao cũng quên hỏi thăm mày thi cử ra sao?Tôi xụ mặt:- -Thôi mày đừng hỏi nưa, xem như tao đã rớt.Bích nhìn tôi thông cảm:- -Thoại cũng có nói với tao mày làm bài bị sai. Thôi, học tài thi phận, mày đừng buồn nữa.- -Thôi, mày đừng nhắc đến tên Thoại nữa.Bích nheo mắt:- -Tao vẫn cứ nhắc đó, Thoại bảo mày khó hiểu, khi không đâm lạnh nhạt để cho trái tim của anh chàng héo hắt như quả dừa khô.- -Tao không giỡn đâu.- -Vậy thì tao đang nghiêm túc đây, nè Ái Minh, mai mốt Thoại đi Hà Nội về mày phải đối xử đẹp với anh ta nghen, thôi từ giã mày, bái bai.

Chương 41