Cảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh…
Chương 46
Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Không thấy tôi nói gì, Trần Hổ đổi đề tài:- -Hè này Ái Minh có đi chơi đâu không?Tôi lắc đầu. Trần Hổ nói tiếp:- -Tôi vừa đi Hà Nội về, ở ngoài Bắc có nhiều thắng cảnh đẹp thật. Ái Minh đã thấy vịnh Hạ Long chưa?Tôi gật đầu:- -Ái Minh có chụp hình ở đó nhiều không?Tôi cười:- -Chụp sao được. Tôi chỉ thấy nó trên báo ảnh thôi.Trần Hổ hơi tẽn tò nhưng anh ta gượng cười:- -Ái Minh chọc quê tôi hén.Ròi anh ta liến thoắng kể về cái tôi của mình, về chuyến hồi hương đầy hào quang rực rỡ, về những lần du lịch qua mọi miền đất nước, các danh lam thắng cảnh nên thơ Đà Lạt, Sầm Sơn... Anh ta cứ nhắc đến Hà Nội, Hải Phòng, Huế, Nha Trang.. Với vẻ thích thú đặc biệt. Tôi chợt nghĩ đến Thoại, giờ này Thoại đang ở tại thủ đô ngàn năm văn vật, hẳn anh đã từng chiều dạo cảnh Hồ Tây, từng đêm lang thang trên những con đường ngát hương hoa sữa như trong một bản nhạc nào đó đã ca ngợi mùi thơm của loại hoa này. Tôi chưa hề thấy hoa sữa, đối với tôi đó là một thứ hoa trong huyền thoại, vì khi tôi hỏi thăm mấy đứa bạn miền Bắc hoa sữa màu gì, thì có đứa nói màu trắng, có đứa nói màu vàng, lại có đứa bảo là màu xanh nhạt. Những lúc đó tôi tự hỏi hoa sữa có giống hoa ngọc lan không nhưng tôi chắc chắn không có loài hoa nào sánh được với những búp ngà tròn xinh của cây hoa ôm ấp trọn vẹn quãng đời thơ ấu của tôi đâu.- -Quê hương mình thật là đẹp.Tôi liếc anh ta:- -Vậy tại sao anh bỏ xứ mà đi? Tôi chúa ghét mấy người giả bộ.Trần Hổ nhìn tôi van lơn:- -Ái Minh đừng gai góc với tôi nữa có được không.Tôi trợn mắt:- -Anh cho tôi là cây xương rồng hả?Trần Hổ lắc đầu:- -Không có đâu. Ái Minh là.. một nhánh hồng đầy gai.- -Tới phiên anh chọc quê tôi phải không?Trần Hổ cười:- -Đâu dám, tôi chỉ muốn được trở thành người bạn của nhánh hồng đó thôi.Tôi đứng dậy:- -Tôi phải về.- -Tôi đưa Ái Minh về nhé.- -Tôi về với anh của tôi được rồi, cám ơn anh.Tiếng nhạc trong nhà vẫn còn dìu dặt, lần này là một bản slow. Trần Hổ tắc lưỡi:- -Nhạc này đúng là nhạt, thật là chán ngắt.Tôi đốp lại:- -Những người lớn tuổi chơi nhạc như vậy mới lịch sự, anh muốn giật gân thì đi chỗ khác chơi.Tôi bước nhanh lên bậc thềm, Trần Hổ chạy theo. Khi anh Trí chở tôi về bằng Honda, Trần Hổ phóng xe Dream kèm sát một bên, và mặc cho anh ta khơi chuyện với anh Trí, tôi ngồi câm như hến suốt trên đường về.
Không thấy tôi nói gì, Trần Hổ đổi đề tài:
- -Hè này Ái Minh có đi chơi đâu không?
Tôi lắc đầu. Trần Hổ nói tiếp:
- -Tôi vừa đi Hà Nội về, ở ngoài Bắc có nhiều thắng cảnh đẹp thật. Ái Minh đã thấy vịnh Hạ Long chưa?
Tôi gật đầu:
- -Ái Minh có chụp hình ở đó nhiều không?
Tôi cười:
- -Chụp sao được. Tôi chỉ thấy nó trên báo ảnh thôi.
Trần Hổ hơi tẽn tò nhưng anh ta gượng cười:
- -Ái Minh chọc quê tôi hén.
Ròi anh ta liến thoắng kể về cái tôi của mình, về chuyến hồi hương đầy hào quang rực rỡ, về những lần du lịch qua mọi miền đất nước, các danh lam thắng cảnh nên thơ Đà Lạt, Sầm Sơn... Anh ta cứ nhắc đến Hà Nội, Hải Phòng, Huế, Nha Trang.. Với vẻ thích thú đặc biệt. Tôi chợt nghĩ đến Thoại, giờ này Thoại đang ở tại thủ đô ngàn năm văn vật, hẳn anh đã từng chiều dạo cảnh Hồ Tây, từng đêm lang thang trên những con đường ngát hương hoa sữa như trong một bản nhạc nào đó đã ca ngợi mùi thơm của loại hoa này. Tôi chưa hề thấy hoa sữa, đối với tôi đó là một thứ hoa trong huyền thoại, vì khi tôi hỏi thăm mấy đứa bạn miền Bắc hoa sữa màu gì, thì có đứa nói màu trắng, có đứa nói màu vàng, lại có đứa bảo là màu xanh nhạt. Những lúc đó tôi tự hỏi hoa sữa có giống hoa ngọc lan không nhưng tôi chắc chắn không có loài hoa nào sánh được với những búp ngà tròn xinh của cây hoa ôm ấp trọn vẹn quãng đời thơ ấu của tôi đâu.
- -Quê hương mình thật là đẹp.
Tôi liếc anh ta:
- -Vậy tại sao anh bỏ xứ mà đi? Tôi chúa ghét mấy người giả bộ.
Trần Hổ nhìn tôi van lơn:
- -Ái Minh đừng gai góc với tôi nữa có được không.
Tôi trợn mắt:
- -Anh cho tôi là cây xương rồng hả?
Trần Hổ lắc đầu:
- -Không có đâu. Ái Minh là.. một nhánh hồng đầy gai.
- -Tới phiên anh chọc quê tôi phải không?
Trần Hổ cười:
- -Đâu dám, tôi chỉ muốn được trở thành người bạn của nhánh hồng đó thôi.
Tôi đứng dậy:
- -Tôi phải về.
- -Tôi đưa Ái Minh về nhé.
- -Tôi về với anh của tôi được rồi, cám ơn anh.
Tiếng nhạc trong nhà vẫn còn dìu dặt, lần này là một bản slow. Trần Hổ tắc lưỡi:
- -Nhạc này đúng là nhạt, thật là chán ngắt.
Tôi đốp lại:
- -Những người lớn tuổi chơi nhạc như vậy mới lịch sự, anh muốn giật gân thì đi chỗ khác chơi.
Tôi bước nhanh lên bậc thềm, Trần Hổ chạy theo. Khi anh Trí chở tôi về bằng Honda, Trần Hổ phóng xe Dream kèm sát một bên, và mặc cho anh ta khơi chuyện với anh Trí, tôi ngồi câm như hến suốt trên đường về.
Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Không thấy tôi nói gì, Trần Hổ đổi đề tài:- -Hè này Ái Minh có đi chơi đâu không?Tôi lắc đầu. Trần Hổ nói tiếp:- -Tôi vừa đi Hà Nội về, ở ngoài Bắc có nhiều thắng cảnh đẹp thật. Ái Minh đã thấy vịnh Hạ Long chưa?Tôi gật đầu:- -Ái Minh có chụp hình ở đó nhiều không?Tôi cười:- -Chụp sao được. Tôi chỉ thấy nó trên báo ảnh thôi.Trần Hổ hơi tẽn tò nhưng anh ta gượng cười:- -Ái Minh chọc quê tôi hén.Ròi anh ta liến thoắng kể về cái tôi của mình, về chuyến hồi hương đầy hào quang rực rỡ, về những lần du lịch qua mọi miền đất nước, các danh lam thắng cảnh nên thơ Đà Lạt, Sầm Sơn... Anh ta cứ nhắc đến Hà Nội, Hải Phòng, Huế, Nha Trang.. Với vẻ thích thú đặc biệt. Tôi chợt nghĩ đến Thoại, giờ này Thoại đang ở tại thủ đô ngàn năm văn vật, hẳn anh đã từng chiều dạo cảnh Hồ Tây, từng đêm lang thang trên những con đường ngát hương hoa sữa như trong một bản nhạc nào đó đã ca ngợi mùi thơm của loại hoa này. Tôi chưa hề thấy hoa sữa, đối với tôi đó là một thứ hoa trong huyền thoại, vì khi tôi hỏi thăm mấy đứa bạn miền Bắc hoa sữa màu gì, thì có đứa nói màu trắng, có đứa nói màu vàng, lại có đứa bảo là màu xanh nhạt. Những lúc đó tôi tự hỏi hoa sữa có giống hoa ngọc lan không nhưng tôi chắc chắn không có loài hoa nào sánh được với những búp ngà tròn xinh của cây hoa ôm ấp trọn vẹn quãng đời thơ ấu của tôi đâu.- -Quê hương mình thật là đẹp.Tôi liếc anh ta:- -Vậy tại sao anh bỏ xứ mà đi? Tôi chúa ghét mấy người giả bộ.Trần Hổ nhìn tôi van lơn:- -Ái Minh đừng gai góc với tôi nữa có được không.Tôi trợn mắt:- -Anh cho tôi là cây xương rồng hả?Trần Hổ lắc đầu:- -Không có đâu. Ái Minh là.. một nhánh hồng đầy gai.- -Tới phiên anh chọc quê tôi phải không?Trần Hổ cười:- -Đâu dám, tôi chỉ muốn được trở thành người bạn của nhánh hồng đó thôi.Tôi đứng dậy:- -Tôi phải về.- -Tôi đưa Ái Minh về nhé.- -Tôi về với anh của tôi được rồi, cám ơn anh.Tiếng nhạc trong nhà vẫn còn dìu dặt, lần này là một bản slow. Trần Hổ tắc lưỡi:- -Nhạc này đúng là nhạt, thật là chán ngắt.Tôi đốp lại:- -Những người lớn tuổi chơi nhạc như vậy mới lịch sự, anh muốn giật gân thì đi chỗ khác chơi.Tôi bước nhanh lên bậc thềm, Trần Hổ chạy theo. Khi anh Trí chở tôi về bằng Honda, Trần Hổ phóng xe Dream kèm sát một bên, và mặc cho anh ta khơi chuyện với anh Trí, tôi ngồi câm như hến suốt trên đường về.