Cảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh…
Chương 47
Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Thoại đi Hà Nội về, đem đến cho tôi thật nhiều quà. Ban đầu tôi làm mặt giận trách Thoại tại sao đi chơi xa vậy mà chả cho tôi biết. Thoại vò đầu bút tai thề sống chết rằng có nhắn với Bích, tôi giả vờ bảo mình chưa gặp Bích (mai mốt thế nào nó cũng chửi tôi).. Hành hạ một lúc, sau thấy nét mặt bối rối của Thoại tội nghiệp quá, tôi bèn đổi giận làm vui:- -Thôi lần này bổn cô nương tha cho anh đó.Thoại mừng rỡ, anh chuộc lỗi bằng cách lột nhãn cho tôi ăn. Ôi những trái nhãn Hưng Yên sao mà thơm ngon thế, vỏ mỏng cơm dày và hột nhỏ xíu, vị ngọt dịu như đường phèn. Ăn xong một chùm nhãn lớn, tôi bắt đầu kiếm chuyện:- -Mai mốt Minh thi rớt, Thoại có còn chơi với Minh nữa không?Thoại nhìn tôi đăm đăm:- -Minh nghĩ sao mà nói với Thoại như vậy? Minh không hiểu lòng Thoại thật hay cố tình không hiểu?Đôi mắt của Thoại buồn kỳ lạ, tôi chợt ăn hận, tôi nói sang chuyện khác:- -Thoại đi Hà Nội có nhớ những hàng dầu thẳng tắp của thành phố mình không?Gương mặt Thoại sáng lên:- -Nhớ chứ, nhớ nhất là chỗ hai đứa mình gặp lại nhau hôm đi lấy phiếu báo danh ấy.- -Thôi, Thoại đừng nhắc đến chuyện thi cử nữa, Minh chán lắm.Thoại đứng dậy:- -Vậy bây giờ chúng mình đến đó chơi nghen - rồi anh nhìn lên trời - Trời hôm nay thật đẹp lại có gió nữa, thế nào mình cũng gặp được một vài cánh hoa bay.Tôi vỗ tay:- -Hay quá, Minh chưa có bài thơ nào nói về loài hoa này cả.Tôi và Thoại ra tới cổng thì gặp mẹ, không hiểu có việc gì mà mẹ về nhà vào lúc này.- -Con đi mô? - Mẹ hỏi.Tôi bối rối nhìn Thoại.- -Thưa bác ạ.Mẹ lạnh lùng gật đầu rồi không để ý đến Thoại, mẹ quay sang tôi:- -Mẹ hỏi con đi mô?- -Con đi chơi chút xíu mà mẹ.Không lẽ trước mặt Thoại mẹ lại bắt tôi ở nhà, nên mẹ nghiêm nghị:- --Đi mau rồi về, mẹ có chuyện muốn nói với con.Cuộc đi chơi mất cả vui vì tôi cứ nơm nớp không biết ở nhà có chuyện gì mà mẹ bỏ hàng về sớm vậy. Chắc Thoại cũng thấy tầm quan trọng của lần gặp mẹ hồi sáng, nên nắng chưa cao, anh đã giục tôi về. Tôi nhìn theo những đám mây trắng trôi lang thang:- -Tiếc ghê Thoại nhỉ, sáng nay chỉ có một vài cánh hoa chong chóng thôi, thường thường vào buổi chiều mới có gió mạnh.Thoại cười:- -Nhưng cũng đủ đầy cho những giòng thơ của Minh chứ?- -Minh sẽ cố gắng, lâu quá không làm thơ, sợ nàng thơ giận bỏ mình đi luôn thì chết.Dì Đào đứng chờ tôi ở cổng, ủa, dì cũng không bán hàng sao, có chuyện gì vậy?
Thoại đi Hà Nội về, đem đến cho tôi thật nhiều quà. Ban đầu tôi làm mặt giận trách Thoại tại sao đi chơi xa vậy mà chả cho tôi biết. Thoại vò đầu bút tai thề sống chết rằng có nhắn với Bích, tôi giả vờ bảo mình chưa gặp Bích (mai mốt thế nào nó cũng chửi tôi).. Hành hạ một lúc, sau thấy nét mặt bối rối của Thoại tội nghiệp quá, tôi bèn đổi giận làm vui:
- -Thôi lần này bổn cô nương tha cho anh đó.
Thoại mừng rỡ, anh chuộc lỗi bằng cách lột nhãn cho tôi ăn. Ôi những trái nhãn Hưng Yên sao mà thơm ngon thế, vỏ mỏng cơm dày và hột nhỏ xíu, vị ngọt dịu như đường phèn. Ăn xong một chùm nhãn lớn, tôi bắt đầu kiếm chuyện:
- -Mai mốt Minh thi rớt, Thoại có còn chơi với Minh nữa không?
Thoại nhìn tôi đăm đăm:
- -Minh nghĩ sao mà nói với Thoại như vậy? Minh không hiểu lòng Thoại thật hay cố tình không hiểu?
Đôi mắt của Thoại buồn kỳ lạ, tôi chợt ăn hận, tôi nói sang chuyện khác:
- -Thoại đi Hà Nội có nhớ những hàng dầu thẳng tắp của thành phố mình không?
Gương mặt Thoại sáng lên:
- -Nhớ chứ, nhớ nhất là chỗ hai đứa mình gặp lại nhau hôm đi lấy phiếu báo danh ấy.
- -Thôi, Thoại đừng nhắc đến chuyện thi cử nữa, Minh chán lắm.
Thoại đứng dậy:
- -Vậy bây giờ chúng mình đến đó chơi nghen - rồi anh nhìn lên trời - Trời hôm nay thật đẹp lại có gió nữa, thế nào mình cũng gặp được một vài cánh hoa bay.
Tôi vỗ tay:
- -Hay quá, Minh chưa có bài thơ nào nói về loài hoa này cả.
Tôi và Thoại ra tới cổng thì gặp mẹ, không hiểu có việc gì mà mẹ về nhà vào lúc này.
- -Con đi mô? - Mẹ hỏi.
Tôi bối rối nhìn Thoại.
- -Thưa bác ạ.
Mẹ lạnh lùng gật đầu rồi không để ý đến Thoại, mẹ quay sang tôi:
- -Mẹ hỏi con đi mô?
- -Con đi chơi chút xíu mà mẹ.
Không lẽ trước mặt Thoại mẹ lại bắt tôi ở nhà, nên mẹ nghiêm nghị:
- --Đi mau rồi về, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Cuộc đi chơi mất cả vui vì tôi cứ nơm nớp không biết ở nhà có chuyện gì mà mẹ bỏ hàng về sớm vậy. Chắc Thoại cũng thấy tầm quan trọng của lần gặp mẹ hồi sáng, nên nắng chưa cao, anh đã giục tôi về. Tôi nhìn theo những đám mây trắng trôi lang thang:
- -Tiếc ghê Thoại nhỉ, sáng nay chỉ có một vài cánh hoa chong chóng thôi, thường thường vào buổi chiều mới có gió mạnh.
Thoại cười:
- -Nhưng cũng đủ đầy cho những giòng thơ của Minh chứ?
- -Minh sẽ cố gắng, lâu quá không làm thơ, sợ nàng thơ giận bỏ mình đi luôn thì chết.
Dì Đào đứng chờ tôi ở cổng, ủa, dì cũng không bán hàng sao, có chuyện gì vậy?
Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Thoại đi Hà Nội về, đem đến cho tôi thật nhiều quà. Ban đầu tôi làm mặt giận trách Thoại tại sao đi chơi xa vậy mà chả cho tôi biết. Thoại vò đầu bút tai thề sống chết rằng có nhắn với Bích, tôi giả vờ bảo mình chưa gặp Bích (mai mốt thế nào nó cũng chửi tôi).. Hành hạ một lúc, sau thấy nét mặt bối rối của Thoại tội nghiệp quá, tôi bèn đổi giận làm vui:- -Thôi lần này bổn cô nương tha cho anh đó.Thoại mừng rỡ, anh chuộc lỗi bằng cách lột nhãn cho tôi ăn. Ôi những trái nhãn Hưng Yên sao mà thơm ngon thế, vỏ mỏng cơm dày và hột nhỏ xíu, vị ngọt dịu như đường phèn. Ăn xong một chùm nhãn lớn, tôi bắt đầu kiếm chuyện:- -Mai mốt Minh thi rớt, Thoại có còn chơi với Minh nữa không?Thoại nhìn tôi đăm đăm:- -Minh nghĩ sao mà nói với Thoại như vậy? Minh không hiểu lòng Thoại thật hay cố tình không hiểu?Đôi mắt của Thoại buồn kỳ lạ, tôi chợt ăn hận, tôi nói sang chuyện khác:- -Thoại đi Hà Nội có nhớ những hàng dầu thẳng tắp của thành phố mình không?Gương mặt Thoại sáng lên:- -Nhớ chứ, nhớ nhất là chỗ hai đứa mình gặp lại nhau hôm đi lấy phiếu báo danh ấy.- -Thôi, Thoại đừng nhắc đến chuyện thi cử nữa, Minh chán lắm.Thoại đứng dậy:- -Vậy bây giờ chúng mình đến đó chơi nghen - rồi anh nhìn lên trời - Trời hôm nay thật đẹp lại có gió nữa, thế nào mình cũng gặp được một vài cánh hoa bay.Tôi vỗ tay:- -Hay quá, Minh chưa có bài thơ nào nói về loài hoa này cả.Tôi và Thoại ra tới cổng thì gặp mẹ, không hiểu có việc gì mà mẹ về nhà vào lúc này.- -Con đi mô? - Mẹ hỏi.Tôi bối rối nhìn Thoại.- -Thưa bác ạ.Mẹ lạnh lùng gật đầu rồi không để ý đến Thoại, mẹ quay sang tôi:- -Mẹ hỏi con đi mô?- -Con đi chơi chút xíu mà mẹ.Không lẽ trước mặt Thoại mẹ lại bắt tôi ở nhà, nên mẹ nghiêm nghị:- --Đi mau rồi về, mẹ có chuyện muốn nói với con.Cuộc đi chơi mất cả vui vì tôi cứ nơm nớp không biết ở nhà có chuyện gì mà mẹ bỏ hàng về sớm vậy. Chắc Thoại cũng thấy tầm quan trọng của lần gặp mẹ hồi sáng, nên nắng chưa cao, anh đã giục tôi về. Tôi nhìn theo những đám mây trắng trôi lang thang:- -Tiếc ghê Thoại nhỉ, sáng nay chỉ có một vài cánh hoa chong chóng thôi, thường thường vào buổi chiều mới có gió mạnh.Thoại cười:- -Nhưng cũng đủ đầy cho những giòng thơ của Minh chứ?- -Minh sẽ cố gắng, lâu quá không làm thơ, sợ nàng thơ giận bỏ mình đi luôn thì chết.Dì Đào đứng chờ tôi ở cổng, ủa, dì cũng không bán hàng sao, có chuyện gì vậy?