Tác giả:

Cảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh…

Chương 49

Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Tôi bịt hai tai lại, mẹ kéo tay tôi ra, mẹ hét lên thật to:- -Con phải nghe mẹ nói...Dì Đào vịn vai mẹ:- -Loan, từ từ rồi khuyên bảo nó.Mẹ ngồi phịch xuống ghế:- -Con mình nó ngu lắm Đào à, thằng con trai cũng rứa, Đào biết thằng Trí nó yêu ai không, nó yêu con Bích bạn của con Minh đó, nghèo xơ nghèo xác, cha thì đạp xích lô...Tôi ngắt lời mẹ:- -Đạp xích lô mà có học còn hơn mấy người ăn diện đi xe cúp mà đầu óc toàn là đất sét không biết Archimède là ai.Dì Phượng bênh tôi:- -Phải rồi đó chị, thời buổi chừ thượng vàng hạ cám, ba của Bích ngày xưa cũng là một giáo sư đó.Mẹ xua tay:- -Thôi, không thèm cãi lý với hai dì cháu mày nữa. Bây giờ nghe tôi hỏi đây nì, Ái Minh!Tôi phụng phịu:- -Dạ.- -Con có chịu nghe lời mẹ không?- -Con chỉ nghe khi mẹ đúng.Giọng mẹ từ tốn trở lại:- -Mẹ nghĩ là mẹ đúng vì luôn luôn mẹ muốn cho con được sung sướng hạnh phúc.Tôi ôm cánh tay mẹ:- -Vậy thì con cám ơn mẹ.Mẹ nâng mặt tôi lên:- -Chiều này mẹ mời Trần Hổ lại nhà mình ăn cơm.- -Chi vậy mẹ?Dì Đào nói:- -Để cháu và Trần Hổ tìm hiểu nhau thêm.Tôi la lên:- -Cháu không thích anh ta đâu.- -Nhưng Trần Hổ sẽ bảo đảm cho cháu một tương lai sung sướng giàu sang.Tôi lắc đầu:- -Cháu không cần giàu sang đâu dì, còn sung sướng thì hiện giờ cháu đang sung sướng lắm, chung quanh cháu có bao nhiêu là người để cháu thương yêu...Dì Đào chưng hửng, mẹ thì ngao ngán đứng dậy:- -Thiệt con ni lì lợm quá, thôi Đào à, để đó rồi tính.- -Rứa chiều ni có dắt nó qua không, nó năn nỉ mãi, nó muốn gặp con Minh lắm.- -Thì cứ mời cậu ấy qua cho vui, thức ăn cũng đã chuẩn bị hết rồi.Còn lại tôi và dì Phượng trong phòng khách, dì nhìn tôi cười cười:- -Dì cười gì cháu vậy?- -Cháu không biết thời này mô đen lấy Việt kiều thịnh hành lắm sao?- -Mặc kệ họ, cháu thích ở đây à.- -Anh ta ra sao?- -Ai hở dì?- -Trần... Trần chi đó, à Trần Hổ.- -Nghe cái tên cũng đủ lạnh người phải không dì, anh ta mặt mày cũng được nhưng hơi.. vô duyên.- -Dù không chịu, chiều nay cháu cũng nên tiếp chuyện với anh ta đàng hoàng kẻo mẹ buồn.- -Chiều nay cháu qua nhà chú Vinh.- -Chú Vinh sẽ đến đây.- -Vậy thì cháu đi lang thang cho hết buổi chiều và tối nay nữa, cháu không về nhà sớm đâu, dì nhớ đợi cửa cháu.Tôi nhón một chiếc bánh bao ăn ngon lành.

Tôi bịt hai tai lại, mẹ kéo tay tôi ra, mẹ hét lên thật to:

- -Con phải nghe mẹ nói...

Dì Đào vịn vai mẹ:

- -Loan, từ từ rồi khuyên bảo nó.

Mẹ ngồi phịch xuống ghế:

- -Con mình nó ngu lắm Đào à, thằng con trai cũng rứa, Đào biết thằng Trí nó yêu ai không, nó yêu con Bích bạn của con Minh đó, nghèo xơ nghèo xác, cha thì đạp xích lô...

Tôi ngắt lời mẹ:

- -Đạp xích lô mà có học còn hơn mấy người ăn diện đi xe cúp mà đầu óc toàn là đất sét không biết Archimède là ai.

Dì Phượng bênh tôi:

- -Phải rồi đó chị, thời buổi chừ thượng vàng hạ cám, ba của Bích ngày xưa cũng là một giáo sư đó.

Mẹ xua tay:

- -Thôi, không thèm cãi lý với hai dì cháu mày nữa. Bây giờ nghe tôi hỏi đây nì, Ái Minh!

Tôi phụng phịu:

- -Dạ.

- -Con có chịu nghe lời mẹ không?

- -Con chỉ nghe khi mẹ đúng.

Giọng mẹ từ tốn trở lại:

- -Mẹ nghĩ là mẹ đúng vì luôn luôn mẹ muốn cho con được sung sướng hạnh phúc.

Tôi ôm cánh tay mẹ:

- -Vậy thì con cám ơn mẹ.

Mẹ nâng mặt tôi lên:

- -Chiều này mẹ mời Trần Hổ lại nhà mình ăn cơm.

- -Chi vậy mẹ?

Dì Đào nói:

- -Để cháu và Trần Hổ tìm hiểu nhau thêm.

Tôi la lên:

- -Cháu không thích anh ta đâu.

- -Nhưng Trần Hổ sẽ bảo đảm cho cháu một tương lai sung sướng giàu sang.

Tôi lắc đầu:

- -Cháu không cần giàu sang đâu dì, còn sung sướng thì hiện giờ cháu đang sung sướng lắm, chung quanh cháu có bao nhiêu là người để cháu thương yêu...

Dì Đào chưng hửng, mẹ thì ngao ngán đứng dậy:

- -Thiệt con ni lì lợm quá, thôi Đào à, để đó rồi tính.

- -Rứa chiều ni có dắt nó qua không, nó năn nỉ mãi, nó muốn gặp con Minh lắm.

- -Thì cứ mời cậu ấy qua cho vui, thức ăn cũng đã chuẩn bị hết rồi.

Còn lại tôi và dì Phượng trong phòng khách, dì nhìn tôi cười cười:

- -Dì cười gì cháu vậy?

- -Cháu không biết thời này mô đen lấy Việt kiều thịnh hành lắm sao?

- -Mặc kệ họ, cháu thích ở đây à.

- -Anh ta ra sao?

- -Ai hở dì?

- -Trần... Trần chi đó, à Trần Hổ.

- -Nghe cái tên cũng đủ lạnh người phải không dì, anh ta mặt mày cũng được nhưng hơi.. vô duyên.

- -Dù không chịu, chiều nay cháu cũng nên tiếp chuyện với anh ta đàng hoàng kẻo mẹ buồn.

- -Chiều nay cháu qua nhà chú Vinh.

- -Chú Vinh sẽ đến đây.

- -Vậy thì cháu đi lang thang cho hết buổi chiều và tối nay nữa, cháu không về nhà sớm đâu, dì nhớ đợi cửa cháu.

Tôi nhón một chiếc bánh bao ăn ngon lành.

Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Tôi bịt hai tai lại, mẹ kéo tay tôi ra, mẹ hét lên thật to:- -Con phải nghe mẹ nói...Dì Đào vịn vai mẹ:- -Loan, từ từ rồi khuyên bảo nó.Mẹ ngồi phịch xuống ghế:- -Con mình nó ngu lắm Đào à, thằng con trai cũng rứa, Đào biết thằng Trí nó yêu ai không, nó yêu con Bích bạn của con Minh đó, nghèo xơ nghèo xác, cha thì đạp xích lô...Tôi ngắt lời mẹ:- -Đạp xích lô mà có học còn hơn mấy người ăn diện đi xe cúp mà đầu óc toàn là đất sét không biết Archimède là ai.Dì Phượng bênh tôi:- -Phải rồi đó chị, thời buổi chừ thượng vàng hạ cám, ba của Bích ngày xưa cũng là một giáo sư đó.Mẹ xua tay:- -Thôi, không thèm cãi lý với hai dì cháu mày nữa. Bây giờ nghe tôi hỏi đây nì, Ái Minh!Tôi phụng phịu:- -Dạ.- -Con có chịu nghe lời mẹ không?- -Con chỉ nghe khi mẹ đúng.Giọng mẹ từ tốn trở lại:- -Mẹ nghĩ là mẹ đúng vì luôn luôn mẹ muốn cho con được sung sướng hạnh phúc.Tôi ôm cánh tay mẹ:- -Vậy thì con cám ơn mẹ.Mẹ nâng mặt tôi lên:- -Chiều này mẹ mời Trần Hổ lại nhà mình ăn cơm.- -Chi vậy mẹ?Dì Đào nói:- -Để cháu và Trần Hổ tìm hiểu nhau thêm.Tôi la lên:- -Cháu không thích anh ta đâu.- -Nhưng Trần Hổ sẽ bảo đảm cho cháu một tương lai sung sướng giàu sang.Tôi lắc đầu:- -Cháu không cần giàu sang đâu dì, còn sung sướng thì hiện giờ cháu đang sung sướng lắm, chung quanh cháu có bao nhiêu là người để cháu thương yêu...Dì Đào chưng hửng, mẹ thì ngao ngán đứng dậy:- -Thiệt con ni lì lợm quá, thôi Đào à, để đó rồi tính.- -Rứa chiều ni có dắt nó qua không, nó năn nỉ mãi, nó muốn gặp con Minh lắm.- -Thì cứ mời cậu ấy qua cho vui, thức ăn cũng đã chuẩn bị hết rồi.Còn lại tôi và dì Phượng trong phòng khách, dì nhìn tôi cười cười:- -Dì cười gì cháu vậy?- -Cháu không biết thời này mô đen lấy Việt kiều thịnh hành lắm sao?- -Mặc kệ họ, cháu thích ở đây à.- -Anh ta ra sao?- -Ai hở dì?- -Trần... Trần chi đó, à Trần Hổ.- -Nghe cái tên cũng đủ lạnh người phải không dì, anh ta mặt mày cũng được nhưng hơi.. vô duyên.- -Dù không chịu, chiều nay cháu cũng nên tiếp chuyện với anh ta đàng hoàng kẻo mẹ buồn.- -Chiều nay cháu qua nhà chú Vinh.- -Chú Vinh sẽ đến đây.- -Vậy thì cháu đi lang thang cho hết buổi chiều và tối nay nữa, cháu không về nhà sớm đâu, dì nhớ đợi cửa cháu.Tôi nhón một chiếc bánh bao ăn ngon lành.

Chương 49