Tác giả:

Cảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh…

Chương 50

Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Đúng như lời chúc của Thoại, tập thơ của tôi sẽ có một bài nói về những cánh hoa dầu mà chúng tôi cùng thích. Tôi đã ghi được vài dòng tuy chưa chỉnh lắm:Những thân dầu thẳng tắpNhư vươn tới triền mâyMây đi về gọi gióLàm rụng đóa hoa bay*Hai cánh hồng xinh xinhQuay đều trong nắng nhẹChờ biết bao ân tìnhEm đoán chừng như thế.......Bây giờ tôi đã hết buồn, hết ganh tức với Thoại rồi. Anh Trí đã nói đúng, tôi là đứa con gái háo thắng và ích kỷ, ban đầu tôi không thèm nghe nhưng ngẫm nghĩ kỹ tôi thấy anh Trí càng đúng chừng nào thì tôi càng sai chừng đó. May mà tôi biết dừng lại được nên Thoại vẫn còn bên tôi với toàn vẹn tình cảm ban đầu. Hôm tên Trần Hổ lại nhà, tôi vào phòng khóa cửa lại, mẹ tức muốn nổi điên. Mặc cho mẹ đập cửa, mẹ réo gọi, tôi vẫn nằm yên không nhúc nhích. Cuối cùng mẹ đành thua. Một lát có tiếng gọi tôi nơi cửa sổ:- -Ái Minh, con làm sao vậy? Con bệnh à?Tôi tung mình chạy đến bên ba:- -Ba ơi, con không muốn kết mô đen với tên Việt kiều đó nên con vờ giả cảm cúm, ba ra nói với mẹ và dì Đào là con không dậy nghe.Ba lắc đầu:- -Con kỳ quá, không thích thì thôi, tại sao phải đóng kịch như vậy.Suy đi nghĩ lại, trong nhà này, chỉ có ba và anh Trí là thông cảm cho tôi, là hiểu được những tâm tư tình cảm của một đứa con gái như tôi. Sao mà xót xa khi tôi cứ xa dần mẹ trong ngôi nhà thân yêu này, mẹ ngày xưa đằm thắm dịu dàng là thế vậy mà bây giờ lý tài đến tàn nhẫn lạnh lùng. Mẹ nài ép, mẹ năn nỉ tôi, thậm chí mẹ còn đòi tự tử nếu tôi không chịu theo anh chàng Trụi Beo đến một phương trời xa xôi nào đó, chung quanh không có cha mẹ, thiếu vắng bạn bè, và cả những con đường ngập lá vàng rơi. Không, sẽ không bao giờ tôi dám phiêu lưu bằng một cuộc hôn nhân như thế khi mà tôi chẳng hề yêu thương Trần Hổ, khi mà trong trái tim tôi đã thấp thoáng một bóng hình. Mẹ giận, mẹ hờn, mẹ khóc, mẹ than nhưng rồi mẹ đành chịu thua vì tất cả mọi người trong gia đình đều đứng về phía tôi: Ba, anh Trí, dì Phượng và cả chú Vinh nữa.______________

Đúng như lời chúc của Thoại, tập thơ của tôi sẽ có một bài nói về những cánh hoa dầu mà chúng tôi cùng thích. Tôi đã ghi được vài dòng tuy chưa chỉnh lắm:

Những thân dầu thẳng tắp

Như vươn tới triền mây

Mây đi về gọi gió

Làm rụng đóa hoa bay

*

Hai cánh hồng xinh xinh

Quay đều trong nắng nhẹ

Chờ biết bao ân tình

Em đoán chừng như thế...

....

Bây giờ tôi đã hết buồn, hết ganh tức với Thoại rồi. Anh Trí đã nói đúng, tôi là đứa con gái háo thắng và ích kỷ, ban đầu tôi không thèm nghe nhưng ngẫm nghĩ kỹ tôi thấy anh Trí càng đúng chừng nào thì tôi càng sai chừng đó. May mà tôi biết dừng lại được nên Thoại vẫn còn bên tôi với toàn vẹn tình cảm ban đầu. Hôm tên Trần Hổ lại nhà, tôi vào phòng khóa cửa lại, mẹ tức muốn nổi điên. Mặc cho mẹ đập cửa, mẹ réo gọi, tôi vẫn nằm yên không nhúc nhích. Cuối cùng mẹ đành thua. Một lát có tiếng gọi tôi nơi cửa sổ:

- -Ái Minh, con làm sao vậy? Con bệnh à?

Tôi tung mình chạy đến bên ba:

- -Ba ơi, con không muốn kết mô đen với tên Việt kiều đó nên con vờ giả cảm cúm, ba ra nói với mẹ và dì Đào là con không dậy nghe.

Ba lắc đầu:

- -Con kỳ quá, không thích thì thôi, tại sao phải đóng kịch như vậy.

Suy đi nghĩ lại, trong nhà này, chỉ có ba và anh Trí là thông cảm cho tôi, là hiểu được những tâm tư tình cảm của một đứa con gái như tôi. Sao mà xót xa khi tôi cứ xa dần mẹ trong ngôi nhà thân yêu này, mẹ ngày xưa đằm thắm dịu dàng là thế vậy mà bây giờ lý tài đến tàn nhẫn lạnh lùng. Mẹ nài ép, mẹ năn nỉ tôi, thậm chí mẹ còn đòi tự tử nếu tôi không chịu theo anh chàng Trụi Beo đến một phương trời xa xôi nào đó, chung quanh không có cha mẹ, thiếu vắng bạn bè, và cả những con đường ngập lá vàng rơi. Không, sẽ không bao giờ tôi dám phiêu lưu bằng một cuộc hôn nhân như thế khi mà tôi chẳng hề yêu thương Trần Hổ, khi mà trong trái tim tôi đã thấp thoáng một bóng hình. Mẹ giận, mẹ hờn, mẹ khóc, mẹ than nhưng rồi mẹ đành chịu thua vì tất cả mọi người trong gia đình đều đứng về phía tôi: Ba, anh Trí, dì Phượng và cả chú Vinh nữa.

______________

Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Đúng như lời chúc của Thoại, tập thơ của tôi sẽ có một bài nói về những cánh hoa dầu mà chúng tôi cùng thích. Tôi đã ghi được vài dòng tuy chưa chỉnh lắm:Những thân dầu thẳng tắpNhư vươn tới triền mâyMây đi về gọi gióLàm rụng đóa hoa bay*Hai cánh hồng xinh xinhQuay đều trong nắng nhẹChờ biết bao ân tìnhEm đoán chừng như thế.......Bây giờ tôi đã hết buồn, hết ganh tức với Thoại rồi. Anh Trí đã nói đúng, tôi là đứa con gái háo thắng và ích kỷ, ban đầu tôi không thèm nghe nhưng ngẫm nghĩ kỹ tôi thấy anh Trí càng đúng chừng nào thì tôi càng sai chừng đó. May mà tôi biết dừng lại được nên Thoại vẫn còn bên tôi với toàn vẹn tình cảm ban đầu. Hôm tên Trần Hổ lại nhà, tôi vào phòng khóa cửa lại, mẹ tức muốn nổi điên. Mặc cho mẹ đập cửa, mẹ réo gọi, tôi vẫn nằm yên không nhúc nhích. Cuối cùng mẹ đành thua. Một lát có tiếng gọi tôi nơi cửa sổ:- -Ái Minh, con làm sao vậy? Con bệnh à?Tôi tung mình chạy đến bên ba:- -Ba ơi, con không muốn kết mô đen với tên Việt kiều đó nên con vờ giả cảm cúm, ba ra nói với mẹ và dì Đào là con không dậy nghe.Ba lắc đầu:- -Con kỳ quá, không thích thì thôi, tại sao phải đóng kịch như vậy.Suy đi nghĩ lại, trong nhà này, chỉ có ba và anh Trí là thông cảm cho tôi, là hiểu được những tâm tư tình cảm của một đứa con gái như tôi. Sao mà xót xa khi tôi cứ xa dần mẹ trong ngôi nhà thân yêu này, mẹ ngày xưa đằm thắm dịu dàng là thế vậy mà bây giờ lý tài đến tàn nhẫn lạnh lùng. Mẹ nài ép, mẹ năn nỉ tôi, thậm chí mẹ còn đòi tự tử nếu tôi không chịu theo anh chàng Trụi Beo đến một phương trời xa xôi nào đó, chung quanh không có cha mẹ, thiếu vắng bạn bè, và cả những con đường ngập lá vàng rơi. Không, sẽ không bao giờ tôi dám phiêu lưu bằng một cuộc hôn nhân như thế khi mà tôi chẳng hề yêu thương Trần Hổ, khi mà trong trái tim tôi đã thấp thoáng một bóng hình. Mẹ giận, mẹ hờn, mẹ khóc, mẹ than nhưng rồi mẹ đành chịu thua vì tất cả mọi người trong gia đình đều đứng về phía tôi: Ba, anh Trí, dì Phượng và cả chú Vinh nữa.______________

Chương 50