Tô Quỳ tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở trong một không gian đen nhánh. “Tôi đang…… ở đâu?” Cô khẽ xoay người, lại thấy cơ thể mình đang nhẹ nhàng bay giữa không trung, không có chút đau đớn nào. Không đúng! Không phải cô vừa bị người phụ nữ đê tiện kia lái xe đâm vào à? Va chạm mãnh liệt mang theo thù hận kia làm cô biết mình không chết cũng tàn phế nửa người. Nhưng tình huống…… hiện tại là thế nào đây? Tô Quỳ xuất thân từ đỉnh cấp thế gia, được nuông chiều từ bé, đầu óc thông minh. Chắc chuyện sai lầm nhất cuộc đời cô là yêu phải một thằng khốn nạn, còn bị mọc sừng. Tuy cô đã quyết đoán trả thù làm đôi cẩu nam nữ đó thân bại danh liệt. Nhưng cô lại phải trả giá bằng sinh mệnh của mình. Đúng vậy, Tô Quỳ biết rõ, cô đã chết…… Bở vì có ai chịu đựng được va chạm mãnh liệt như vậy chứ. Tô Quỳ nắm chặt nắm tay. Đột nhiên một giọng nói máy móc vang lên trong không gian đen nhánh không nhìn thấy năm ngón tay này. “Tinh! Chúc mừng cô kích hoạt hệ thống nữ phụ thượng vị thành công, có xác…
Chương 48: Tình Nhân (9)
Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu NghiệnTác giả: Đường Bất LậnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Phương TâyTô Quỳ tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở trong một không gian đen nhánh. “Tôi đang…… ở đâu?” Cô khẽ xoay người, lại thấy cơ thể mình đang nhẹ nhàng bay giữa không trung, không có chút đau đớn nào. Không đúng! Không phải cô vừa bị người phụ nữ đê tiện kia lái xe đâm vào à? Va chạm mãnh liệt mang theo thù hận kia làm cô biết mình không chết cũng tàn phế nửa người. Nhưng tình huống…… hiện tại là thế nào đây? Tô Quỳ xuất thân từ đỉnh cấp thế gia, được nuông chiều từ bé, đầu óc thông minh. Chắc chuyện sai lầm nhất cuộc đời cô là yêu phải một thằng khốn nạn, còn bị mọc sừng. Tuy cô đã quyết đoán trả thù làm đôi cẩu nam nữ đó thân bại danh liệt. Nhưng cô lại phải trả giá bằng sinh mệnh của mình. Đúng vậy, Tô Quỳ biết rõ, cô đã chết…… Bở vì có ai chịu đựng được va chạm mãnh liệt như vậy chứ. Tô Quỳ nắm chặt nắm tay. Đột nhiên một giọng nói máy móc vang lên trong không gian đen nhánh không nhìn thấy năm ngón tay này. “Tinh! Chúc mừng cô kích hoạt hệ thống nữ phụ thượng vị thành công, có xác… Cô xoay người đi vào trong phòng để quần áo chọn một cái váy chiffon, một cái áo khoát dệt kim màu hồng nhạt, mái tóc mềm mại xõa tung cũng bị buộc gọn sau đầu.Tô Quỳ nhìn bản thân trong gương mà vui sướng búng tay một cái.Không tồi! Tuy bộ đồ này không quá xuất sắc, nhưng mặc vào lại có thể tôn lên đường cong nữ tính trên cơ thể, nhân tiện cũng trung hòa nét đẹp trên khuôn mặt.Đi vào phòng khách, quả nhiên thấy có một cái túi da được đặt trên bàn trà không có một hạt bụi, chắc hẳn bên trong là tài liệu.Cô cầm lấy ôm vào lòng, nghĩ sẽ nhanh chóng được gặp anh mà bước chân không khỏi nhẹ nhàng vài phần.–Chiếc Maserati đỏ rực mang theo từng trận bụi đất, gào thét dừng lại trước tòa nhà của tập đoàn Tống thị, làm cho không ít người quần áo chỉnh tề, tay cầm cặp da nghiêng đầu nhìn lại.Cửa xe mở ra, đầu tiên là một đôi chân trắng nõn thon dài, sau đó lại càng làm đôi mắt mọi người ở đây sáng lên.Người đẹp dịu dàng, uyển chuyển thanh lệ ——Câu nói này dường như được dùng để miêu tả về người phụ nữ đang chậm rãi đi về phía bọn họ. Tuy rằng câu nói này có hơi cổ xưa, nhưng đặt trên người cô thì chỉ có hơn chứ không có kém.“Xin chào, xin hỏi văn phòng chủ tịch ở tầng mấy?”Giọng nữ sạch sẽ, nhẹ nhàng đánh gãy suy nghĩ của bọn họ. Người đàn ông đối diện Tô Quỳ gãi gãi đầu rồi hơi bối rối lên tiếng: “Hả? À, à…… Văn phòng chủ tịch ở tầng 36, cô đi từ đây vào là có thể nhìn thấy thang máy……”Tô Quỳ cười ấm áp, chân thành nói, “Cảm ơn.”“Ha ha, không, không cần cảm ơn đâu.”Làn gió thơm xẹt qua, người đàn ông vẫn đứng cười ngây ngô.Đồng nghiệp đứng bên cạnh tát vào sau gáy anh ấy, giọng nói hơi ghen tị, “Hoàn hồn đi! Người ta đi mất rồi, có thấy mất mặt không vậy!”“Nữ thần đi tìm chủ tịch, anh em à, chúng ta vẫn tắm rửa rồi đi ngủ đi!”……Câu nói sau đó Tô Quỳ cũng không nghe thấy, cô ưu nhã bước vào trong tòa nhà. Vừa mới vào cửa, đã bị một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, trên người mặc trang phục lễ tân cản lại.Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cả nửa b* ng*c đã lộ ra áo ngoài, Tô Quỳ nhướng mày, người tới không có ý tốt sao?“Thưa cô, xin hỏi có thể giúp gì cho cô ạ?” Cô gái này nhìn như tươi cười thân thiết, tư thế và thái độ cũng không làm người ta bắt bẻ được. Nhưng cô thấy rõ sự kinh miệt và địch ý trong ánh mắt kia.Cô rũ mắt che đi sự châm chọc rồi cong môi hỏi lại, “Tôi tìm Tống Thành, cô có ý kiến gì?”“Cô!” Cô ta tức giận, mắt hạnh trừng to, không giận phản cười nói: “Xin hỏi cô đã hẹn trước chưa? Chủ tịch của bọn tôi trăm công nghìn việc, không phải là loại phụ nữ đê tiện nào muốn gặp cũng có thể gặp đâu!”Trên thế giới này luôn có những người phụ nữ không biết sống chết, mơ giấc mơ sẽ được bay lên cành cao biến thành phượng hoàng. Hiển nhiên, Tô Quỳ đã bị cô gái trước mặt xem là loại người đó.Đương nhiên, trước đó nguyên chủ đúng là loại người này.Nhưng đó không bao gồm Tô Quỳ cô!Cô cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng ném ra một câu “Ồ? Vậy à?”Tô Quỳ không tiếp chiêu không phản kích ngược lại làm cô nhân viên lễ tân như đấm vào bông.Ngày xưa đối phó với loại phụ nữ chuyên tới quấy rầy chủ tịch, mưu kế này của cô ta vẫn luôn thuận lợi, tại sao hôm nay lại ——Sau đó cô ta trơ mắt nhìn Tô Quỳ lấy di động từ trong túi ra, ngón tay nhẹ nhàng bấm vài cái để gọi điện thoại cho ai đó.Được đăng tại webtruyen
Cô xoay người đi vào trong phòng để quần áo chọn một cái váy chiffon, một cái áo khoát dệt kim màu hồng nhạt, mái tóc mềm mại xõa tung cũng bị buộc gọn sau đầu.
Tô Quỳ nhìn bản thân trong gương mà vui sướng búng tay một cái.
Không tồi! Tuy bộ đồ này không quá xuất sắc, nhưng mặc vào lại có thể tôn lên đường cong nữ tính trên cơ thể, nhân tiện cũng trung hòa nét đẹp trên khuôn mặt.
Đi vào phòng khách, quả nhiên thấy có một cái túi da được đặt trên bàn trà không có một hạt bụi, chắc hẳn bên trong là tài liệu.
Cô cầm lấy ôm vào lòng, nghĩ sẽ nhanh chóng được gặp anh mà bước chân không khỏi nhẹ nhàng vài phần.
–
Chiếc Maserati đỏ rực mang theo từng trận bụi đất, gào thét dừng lại trước tòa nhà của tập đoàn Tống thị, làm cho không ít người quần áo chỉnh tề, tay cầm cặp da nghiêng đầu nhìn lại.
Cửa xe mở ra, đầu tiên là một đôi chân trắng nõn thon dài, sau đó lại càng làm đôi mắt mọi người ở đây sáng lên.
Người đẹp dịu dàng, uyển chuyển thanh lệ ——
Câu nói này dường như được dùng để miêu tả về người phụ nữ đang chậm rãi đi về phía bọn họ. Tuy rằng câu nói này có hơi cổ xưa, nhưng đặt trên người cô thì chỉ có hơn chứ không có kém.
“Xin chào, xin hỏi văn phòng chủ tịch ở tầng mấy?”
Giọng nữ sạch sẽ, nhẹ nhàng đánh gãy suy nghĩ của bọn họ. Người đàn ông đối diện Tô Quỳ gãi gãi đầu rồi hơi bối rối lên tiếng: “Hả? À, à…… Văn phòng chủ tịch ở tầng 36, cô đi từ đây vào là có thể nhìn thấy thang máy……”
Tô Quỳ cười ấm áp, chân thành nói, “Cảm ơn.”
“Ha ha, không, không cần cảm ơn đâu.”
Làn gió thơm xẹt qua, người đàn ông vẫn đứng cười ngây ngô.
Đồng nghiệp đứng bên cạnh tát vào sau gáy anh ấy, giọng nói hơi ghen tị, “Hoàn hồn đi! Người ta đi mất rồi, có thấy mất mặt không vậy!”
“Nữ thần đi tìm chủ tịch, anh em à, chúng ta vẫn tắm rửa rồi đi ngủ đi!”
……
Câu nói sau đó Tô Quỳ cũng không nghe thấy, cô ưu nhã bước vào trong tòa nhà. Vừa mới vào cửa, đã bị một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, trên người mặc trang phục lễ tân cản lại.
Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cả nửa b* ng*c đã lộ ra áo ngoài, Tô Quỳ nhướng mày, người tới không có ý tốt sao?
“Thưa cô, xin hỏi có thể giúp gì cho cô ạ?” Cô gái này nhìn như tươi cười thân thiết, tư thế và thái độ cũng không làm người ta bắt bẻ được. Nhưng cô thấy rõ sự kinh miệt và địch ý trong ánh mắt kia.
Cô rũ mắt che đi sự châm chọc rồi cong môi hỏi lại, “Tôi tìm Tống Thành, cô có ý kiến gì?”
“Cô!” Cô ta tức giận, mắt hạnh trừng to, không giận phản cười nói: “Xin hỏi cô đã hẹn trước chưa? Chủ tịch của bọn tôi trăm công nghìn việc, không phải là loại phụ nữ đê tiện nào muốn gặp cũng có thể gặp đâu!”
Trên thế giới này luôn có những người phụ nữ không biết sống chết, mơ giấc mơ sẽ được bay lên cành cao biến thành phượng hoàng. Hiển nhiên, Tô Quỳ đã bị cô gái trước mặt xem là loại người đó.
Đương nhiên, trước đó nguyên chủ đúng là loại người này.
Nhưng đó không bao gồm Tô Quỳ cô!
Cô cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng ném ra một câu “Ồ? Vậy à?”
Tô Quỳ không tiếp chiêu không phản kích ngược lại làm cô nhân viên lễ tân như đấm vào bông.
Ngày xưa đối phó với loại phụ nữ chuyên tới quấy rầy chủ tịch, mưu kế này của cô ta vẫn luôn thuận lợi, tại sao hôm nay lại ——
Sau đó cô ta trơ mắt nhìn Tô Quỳ lấy di động từ trong túi ra, ngón tay nhẹ nhàng bấm vài cái để gọi điện thoại cho ai đó.
Được đăng tại webtruyen
Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu NghiệnTác giả: Đường Bất LậnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Phương TâyTô Quỳ tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở trong một không gian đen nhánh. “Tôi đang…… ở đâu?” Cô khẽ xoay người, lại thấy cơ thể mình đang nhẹ nhàng bay giữa không trung, không có chút đau đớn nào. Không đúng! Không phải cô vừa bị người phụ nữ đê tiện kia lái xe đâm vào à? Va chạm mãnh liệt mang theo thù hận kia làm cô biết mình không chết cũng tàn phế nửa người. Nhưng tình huống…… hiện tại là thế nào đây? Tô Quỳ xuất thân từ đỉnh cấp thế gia, được nuông chiều từ bé, đầu óc thông minh. Chắc chuyện sai lầm nhất cuộc đời cô là yêu phải một thằng khốn nạn, còn bị mọc sừng. Tuy cô đã quyết đoán trả thù làm đôi cẩu nam nữ đó thân bại danh liệt. Nhưng cô lại phải trả giá bằng sinh mệnh của mình. Đúng vậy, Tô Quỳ biết rõ, cô đã chết…… Bở vì có ai chịu đựng được va chạm mãnh liệt như vậy chứ. Tô Quỳ nắm chặt nắm tay. Đột nhiên một giọng nói máy móc vang lên trong không gian đen nhánh không nhìn thấy năm ngón tay này. “Tinh! Chúc mừng cô kích hoạt hệ thống nữ phụ thượng vị thành công, có xác… Cô xoay người đi vào trong phòng để quần áo chọn một cái váy chiffon, một cái áo khoát dệt kim màu hồng nhạt, mái tóc mềm mại xõa tung cũng bị buộc gọn sau đầu.Tô Quỳ nhìn bản thân trong gương mà vui sướng búng tay một cái.Không tồi! Tuy bộ đồ này không quá xuất sắc, nhưng mặc vào lại có thể tôn lên đường cong nữ tính trên cơ thể, nhân tiện cũng trung hòa nét đẹp trên khuôn mặt.Đi vào phòng khách, quả nhiên thấy có một cái túi da được đặt trên bàn trà không có một hạt bụi, chắc hẳn bên trong là tài liệu.Cô cầm lấy ôm vào lòng, nghĩ sẽ nhanh chóng được gặp anh mà bước chân không khỏi nhẹ nhàng vài phần.–Chiếc Maserati đỏ rực mang theo từng trận bụi đất, gào thét dừng lại trước tòa nhà của tập đoàn Tống thị, làm cho không ít người quần áo chỉnh tề, tay cầm cặp da nghiêng đầu nhìn lại.Cửa xe mở ra, đầu tiên là một đôi chân trắng nõn thon dài, sau đó lại càng làm đôi mắt mọi người ở đây sáng lên.Người đẹp dịu dàng, uyển chuyển thanh lệ ——Câu nói này dường như được dùng để miêu tả về người phụ nữ đang chậm rãi đi về phía bọn họ. Tuy rằng câu nói này có hơi cổ xưa, nhưng đặt trên người cô thì chỉ có hơn chứ không có kém.“Xin chào, xin hỏi văn phòng chủ tịch ở tầng mấy?”Giọng nữ sạch sẽ, nhẹ nhàng đánh gãy suy nghĩ của bọn họ. Người đàn ông đối diện Tô Quỳ gãi gãi đầu rồi hơi bối rối lên tiếng: “Hả? À, à…… Văn phòng chủ tịch ở tầng 36, cô đi từ đây vào là có thể nhìn thấy thang máy……”Tô Quỳ cười ấm áp, chân thành nói, “Cảm ơn.”“Ha ha, không, không cần cảm ơn đâu.”Làn gió thơm xẹt qua, người đàn ông vẫn đứng cười ngây ngô.Đồng nghiệp đứng bên cạnh tát vào sau gáy anh ấy, giọng nói hơi ghen tị, “Hoàn hồn đi! Người ta đi mất rồi, có thấy mất mặt không vậy!”“Nữ thần đi tìm chủ tịch, anh em à, chúng ta vẫn tắm rửa rồi đi ngủ đi!”……Câu nói sau đó Tô Quỳ cũng không nghe thấy, cô ưu nhã bước vào trong tòa nhà. Vừa mới vào cửa, đã bị một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, trên người mặc trang phục lễ tân cản lại.Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cả nửa b* ng*c đã lộ ra áo ngoài, Tô Quỳ nhướng mày, người tới không có ý tốt sao?“Thưa cô, xin hỏi có thể giúp gì cho cô ạ?” Cô gái này nhìn như tươi cười thân thiết, tư thế và thái độ cũng không làm người ta bắt bẻ được. Nhưng cô thấy rõ sự kinh miệt và địch ý trong ánh mắt kia.Cô rũ mắt che đi sự châm chọc rồi cong môi hỏi lại, “Tôi tìm Tống Thành, cô có ý kiến gì?”“Cô!” Cô ta tức giận, mắt hạnh trừng to, không giận phản cười nói: “Xin hỏi cô đã hẹn trước chưa? Chủ tịch của bọn tôi trăm công nghìn việc, không phải là loại phụ nữ đê tiện nào muốn gặp cũng có thể gặp đâu!”Trên thế giới này luôn có những người phụ nữ không biết sống chết, mơ giấc mơ sẽ được bay lên cành cao biến thành phượng hoàng. Hiển nhiên, Tô Quỳ đã bị cô gái trước mặt xem là loại người đó.Đương nhiên, trước đó nguyên chủ đúng là loại người này.Nhưng đó không bao gồm Tô Quỳ cô!Cô cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng ném ra một câu “Ồ? Vậy à?”Tô Quỳ không tiếp chiêu không phản kích ngược lại làm cô nhân viên lễ tân như đấm vào bông.Ngày xưa đối phó với loại phụ nữ chuyên tới quấy rầy chủ tịch, mưu kế này của cô ta vẫn luôn thuận lợi, tại sao hôm nay lại ——Sau đó cô ta trơ mắt nhìn Tô Quỳ lấy di động từ trong túi ra, ngón tay nhẹ nhàng bấm vài cái để gọi điện thoại cho ai đó.Được đăng tại webtruyen