Tô Quỳ tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở trong một không gian đen nhánh. “Tôi đang…… ở đâu?” Cô khẽ xoay người, lại thấy cơ thể mình đang nhẹ nhàng bay giữa không trung, không có chút đau đớn nào. Không đúng! Không phải cô vừa bị người phụ nữ đê tiện kia lái xe đâm vào à? Va chạm mãnh liệt mang theo thù hận kia làm cô biết mình không chết cũng tàn phế nửa người. Nhưng tình huống…… hiện tại là thế nào đây? Tô Quỳ xuất thân từ đỉnh cấp thế gia, được nuông chiều từ bé, đầu óc thông minh. Chắc chuyện sai lầm nhất cuộc đời cô là yêu phải một thằng khốn nạn, còn bị mọc sừng. Tuy cô đã quyết đoán trả thù làm đôi cẩu nam nữ đó thân bại danh liệt. Nhưng cô lại phải trả giá bằng sinh mệnh của mình. Đúng vậy, Tô Quỳ biết rõ, cô đã chết…… Bở vì có ai chịu đựng được va chạm mãnh liệt như vậy chứ. Tô Quỳ nắm chặt nắm tay. Đột nhiên một giọng nói máy móc vang lên trong không gian đen nhánh không nhìn thấy năm ngón tay này. “Tinh! Chúc mừng cô kích hoạt hệ thống nữ phụ thượng vị thành công, có xác…

Chương 54: Tình Nhân (15)

Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu NghiệnTác giả: Đường Bất LậnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Phương TâyTô Quỳ tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở trong một không gian đen nhánh. “Tôi đang…… ở đâu?” Cô khẽ xoay người, lại thấy cơ thể mình đang nhẹ nhàng bay giữa không trung, không có chút đau đớn nào. Không đúng! Không phải cô vừa bị người phụ nữ đê tiện kia lái xe đâm vào à? Va chạm mãnh liệt mang theo thù hận kia làm cô biết mình không chết cũng tàn phế nửa người. Nhưng tình huống…… hiện tại là thế nào đây? Tô Quỳ xuất thân từ đỉnh cấp thế gia, được nuông chiều từ bé, đầu óc thông minh. Chắc chuyện sai lầm nhất cuộc đời cô là yêu phải một thằng khốn nạn, còn bị mọc sừng. Tuy cô đã quyết đoán trả thù làm đôi cẩu nam nữ đó thân bại danh liệt. Nhưng cô lại phải trả giá bằng sinh mệnh của mình. Đúng vậy, Tô Quỳ biết rõ, cô đã chết…… Bở vì có ai chịu đựng được va chạm mãnh liệt như vậy chứ. Tô Quỳ nắm chặt nắm tay. Đột nhiên một giọng nói máy móc vang lên trong không gian đen nhánh không nhìn thấy năm ngón tay này. “Tinh! Chúc mừng cô kích hoạt hệ thống nữ phụ thượng vị thành công, có xác… “Đợi đã!”Vừa mới trở lại văn phòng, mông mới dính vào ghế dựa, Vivian đột nhiên đứng lên. Cô ấy lỡ tay làm đổ cốc cà phê làm chất lỏng màu nâu đậm chảy đầy bàn.Nhưng cô ấy cũng không chú ý tới điều này, đôi mắt mở to hơn cả chuông đồng đầy kinh ngạc. Vừa lẩm bẩm vừa tự an ủi bản thân, “Không đâu, không đâu……”Cô gái lúc nãy……Còn không phải là người mà BOSS đã từng bảo cô ấy điều tra à! Tên là gì ấy nhỉ………… Đường Uyển?!Đúng rồi, chính là cô, sao có thể!Tuy trong miệng liều mạng an ủi bản thân, nhưng tâm lý đã tin tưởng. Cô gái cùng BOSS hôn môi lúc nãy, chính là Đường Uyển.Lúc trước chỉ mới nhìn thoáng qua, tuy Vivian cảm thấy kinh diễm với vẻ đẹp của cô, nhưng cũng không nghĩ nhiều.Trăm nghìn lần không nghĩ tới, cô lại là cô gái hám tiền, hư vinh, diễm tục, cô nhi, tốt nghiệp trường nghệ thuật mà cô ấy từng điều tra.!Nếu không phải cô ấy đã đọc qua thông tin vè Đường Uyển, nhìn thấy ảnh mặt mộc của cô thì cô ấy cũng không dám chắc chắn. Bởi vì, hai lần nhìn là hai cô gái hoàn toàn không có điểm gì tương đồng.Một người tươi mát thanh nhã, một người yêu mị diễm tục.Sao có thể là cùng một người?Nhưng sự thật lại đang đặt ngay trước mặt cô ấy. Không phải là cô ấy không tin.Chỉ là, không biết BOSS có biết không, có cần nhắc nhở ngài ấy không nhỉ?Trong lúc cô ấy đang suy nghĩ thì một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt non nớt thanh tú, trên người mặc một bộ quần áo công sở màu lam nhìn không vừa người đi tới.Liếc mắt một cái đã thấy trên bàn làm việc của Vivian chảy đầy chất lỏng màu nâu đậm, đã tẩm ướt vài trang giấy. Cô ta bèn vội vàng bước tới nôn nóng nói: “Ôi, tại sao lại như vậy, văn kiện bị ướt hết rồi.”Vừa nói vừa nhanh tay dọn dẹp đồ trên bàn.Tiếng kêu to của cô ta cũng làm Vivian đang trầm tư bừng tỉnh. Cô ấy vừa nhìn xuống đã thấy một cô gái đang luống cuống lau cà phê bị đổ trên bàn.Vivian khẽ nhíu mày, có hơi không vui vì cô gái ấy lúc thì kinh ngạc lúc thì hét to. Nhưng lại nghĩ đây là học sinh mà cô giáo nhờ cô ấy chăm sóc nên cũng không nói nhiều. Cô ấy chỉ cầm lấy văn kiện, nhìn thoáng qua rồi nghiêm túc nói: “Hàn Quả Quả, sau này cô đừng hét to ở đây, nhớ chưa? Còn nữa, muốn vào văn phòng của tôi thì phải gõ cửa. May mà hôm nay chỉ có một mình tôi, nếu lỡ có khách hàng ở đây thì sao? Có phải cô muốn làm khách hàng cho rằng Tống thị của chúng ta là tập đoàn mà bất cứ người nào cũng có thể bước vào không?”“Em, em……” Hàn Quả Quả xấu hổ cắn cắn môi, ngập ngừng phản bác, "Em nghe thấy trong văn phòng có tiếng động nên mới vào xem……”Vivian bị cô ta làm tức giận tới nỗi phải bật cười. Cô ấy tùy tiện ném văn kiện trên tay xuống bàn, dù gì cũng có bản sao, “Không yên tâm thì liên quan gì tới chuyện gõ cửa? Cô gõ chưa? Hả?”“Không, không gõ…… Nhưng, em thật sự chỉ lo lắng……” Hốc mắt Hàn Quả Quả đỏ lên, đong đầy nước mắt. Rõ ràng mình có ý tốt, vì sao lại bị mắng.“Cô khóc cái gì?” Vivian thấy thế, phiền chán mà nhíu chặt mày.Cô ấy mắng cô ta rồi à? Hay là đánh cô ta rồi?Thái độ của cô ấy với Hàn Quả Quả so với thái độ với cấp dưới là đã rất dịu dàng rồi đấy.“Em không……” Không ngờ Vivian vừa mới nói xong, thì Hàn Quả Quả đã rơi nước mắt, từng giọt từng giọt như sợi trân châu đứt dây. Vừa khóc còn vừa nhấn mạnh, “Em không cố, cố ý, em chỉ lo lắng cho chị mà thôi……”Mẹ nó!Vivian nhéo nhéo giữa mày, khống chế xúc động muốn đánh người, vẫy vẫy tay, “Đi ra ngoài đi! Không có lần sau!”Thấy Hàn Quả Quả thút tha thút thít đi ra ngoài, Vivian đặt mông xuống ghế xoay, tâm trạng càng thêm bực bội.Làm sai chính là làm sai, nói một câu xin lỗi, lần sau sẽ không tái phạm khó đến thế à?Hay là Hàn Quả Quả cho rằng cô ta căn bản không sai?Được đăng tại webtruyen

“Đợi đã!”

Vừa mới trở lại văn phòng, mông mới dính vào ghế dựa, Vivian đột nhiên đứng lên. Cô ấy lỡ tay làm đổ cốc cà phê làm chất lỏng màu nâu đậm chảy đầy bàn.

Nhưng cô ấy cũng không chú ý tới điều này, đôi mắt mở to hơn cả chuông đồng đầy kinh ngạc. Vừa lẩm bẩm vừa tự an ủi bản thân, “Không đâu, không đâu……”

Cô gái lúc nãy……

Còn không phải là người mà BOSS đã từng bảo cô ấy điều tra à! Tên là gì ấy nhỉ……

…… Đường Uyển?!

Đúng rồi, chính là cô, sao có thể!

Tuy trong miệng liều mạng an ủi bản thân, nhưng tâm lý đã tin tưởng. Cô gái cùng BOSS hôn môi lúc nãy, chính là Đường Uyển.

Lúc trước chỉ mới nhìn thoáng qua, tuy Vivian cảm thấy kinh diễm với vẻ đẹp của cô, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Trăm nghìn lần không nghĩ tới, cô lại là cô gái hám tiền, hư vinh, diễm tục, cô nhi, tốt nghiệp trường nghệ thuật mà cô ấy từng điều tra.!

Nếu không phải cô ấy đã đọc qua thông tin vè Đường Uyển, nhìn thấy ảnh mặt mộc của cô thì cô ấy cũng không dám chắc chắn. Bởi vì, hai lần nhìn là hai cô gái hoàn toàn không có điểm gì tương đồng.

Một người tươi mát thanh nhã, một người yêu mị diễm tục.

Sao có thể là cùng một người?

Nhưng sự thật lại đang đặt ngay trước mặt cô ấy. Không phải là cô ấy không tin.

Chỉ là, không biết BOSS có biết không, có cần nhắc nhở ngài ấy không nhỉ?

Trong lúc cô ấy đang suy nghĩ thì một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt non nớt thanh tú, trên người mặc một bộ quần áo công sở màu lam nhìn không vừa người đi tới.

Liếc mắt một cái đã thấy trên bàn làm việc của Vivian chảy đầy chất lỏng màu nâu đậm, đã tẩm ướt vài trang giấy. Cô ta bèn vội vàng bước tới nôn nóng nói: “Ôi, tại sao lại như vậy, văn kiện bị ướt hết rồi.”

Vừa nói vừa nhanh tay dọn dẹp đồ trên bàn.

Tiếng kêu to của cô ta cũng làm Vivian đang trầm tư bừng tỉnh. Cô ấy vừa nhìn xuống đã thấy một cô gái đang luống cuống lau cà phê bị đổ trên bàn.

Vivian khẽ nhíu mày, có hơi không vui vì cô gái ấy lúc thì kinh ngạc lúc thì hét to. Nhưng lại nghĩ đây là học sinh mà cô giáo nhờ cô ấy chăm sóc nên cũng không nói nhiều. Cô ấy chỉ cầm lấy văn kiện, nhìn thoáng qua rồi nghiêm túc nói: “Hàn Quả Quả, sau này cô đừng hét to ở đây, nhớ chưa? Còn nữa, muốn vào văn phòng của tôi thì phải gõ cửa. May mà hôm nay chỉ có một mình tôi, nếu lỡ có khách hàng ở đây thì sao? Có phải cô muốn làm khách hàng cho rằng Tống thị của chúng ta là tập đoàn mà bất cứ người nào cũng có thể bước vào không?”

“Em, em……” Hàn Quả Quả xấu hổ cắn cắn môi, ngập ngừng phản bác, "Em nghe thấy trong văn phòng có tiếng động nên mới vào xem……”

Vivian bị cô ta làm tức giận tới nỗi phải bật cười. Cô ấy tùy tiện ném văn kiện trên tay xuống bàn, dù gì cũng có bản sao, “Không yên tâm thì liên quan gì tới chuyện gõ cửa? Cô gõ chưa? Hả?”

“Không, không gõ…… Nhưng, em thật sự chỉ lo lắng……” Hốc mắt Hàn Quả Quả đỏ lên, đong đầy nước mắt. Rõ ràng mình có ý tốt, vì sao lại bị mắng.

“Cô khóc cái gì?” Vivian thấy thế, phiền chán mà nhíu chặt mày.

Cô ấy mắng cô ta rồi à? Hay là đánh cô ta rồi?

Thái độ của cô ấy với Hàn Quả Quả so với thái độ với cấp dưới là đã rất dịu dàng rồi đấy.

“Em không……” Không ngờ Vivian vừa mới nói xong, thì Hàn Quả Quả đã rơi nước mắt, từng giọt từng giọt như sợi trân châu đứt dây. Vừa khóc còn vừa nhấn mạnh, “Em không cố, cố ý, em chỉ lo lắng cho chị mà thôi……”

Mẹ nó!

Vivian nhéo nhéo giữa mày, khống chế xúc động muốn đánh người, vẫy vẫy tay, “Đi ra ngoài đi! Không có lần sau!”

Thấy Hàn Quả Quả thút tha thút thít đi ra ngoài, Vivian đặt mông xuống ghế xoay, tâm trạng càng thêm bực bội.

Làm sai chính là làm sai, nói một câu xin lỗi, lần sau sẽ không tái phạm khó đến thế à?

Hay là Hàn Quả Quả cho rằng cô ta căn bản không sai?

Được đăng tại webtruyen

Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu NghiệnTác giả: Đường Bất LậnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Phương TâyTô Quỳ tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở trong một không gian đen nhánh. “Tôi đang…… ở đâu?” Cô khẽ xoay người, lại thấy cơ thể mình đang nhẹ nhàng bay giữa không trung, không có chút đau đớn nào. Không đúng! Không phải cô vừa bị người phụ nữ đê tiện kia lái xe đâm vào à? Va chạm mãnh liệt mang theo thù hận kia làm cô biết mình không chết cũng tàn phế nửa người. Nhưng tình huống…… hiện tại là thế nào đây? Tô Quỳ xuất thân từ đỉnh cấp thế gia, được nuông chiều từ bé, đầu óc thông minh. Chắc chuyện sai lầm nhất cuộc đời cô là yêu phải một thằng khốn nạn, còn bị mọc sừng. Tuy cô đã quyết đoán trả thù làm đôi cẩu nam nữ đó thân bại danh liệt. Nhưng cô lại phải trả giá bằng sinh mệnh của mình. Đúng vậy, Tô Quỳ biết rõ, cô đã chết…… Bở vì có ai chịu đựng được va chạm mãnh liệt như vậy chứ. Tô Quỳ nắm chặt nắm tay. Đột nhiên một giọng nói máy móc vang lên trong không gian đen nhánh không nhìn thấy năm ngón tay này. “Tinh! Chúc mừng cô kích hoạt hệ thống nữ phụ thượng vị thành công, có xác… “Đợi đã!”Vừa mới trở lại văn phòng, mông mới dính vào ghế dựa, Vivian đột nhiên đứng lên. Cô ấy lỡ tay làm đổ cốc cà phê làm chất lỏng màu nâu đậm chảy đầy bàn.Nhưng cô ấy cũng không chú ý tới điều này, đôi mắt mở to hơn cả chuông đồng đầy kinh ngạc. Vừa lẩm bẩm vừa tự an ủi bản thân, “Không đâu, không đâu……”Cô gái lúc nãy……Còn không phải là người mà BOSS đã từng bảo cô ấy điều tra à! Tên là gì ấy nhỉ………… Đường Uyển?!Đúng rồi, chính là cô, sao có thể!Tuy trong miệng liều mạng an ủi bản thân, nhưng tâm lý đã tin tưởng. Cô gái cùng BOSS hôn môi lúc nãy, chính là Đường Uyển.Lúc trước chỉ mới nhìn thoáng qua, tuy Vivian cảm thấy kinh diễm với vẻ đẹp của cô, nhưng cũng không nghĩ nhiều.Trăm nghìn lần không nghĩ tới, cô lại là cô gái hám tiền, hư vinh, diễm tục, cô nhi, tốt nghiệp trường nghệ thuật mà cô ấy từng điều tra.!Nếu không phải cô ấy đã đọc qua thông tin vè Đường Uyển, nhìn thấy ảnh mặt mộc của cô thì cô ấy cũng không dám chắc chắn. Bởi vì, hai lần nhìn là hai cô gái hoàn toàn không có điểm gì tương đồng.Một người tươi mát thanh nhã, một người yêu mị diễm tục.Sao có thể là cùng một người?Nhưng sự thật lại đang đặt ngay trước mặt cô ấy. Không phải là cô ấy không tin.Chỉ là, không biết BOSS có biết không, có cần nhắc nhở ngài ấy không nhỉ?Trong lúc cô ấy đang suy nghĩ thì một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt non nớt thanh tú, trên người mặc một bộ quần áo công sở màu lam nhìn không vừa người đi tới.Liếc mắt một cái đã thấy trên bàn làm việc của Vivian chảy đầy chất lỏng màu nâu đậm, đã tẩm ướt vài trang giấy. Cô ta bèn vội vàng bước tới nôn nóng nói: “Ôi, tại sao lại như vậy, văn kiện bị ướt hết rồi.”Vừa nói vừa nhanh tay dọn dẹp đồ trên bàn.Tiếng kêu to của cô ta cũng làm Vivian đang trầm tư bừng tỉnh. Cô ấy vừa nhìn xuống đã thấy một cô gái đang luống cuống lau cà phê bị đổ trên bàn.Vivian khẽ nhíu mày, có hơi không vui vì cô gái ấy lúc thì kinh ngạc lúc thì hét to. Nhưng lại nghĩ đây là học sinh mà cô giáo nhờ cô ấy chăm sóc nên cũng không nói nhiều. Cô ấy chỉ cầm lấy văn kiện, nhìn thoáng qua rồi nghiêm túc nói: “Hàn Quả Quả, sau này cô đừng hét to ở đây, nhớ chưa? Còn nữa, muốn vào văn phòng của tôi thì phải gõ cửa. May mà hôm nay chỉ có một mình tôi, nếu lỡ có khách hàng ở đây thì sao? Có phải cô muốn làm khách hàng cho rằng Tống thị của chúng ta là tập đoàn mà bất cứ người nào cũng có thể bước vào không?”“Em, em……” Hàn Quả Quả xấu hổ cắn cắn môi, ngập ngừng phản bác, "Em nghe thấy trong văn phòng có tiếng động nên mới vào xem……”Vivian bị cô ta làm tức giận tới nỗi phải bật cười. Cô ấy tùy tiện ném văn kiện trên tay xuống bàn, dù gì cũng có bản sao, “Không yên tâm thì liên quan gì tới chuyện gõ cửa? Cô gõ chưa? Hả?”“Không, không gõ…… Nhưng, em thật sự chỉ lo lắng……” Hốc mắt Hàn Quả Quả đỏ lên, đong đầy nước mắt. Rõ ràng mình có ý tốt, vì sao lại bị mắng.“Cô khóc cái gì?” Vivian thấy thế, phiền chán mà nhíu chặt mày.Cô ấy mắng cô ta rồi à? Hay là đánh cô ta rồi?Thái độ của cô ấy với Hàn Quả Quả so với thái độ với cấp dưới là đã rất dịu dàng rồi đấy.“Em không……” Không ngờ Vivian vừa mới nói xong, thì Hàn Quả Quả đã rơi nước mắt, từng giọt từng giọt như sợi trân châu đứt dây. Vừa khóc còn vừa nhấn mạnh, “Em không cố, cố ý, em chỉ lo lắng cho chị mà thôi……”Mẹ nó!Vivian nhéo nhéo giữa mày, khống chế xúc động muốn đánh người, vẫy vẫy tay, “Đi ra ngoài đi! Không có lần sau!”Thấy Hàn Quả Quả thút tha thút thít đi ra ngoài, Vivian đặt mông xuống ghế xoay, tâm trạng càng thêm bực bội.Làm sai chính là làm sai, nói một câu xin lỗi, lần sau sẽ không tái phạm khó đến thế à?Hay là Hàn Quả Quả cho rằng cô ta căn bản không sai?Được đăng tại webtruyen

Chương 54: Tình Nhân (15)