Tác giả:

Tại thành phố A, ở một quán ăn nhỏ trong góc hẻm “Lam Lam, hai phần súp cua ở bàn 2, thêm mười xiên thịt nướng ở bàn 7, ba phần trà Long Đỉnh ở bàn 6,...” - chú Sỹ chủ quán hối hả. "Vâng vâng vâng" - Phỉ Phùng Lam đổ mồ hôi, giọng còn gấp gáp hơn. Hôm nay quán đông hơn thường ngày. Quần quật đến tận tối mới xong, người Phỉ Phùng Lam gần như ướt đẫm, trán lấm tấm mồ hôi, trông vô cùng tội nghiệp. Chú Sỹ thấy bộ dạng của cô lúc này, giọng xót thương: “Lam Lam, hôm nay cháu làm việc rất tốt. Này, cầm lấy.” - chú chìa tay đưa Phỉ Phùng Lam mười mấy đồng. Cô bĩu môi, miễn cưỡng cầm lấy: “Chú đừng nói là gộp tiền thưởng với cả của hồi môn cho cháu đấy nhé”* * *Ý của Phỉ Phùng Lam là tiền chú cho “quá nhiều*” Chú Sỹ cười ha hả: “Yên tâm, đợi đến lúc Lam Lam nhà ra xuất giá, chú sẽ bán cả quán này làm của hồi môn cho cháu luôn.” Chú nói vậy chẳng khác nào trêu cô cả đời không lấy được chồng. Cô tháo tạp dề, không thèm nói chuyện với chú nữa, cười mỉm chi rồi cầm túi xách ra về. Mười mấy tệ…

Truyện chữ