Tác giả:

Tại thành phố A, ở một quán ăn nhỏ trong góc hẻm “Lam Lam, hai phần súp cua ở bàn 2, thêm mười xiên thịt nướng ở bàn 7, ba phần trà Long Đỉnh ở bàn 6,...” - chú Sỹ chủ quán hối hả. "Vâng vâng vâng" - Phỉ Phùng Lam đổ mồ hôi, giọng còn gấp gáp hơn. Hôm nay quán đông hơn thường ngày. Quần quật đến tận tối mới xong, người Phỉ Phùng Lam gần như ướt đẫm, trán lấm tấm mồ hôi, trông vô cùng tội nghiệp. Chú Sỹ thấy bộ dạng của cô lúc này, giọng xót thương: “Lam Lam, hôm nay cháu làm việc rất tốt. Này, cầm lấy.” - chú chìa tay đưa Phỉ Phùng Lam mười mấy đồng. Cô bĩu môi, miễn cưỡng cầm lấy: “Chú đừng nói là gộp tiền thưởng với cả của hồi môn cho cháu đấy nhé”* * *Ý của Phỉ Phùng Lam là tiền chú cho “quá nhiều*” Chú Sỹ cười ha hả: “Yên tâm, đợi đến lúc Lam Lam nhà ra xuất giá, chú sẽ bán cả quán này làm của hồi môn cho cháu luôn.” Chú nói vậy chẳng khác nào trêu cô cả đời không lấy được chồng. Cô tháo tạp dề, không thèm nói chuyện với chú nữa, cười mỉm chi rồi cầm túi xách ra về. Mười mấy tệ…

Chương 41: Hai Tiếng Súng

Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu TiênTác giả: Lâm ĐanTruyện Ngôn TìnhTại thành phố A, ở một quán ăn nhỏ trong góc hẻm “Lam Lam, hai phần súp cua ở bàn 2, thêm mười xiên thịt nướng ở bàn 7, ba phần trà Long Đỉnh ở bàn 6,...” - chú Sỹ chủ quán hối hả. "Vâng vâng vâng" - Phỉ Phùng Lam đổ mồ hôi, giọng còn gấp gáp hơn. Hôm nay quán đông hơn thường ngày. Quần quật đến tận tối mới xong, người Phỉ Phùng Lam gần như ướt đẫm, trán lấm tấm mồ hôi, trông vô cùng tội nghiệp. Chú Sỹ thấy bộ dạng của cô lúc này, giọng xót thương: “Lam Lam, hôm nay cháu làm việc rất tốt. Này, cầm lấy.” - chú chìa tay đưa Phỉ Phùng Lam mười mấy đồng. Cô bĩu môi, miễn cưỡng cầm lấy: “Chú đừng nói là gộp tiền thưởng với cả của hồi môn cho cháu đấy nhé”* * *Ý của Phỉ Phùng Lam là tiền chú cho “quá nhiều*” Chú Sỹ cười ha hả: “Yên tâm, đợi đến lúc Lam Lam nhà ra xuất giá, chú sẽ bán cả quán này làm của hồi môn cho cháu luôn.” Chú nói vậy chẳng khác nào trêu cô cả đời không lấy được chồng. Cô tháo tạp dề, không thèm nói chuyện với chú nữa, cười mỉm chi rồi cầm túi xách ra về. Mười mấy tệ… Người vệ sĩ điện thoại báo cáo cho Lạc Xuyên Kha về những chuyện đã xảy ra. Sắc mặt anh ta tối sầm lại: “Sai người giỏi bắn súng nhất, xử lý Hắc Lam”. Lạc Xuyên Kha nói xong một câu liền tắt máy. Hắc Lam, nếu kiếp này không chạm được vào cô, thì đành đợi cô đầu thai một lần nữa.Phỉ Phùng Lam đứng cạnh tiệm bánh Hoa Cúc, đi qua đi lại vô cùng sốt ruột. Chiếc xe đen nhanh chóng thấy hình bóng của cô, tấp vào lề đường. Chiếc xe vừa dừng lại, Vương Dịch Thiên liền mở cửa ra, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ: “Hắc Lam”.Cô nghe thấy liền nhìn sang. Cô không nằm mơ, Vương Dịch Thiên đến đón cô rồi, cuối cùng cô cũng được gặp anh rồi. Cô chạy xô tới thật nhanh ôm lấy anh. Anh cũng ôm cô thật chặt, khóe mắt của cô rưng rưng.“Cậu chủ, cuối cùng anh cũng tới.”“Hắc Lam, tôi xin lỗi. Đã để em phải chịu khổ nhiều rồi.” - Anh càng siết chặt cánh tay của mình hơn, muốn ôm lấy cô chặt hơn.Họ không nhận ra, ở con hẻm ngay cạnh tiệm bánh có một người áo đen đã chứng kiến mọi chuyện. Hắn cầm súng lên đạn, nhắm thẳng vào đầu Phỉ Phùng Lam, chuẩn bị bóp còi.Vương Dịch Thiên nhìn thấy nòng súng đang chĩa về Phỉ Phùng Lam, anh không nghĩ nhiều mà xoay người lại nửa vòng, hai người đổi chỗ cho nhau.“Pằng”. Tiếng súng nổ lên. Phỉ Phùng Lam chết đứng. Tầm nhìn của cô bị thân hình to lớn của anh che lại, nhưng cô cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy Vương Dịch Thiên có thứ gì đó chảy xuống. Cô run run giơ tay ra. Là máu, rất nhiều máu. Phỉ Phùng Lam nhìn anh bằng đôi mắt đỏ và ngấn lệ. Anh cũng nhìn vào cô như muốn nói rằng anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô chịu khổ nữa.“Pằng”. Một tiếng súng nữa lặp tức vang lên. Tên áo đen đứng trong hẻm lập tức gục xuống, viên đạn ghim thẳng vào đầu anh ta. Tam Hắc đã chạy theo Vương Dịch Thiên, nhưng lại chậm một bước, Hắc Long là người đã ra tay. Từ trước đến nay Vương Dịch Thiên không bao giờ đi ra ngoài mà không có vệ sĩ hay ít nhất một người trong Tam Hắc. Lần này là vì cô mà anh bất chấp tất cả lái xe đi.Tam Hắc nhanh chóng xuống xe. Hắc Hổ đỡ lấy cơ thể của Vương Dịch Thiên đã bất tỉnh đưa vào xe. Tất cả nhanh chóng đến bệnh viện....----------------...Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ xác nhận phải phẫu thuật để lấy viên đạn ra, hơn nữa trong lúc phẫu thuật còn phải truyền máu. Vị bác sĩ cầm tờ xét nghiệm máu của Vương Dịch Thiên: “Máu AB, trong kho máu hết rồi.”“Máu O cũng được.” - Hắc Hồng lên tiếng.Bác sĩ lắc đầu: “Tiếc quá, khoảng 30 phút trước khi mọi người tới đây, người của Lạc Gia đã đem hết tất cả máu O đi rồi.”30 phút trước khi tới đây? Chắc chắn Lạc Xuyên Kha muốn g**t ch*t cô triệt để nên đã lấy hết tất cả máu O đi. Nhưng hắn không ngờ, cô cũng không ngờ, người bị bắn lại là Vương Dịch Thiên.“Ở đây có ai có máu AB hay O không?”Tam Hắc nhìn nhau. Hắc Hổ là máu A, còn Hắc Long và Hắc Hồng lại là máu B.“Có tôi.” - Phỉ Phùng Lam nhanh chóng trả lời.“Lấy máu của tôi, truyền cho anh ấy, nhanh đi.”Bác sĩ gật đầu: “Được, nhưng bây giờ thời gian gấp rút, cô phải truyền máu trực tiếp cho cậu ấy.”"“Không vấn đề.”...----------------...Phòng phẫu thuật được chuẩn bị. Phỉ Phùng Lam và Vương Dịch Thiên nằm cùng trong một phòng, hai chiếc giường cách nhau bởi một tấm màn che trong suốt.“Bắt đầu phẫu thuật. Truyền máu đi.” - Một bác sĩ bên kia nói.Ống máu ghim vào tay Phỉ Phùng Lam từ trong suốt chuyển sang đỏ tươi, cô nhìn theo đường máu, nhìn mãi Vương Dịch Thiên. Cô không thấy rõ mặt anh, cô chỉ biết anh đang rất đau. Tất cả những điều anh làm là vì cô. Đôi mắt của cô lại ngấn lệ, nước mắt chảy ròng ròng.Một lúc sau, Vương Dịch Thiên đã được chuyển đến phòng hồi sức. Vì anh cao hơn cô nên may mắn viên đạn chỉ trúng ở vai. Phỉ Phùng Lam trở ra, sắc mặt trắng bệch. Tam Hắc đang ngồi ở hàng ghế chờ lật đật đứng dậy.“Nè Lão Tứ, ngồi bên đây.” - Hắc Hồng lên tiếng, dìu cô xuống ghế.“Lão Tứ, cậu chủ sao rồi?” - Hắc Hổ sốt ruột hỏi.“Không sao rồi, anh ấy được chuyển ra phòng hồi sức.”Cả ba thở phào nhẹ nhõm.Hắc Long chợt nhớ tới một chuyện, liền hỏi: “Lão Tứ, em làm cách nào mà thoát được khỏi đó? Lạc Xuyên Kha không làm gì em đó chứ?” - Mày Hắc Long hơi nhíu lại, Lạc Xuyên Kha khét tiếng chuyện gái gú như vậy, Phỉ Phùng Lam còn bị bắt đi hết mấy ngày, thật khiến người ta lo lắng.“Em được quý nhân giúp đỡ. Còn cái tên khốn khiếp đó không có cửa đụng đến em.” - Phỉ Phùng Lam trả lời mặt tỉnh bơ. Mọi người cũng bớt lo.Đột nhiên điện thoại của Hắc Hồng reo lên. Cuộc gọi đến từ Lạc Xuyên Kha...

Người vệ sĩ điện thoại báo cáo cho Lạc Xuyên Kha về những chuyện đã xảy ra. Sắc mặt anh ta tối sầm lại: “Sai người giỏi bắn súng nhất, xử lý Hắc Lam”. Lạc Xuyên Kha nói xong một câu liền tắt máy. Hắc Lam, nếu kiếp này không chạm được vào cô, thì đành đợi cô đầu thai một lần nữa.

Phỉ Phùng Lam đứng cạnh tiệm bánh Hoa Cúc, đi qua đi lại vô cùng sốt ruột. Chiếc xe đen nhanh chóng thấy hình bóng của cô, tấp vào lề đường. Chiếc xe vừa dừng lại, Vương Dịch Thiên liền mở cửa ra, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ: “Hắc Lam”.

Cô nghe thấy liền nhìn sang. Cô không nằm mơ, Vương Dịch Thiên đến đón cô rồi, cuối cùng cô cũng được gặp anh rồi. Cô chạy xô tới thật nhanh ôm lấy anh. Anh cũng ôm cô thật chặt, khóe mắt của cô rưng rưng.

“Cậu chủ, cuối cùng anh cũng tới.”

“Hắc Lam, tôi xin lỗi. Đã để em phải chịu khổ nhiều rồi.” - Anh càng siết chặt cánh tay của mình hơn, muốn ôm lấy cô chặt hơn.

Họ không nhận ra, ở con hẻm ngay cạnh tiệm bánh có một người áo đen đã chứng kiến mọi chuyện. Hắn cầm súng lên đạn, nhắm thẳng vào đầu Phỉ Phùng Lam, chuẩn bị bóp còi.

Vương Dịch Thiên nhìn thấy nòng súng đang chĩa về Phỉ Phùng Lam, anh không nghĩ nhiều mà xoay người lại nửa vòng, hai người đổi chỗ cho nhau.

“Pằng”. Tiếng súng nổ lên. Phỉ Phùng Lam chết đứng. Tầm nhìn của cô bị thân hình to lớn của anh che lại, nhưng cô cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy Vương Dịch Thiên có thứ gì đó chảy xuống. Cô run run giơ tay ra. Là máu, rất nhiều máu. Phỉ Phùng Lam nhìn anh bằng đôi mắt đỏ và ngấn lệ. Anh cũng nhìn vào cô như muốn nói rằng anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô chịu khổ nữa.

“Pằng”. Một tiếng súng nữa lặp tức vang lên. Tên áo đen đứng trong hẻm lập tức gục xuống, viên đạn ghim thẳng vào đầu anh ta. Tam Hắc đã chạy theo Vương Dịch Thiên, nhưng lại chậm một bước, Hắc Long là người đã ra tay. Từ trước đến nay Vương Dịch Thiên không bao giờ đi ra ngoài mà không có vệ sĩ hay ít nhất một người trong Tam Hắc. Lần này là vì cô mà anh bất chấp tất cả lái xe đi.

Tam Hắc nhanh chóng xuống xe. Hắc Hổ đỡ lấy cơ thể của Vương Dịch Thiên đã bất tỉnh đưa vào xe. Tất cả nhanh chóng đến bệnh viện.

...----------------...

Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ xác nhận phải phẫu thuật để lấy viên đạn ra, hơn nữa trong lúc phẫu thuật còn phải truyền máu. Vị bác sĩ cầm tờ xét nghiệm máu của Vương Dịch Thiên: “Máu AB, trong kho máu hết rồi.”

“Máu O cũng được.” - Hắc Hồng lên tiếng.

Bác sĩ lắc đầu: “Tiếc quá, khoảng 30 phút trước khi mọi người tới đây, người của Lạc Gia đã đem hết tất cả máu O đi rồi.”

30 phút trước khi tới đây? Chắc chắn Lạc Xuyên Kha muốn g**t ch*t cô triệt để nên đã lấy hết tất cả máu O đi. Nhưng hắn không ngờ, cô cũng không ngờ, người bị bắn lại là Vương Dịch Thiên.

“Ở đây có ai có máu AB hay O không?”

Tam Hắc nhìn nhau. Hắc Hổ là máu A, còn Hắc Long và Hắc Hồng lại là máu B.

“Có tôi.” - Phỉ Phùng Lam nhanh chóng trả lời.

“Lấy máu của tôi, truyền cho anh ấy, nhanh đi.”

Bác sĩ gật đầu: “Được, nhưng bây giờ thời gian gấp rút, cô phải truyền máu trực tiếp cho cậu ấy.”"

“Không vấn đề.”

...----------------...

Phòng phẫu thuật được chuẩn bị. Phỉ Phùng Lam và Vương Dịch Thiên nằm cùng trong một phòng, hai chiếc giường cách nhau bởi một tấm màn che trong suốt.

“Bắt đầu phẫu thuật. Truyền máu đi.” - Một bác sĩ bên kia nói.

Ống máu ghim vào tay Phỉ Phùng Lam từ trong suốt chuyển sang đỏ tươi, cô nhìn theo đường máu, nhìn mãi Vương Dịch Thiên. Cô không thấy rõ mặt anh, cô chỉ biết anh đang rất đau. Tất cả những điều anh làm là vì cô. Đôi mắt của cô lại ngấn lệ, nước mắt chảy ròng ròng.

Một lúc sau, Vương Dịch Thiên đã được chuyển đến phòng hồi sức. Vì anh cao hơn cô nên may mắn viên đạn chỉ trúng ở vai. Phỉ Phùng Lam trở ra, sắc mặt trắng bệch. Tam Hắc đang ngồi ở hàng ghế chờ lật đật đứng dậy.

“Nè Lão Tứ, ngồi bên đây.” - Hắc Hồng lên tiếng, dìu cô xuống ghế.

“Lão Tứ, cậu chủ sao rồi?” - Hắc Hổ sốt ruột hỏi.

“Không sao rồi, anh ấy được chuyển ra phòng hồi sức.”

Cả ba thở phào nhẹ nhõm.

Hắc Long chợt nhớ tới một chuyện, liền hỏi: “Lão Tứ, em làm cách nào mà thoát được khỏi đó? Lạc Xuyên Kha không làm gì em đó chứ?” - Mày Hắc Long hơi nhíu lại, Lạc Xuyên Kha khét tiếng chuyện gái gú như vậy, Phỉ Phùng Lam còn bị bắt đi hết mấy ngày, thật khiến người ta lo lắng.

“Em được quý nhân giúp đỡ. Còn cái tên khốn khiếp đó không có cửa đụng đến em.” - Phỉ Phùng Lam trả lời mặt tỉnh bơ. Mọi người cũng bớt lo.

Đột nhiên điện thoại của Hắc Hồng reo lên. Cuộc gọi đến từ Lạc Xuyên Kha...

Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu TiênTác giả: Lâm ĐanTruyện Ngôn TìnhTại thành phố A, ở một quán ăn nhỏ trong góc hẻm “Lam Lam, hai phần súp cua ở bàn 2, thêm mười xiên thịt nướng ở bàn 7, ba phần trà Long Đỉnh ở bàn 6,...” - chú Sỹ chủ quán hối hả. "Vâng vâng vâng" - Phỉ Phùng Lam đổ mồ hôi, giọng còn gấp gáp hơn. Hôm nay quán đông hơn thường ngày. Quần quật đến tận tối mới xong, người Phỉ Phùng Lam gần như ướt đẫm, trán lấm tấm mồ hôi, trông vô cùng tội nghiệp. Chú Sỹ thấy bộ dạng của cô lúc này, giọng xót thương: “Lam Lam, hôm nay cháu làm việc rất tốt. Này, cầm lấy.” - chú chìa tay đưa Phỉ Phùng Lam mười mấy đồng. Cô bĩu môi, miễn cưỡng cầm lấy: “Chú đừng nói là gộp tiền thưởng với cả của hồi môn cho cháu đấy nhé”* * *Ý của Phỉ Phùng Lam là tiền chú cho “quá nhiều*” Chú Sỹ cười ha hả: “Yên tâm, đợi đến lúc Lam Lam nhà ra xuất giá, chú sẽ bán cả quán này làm của hồi môn cho cháu luôn.” Chú nói vậy chẳng khác nào trêu cô cả đời không lấy được chồng. Cô tháo tạp dề, không thèm nói chuyện với chú nữa, cười mỉm chi rồi cầm túi xách ra về. Mười mấy tệ… Người vệ sĩ điện thoại báo cáo cho Lạc Xuyên Kha về những chuyện đã xảy ra. Sắc mặt anh ta tối sầm lại: “Sai người giỏi bắn súng nhất, xử lý Hắc Lam”. Lạc Xuyên Kha nói xong một câu liền tắt máy. Hắc Lam, nếu kiếp này không chạm được vào cô, thì đành đợi cô đầu thai một lần nữa.Phỉ Phùng Lam đứng cạnh tiệm bánh Hoa Cúc, đi qua đi lại vô cùng sốt ruột. Chiếc xe đen nhanh chóng thấy hình bóng của cô, tấp vào lề đường. Chiếc xe vừa dừng lại, Vương Dịch Thiên liền mở cửa ra, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ: “Hắc Lam”.Cô nghe thấy liền nhìn sang. Cô không nằm mơ, Vương Dịch Thiên đến đón cô rồi, cuối cùng cô cũng được gặp anh rồi. Cô chạy xô tới thật nhanh ôm lấy anh. Anh cũng ôm cô thật chặt, khóe mắt của cô rưng rưng.“Cậu chủ, cuối cùng anh cũng tới.”“Hắc Lam, tôi xin lỗi. Đã để em phải chịu khổ nhiều rồi.” - Anh càng siết chặt cánh tay của mình hơn, muốn ôm lấy cô chặt hơn.Họ không nhận ra, ở con hẻm ngay cạnh tiệm bánh có một người áo đen đã chứng kiến mọi chuyện. Hắn cầm súng lên đạn, nhắm thẳng vào đầu Phỉ Phùng Lam, chuẩn bị bóp còi.Vương Dịch Thiên nhìn thấy nòng súng đang chĩa về Phỉ Phùng Lam, anh không nghĩ nhiều mà xoay người lại nửa vòng, hai người đổi chỗ cho nhau.“Pằng”. Tiếng súng nổ lên. Phỉ Phùng Lam chết đứng. Tầm nhìn của cô bị thân hình to lớn của anh che lại, nhưng cô cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy Vương Dịch Thiên có thứ gì đó chảy xuống. Cô run run giơ tay ra. Là máu, rất nhiều máu. Phỉ Phùng Lam nhìn anh bằng đôi mắt đỏ và ngấn lệ. Anh cũng nhìn vào cô như muốn nói rằng anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô chịu khổ nữa.“Pằng”. Một tiếng súng nữa lặp tức vang lên. Tên áo đen đứng trong hẻm lập tức gục xuống, viên đạn ghim thẳng vào đầu anh ta. Tam Hắc đã chạy theo Vương Dịch Thiên, nhưng lại chậm một bước, Hắc Long là người đã ra tay. Từ trước đến nay Vương Dịch Thiên không bao giờ đi ra ngoài mà không có vệ sĩ hay ít nhất một người trong Tam Hắc. Lần này là vì cô mà anh bất chấp tất cả lái xe đi.Tam Hắc nhanh chóng xuống xe. Hắc Hổ đỡ lấy cơ thể của Vương Dịch Thiên đã bất tỉnh đưa vào xe. Tất cả nhanh chóng đến bệnh viện....----------------...Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ xác nhận phải phẫu thuật để lấy viên đạn ra, hơn nữa trong lúc phẫu thuật còn phải truyền máu. Vị bác sĩ cầm tờ xét nghiệm máu của Vương Dịch Thiên: “Máu AB, trong kho máu hết rồi.”“Máu O cũng được.” - Hắc Hồng lên tiếng.Bác sĩ lắc đầu: “Tiếc quá, khoảng 30 phút trước khi mọi người tới đây, người của Lạc Gia đã đem hết tất cả máu O đi rồi.”30 phút trước khi tới đây? Chắc chắn Lạc Xuyên Kha muốn g**t ch*t cô triệt để nên đã lấy hết tất cả máu O đi. Nhưng hắn không ngờ, cô cũng không ngờ, người bị bắn lại là Vương Dịch Thiên.“Ở đây có ai có máu AB hay O không?”Tam Hắc nhìn nhau. Hắc Hổ là máu A, còn Hắc Long và Hắc Hồng lại là máu B.“Có tôi.” - Phỉ Phùng Lam nhanh chóng trả lời.“Lấy máu của tôi, truyền cho anh ấy, nhanh đi.”Bác sĩ gật đầu: “Được, nhưng bây giờ thời gian gấp rút, cô phải truyền máu trực tiếp cho cậu ấy.”"“Không vấn đề.”...----------------...Phòng phẫu thuật được chuẩn bị. Phỉ Phùng Lam và Vương Dịch Thiên nằm cùng trong một phòng, hai chiếc giường cách nhau bởi một tấm màn che trong suốt.“Bắt đầu phẫu thuật. Truyền máu đi.” - Một bác sĩ bên kia nói.Ống máu ghim vào tay Phỉ Phùng Lam từ trong suốt chuyển sang đỏ tươi, cô nhìn theo đường máu, nhìn mãi Vương Dịch Thiên. Cô không thấy rõ mặt anh, cô chỉ biết anh đang rất đau. Tất cả những điều anh làm là vì cô. Đôi mắt của cô lại ngấn lệ, nước mắt chảy ròng ròng.Một lúc sau, Vương Dịch Thiên đã được chuyển đến phòng hồi sức. Vì anh cao hơn cô nên may mắn viên đạn chỉ trúng ở vai. Phỉ Phùng Lam trở ra, sắc mặt trắng bệch. Tam Hắc đang ngồi ở hàng ghế chờ lật đật đứng dậy.“Nè Lão Tứ, ngồi bên đây.” - Hắc Hồng lên tiếng, dìu cô xuống ghế.“Lão Tứ, cậu chủ sao rồi?” - Hắc Hổ sốt ruột hỏi.“Không sao rồi, anh ấy được chuyển ra phòng hồi sức.”Cả ba thở phào nhẹ nhõm.Hắc Long chợt nhớ tới một chuyện, liền hỏi: “Lão Tứ, em làm cách nào mà thoát được khỏi đó? Lạc Xuyên Kha không làm gì em đó chứ?” - Mày Hắc Long hơi nhíu lại, Lạc Xuyên Kha khét tiếng chuyện gái gú như vậy, Phỉ Phùng Lam còn bị bắt đi hết mấy ngày, thật khiến người ta lo lắng.“Em được quý nhân giúp đỡ. Còn cái tên khốn khiếp đó không có cửa đụng đến em.” - Phỉ Phùng Lam trả lời mặt tỉnh bơ. Mọi người cũng bớt lo.Đột nhiên điện thoại của Hắc Hồng reo lên. Cuộc gọi đến từ Lạc Xuyên Kha...

Chương 41: Hai Tiếng Súng