Hứa Đại Chí luôn cho rằng tương lai mình sẽ trở thành một nhân vật tai to mặt lớn. Phần nhiều trong đầu của kẻ có suy nghĩ ngu ngốc thế này đều tồn tại một nguyên do nhất định. Mà nguyên do của Hứa Đại Chí là sáng sủa. Hứa Đại Chí là một gã trai cực kỳ sáng sủa. Nói đến chuyện vì sao lại sáng sủa, bản thân Hứa Đại Chí giải thích rằng: “Người quá mức anh tuấn là một loại tội ác”. Giáo viên chủ nhiệm Triệu năm lớp 1 cấp 1 của Hứa Đại Chí thì đưa ra một đánh giá chính xác hơn: “Đứa bé này, mày rậm mắt to tướng mạo chói sáng”. Năm ấy Hứa Đại Chí nghe xong câu này đã lập chí lớn tương lai phải đầu đội trời chân đạp đất, cũng kể từ đó mà thích làm bộ làm tịch, khoe khoang khoác lác. Nhưng số phận thường không giống với những gì người ta mong đợi. Một không tiền tài hai không gia thế, kể từ khi Hứa Đại Chí tốt nghiệp một trường đại học hạng bét đến nay đã sắp đầu hai đít chơi vơi rồi, gã vẫn chỉ là phóng viên nho nhỏ của một tờ báo thành phố. Ngày ngày xách máy ảnh lái con Jeep [1]  cà…

Chương 2

Khung Giờ VàngTác giả: Đại Phong Quát QuáTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcHứa Đại Chí luôn cho rằng tương lai mình sẽ trở thành một nhân vật tai to mặt lớn. Phần nhiều trong đầu của kẻ có suy nghĩ ngu ngốc thế này đều tồn tại một nguyên do nhất định. Mà nguyên do của Hứa Đại Chí là sáng sủa. Hứa Đại Chí là một gã trai cực kỳ sáng sủa. Nói đến chuyện vì sao lại sáng sủa, bản thân Hứa Đại Chí giải thích rằng: “Người quá mức anh tuấn là một loại tội ác”. Giáo viên chủ nhiệm Triệu năm lớp 1 cấp 1 của Hứa Đại Chí thì đưa ra một đánh giá chính xác hơn: “Đứa bé này, mày rậm mắt to tướng mạo chói sáng”. Năm ấy Hứa Đại Chí nghe xong câu này đã lập chí lớn tương lai phải đầu đội trời chân đạp đất, cũng kể từ đó mà thích làm bộ làm tịch, khoe khoang khoác lác. Nhưng số phận thường không giống với những gì người ta mong đợi. Một không tiền tài hai không gia thế, kể từ khi Hứa Đại Chí tốt nghiệp một trường đại học hạng bét đến nay đã sắp đầu hai đít chơi vơi rồi, gã vẫn chỉ là phóng viên nho nhỏ của một tờ báo thành phố. Ngày ngày xách máy ảnh lái con Jeep [1]  cà… “Đúng thế, chính tôi đề xuất cậu với tổng biên tập”. Trong mắt của Hứa Đại Chí, khuôn mặt của bà tám Hàn cười đến là xán lạn. “Cậu có ý kiến?”Hứa Đại Chí rít ra hai chữ qua kẽ răng: “Không có.”Đừng bao giờ đôi co với phụ nữ.“Có điều không biết tôi làm đã làm tốt ở đâu, lại phiền trưởng ban đích thân tiến cử tôi với tổng biên tập?”“Tôi vốn không định chọn cậu. Nhưng không còn cách khác, chọn cà phải chọn quả đầu cây, dùng tạm vậy. Ai bảo nam giới trong mục chúng ta, cậu còn nhìn ra người ngợm, ít nhất được cái tướng cao to.”Hứa Đại Chí quét qua đám đồng nghiệp nam đang chúc đầu giả vờ làm việc kia. Ấy vậy mà bà cô này cũng nói được mấy câu chí lý. Công việc mà, khó tránh khỏi có lúc phải dâng mình một tí.“Cũng không thể bởi vì tôi đẹp trai mà phải hi sinh chứ?Hàn Tư Hồng phớt lờ câu cuối của Hứa Đại Chí: “Cứ quyết định thế đi! Ý của tổng biên tập là càng nhanh càng tốt nên tối nay bắt đầu luôn. Quán bar đó tên là Pure Time. Cậu nhớ thay quần áo khác, Lý Khắc nhà tôi biết chỗ đấy.”Mẹ kiếp! Ông vẫn chưa đồng ý mà! Hứa Đại Chí cười khẩy: “Làm phiền trưởng ban Hàn còn phải để trợ lý Lý chồng chị dẫn tôi đi.”Mặt bà tám Hàn cười như hoa loa kèn đua nở: “Không phải, tôi thấy anh ấy đứng với cậu là hợp nhất, đặc cách đòi Lý Khắc từ chỗ giám đốc Cao bên bộ phát hành qua đây.”Hứa Đại Chí đột nhiên rùng mình một cái, da gà da vịt dựng lên lỉa chỉa.Ánh mắt Hàn Tư Hồng lấp lánh như ánh nắng ngày xuân, giọng nói dịu dàng gấp 120 nghìn lần: “Hai các cậu, phải ra vẻ thân mật vào đấy.”

“Đúng thế, chính tôi đề xuất cậu với tổng biên tập”. Trong mắt của Hứa Đại Chí, khuôn mặt của bà tám Hàn cười đến là xán lạn. “Cậu có ý kiến?”

Hứa Đại Chí rít ra hai chữ qua kẽ răng: “Không có.”

Đừng bao giờ đôi co với phụ nữ

.

“Có điều không biết tôi làm đã làm tốt ở đâu, lại phiền trưởng ban đích thân tiến cử tôi với tổng biên tập?”

“Tôi vốn không định chọn cậu. Nhưng không còn cách khác, chọn cà phải chọn quả đầu cây, dùng tạm vậy. Ai bảo nam giới trong mục chúng ta, cậu còn nhìn ra người ngợm, ít nhất được cái tướng cao to.”

Hứa Đại Chí quét qua đám đồng nghiệp nam đang chúc đầu giả vờ làm việc kia. Ấy vậy mà bà cô này cũng nói được mấy câu chí lý. Công việc mà, khó tránh khỏi có lúc phải dâng mình một tí.

“Cũng không thể bởi vì tôi đẹp trai mà phải hi sinh chứ?

Hàn Tư Hồng phớt lờ câu cuối của Hứa Đại Chí: “Cứ quyết định thế đi! Ý của tổng biên tập là càng nhanh càng tốt nên tối nay bắt đầu luôn. Quán bar đó tên là Pure Time. Cậu nhớ thay quần áo khác, Lý Khắc nhà tôi biết chỗ đấy.”

Mẹ kiếp! Ông vẫn chưa đồng ý mà! Hứa Đại Chí cười khẩy: “Làm phiền trưởng ban Hàn còn phải để trợ lý Lý chồng chị dẫn tôi đi.”

Mặt bà tám Hàn cười như hoa loa kèn đua nở: “Không phải, tôi thấy anh ấy đứng với cậu là hợp nhất, đặc cách đòi Lý Khắc từ chỗ giám đốc Cao bên bộ phát hành qua đây.”

Hứa Đại Chí đột nhiên rùng mình một cái, da gà da vịt dựng lên lỉa chỉa.

Ánh mắt Hàn Tư Hồng lấp lánh như ánh nắng ngày xuân, giọng nói dịu dàng gấp 120 nghìn lần: “Hai các cậu, phải ra vẻ thân mật vào đấy.”

Khung Giờ VàngTác giả: Đại Phong Quát QuáTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcHứa Đại Chí luôn cho rằng tương lai mình sẽ trở thành một nhân vật tai to mặt lớn. Phần nhiều trong đầu của kẻ có suy nghĩ ngu ngốc thế này đều tồn tại một nguyên do nhất định. Mà nguyên do của Hứa Đại Chí là sáng sủa. Hứa Đại Chí là một gã trai cực kỳ sáng sủa. Nói đến chuyện vì sao lại sáng sủa, bản thân Hứa Đại Chí giải thích rằng: “Người quá mức anh tuấn là một loại tội ác”. Giáo viên chủ nhiệm Triệu năm lớp 1 cấp 1 của Hứa Đại Chí thì đưa ra một đánh giá chính xác hơn: “Đứa bé này, mày rậm mắt to tướng mạo chói sáng”. Năm ấy Hứa Đại Chí nghe xong câu này đã lập chí lớn tương lai phải đầu đội trời chân đạp đất, cũng kể từ đó mà thích làm bộ làm tịch, khoe khoang khoác lác. Nhưng số phận thường không giống với những gì người ta mong đợi. Một không tiền tài hai không gia thế, kể từ khi Hứa Đại Chí tốt nghiệp một trường đại học hạng bét đến nay đã sắp đầu hai đít chơi vơi rồi, gã vẫn chỉ là phóng viên nho nhỏ của một tờ báo thành phố. Ngày ngày xách máy ảnh lái con Jeep [1]  cà… “Đúng thế, chính tôi đề xuất cậu với tổng biên tập”. Trong mắt của Hứa Đại Chí, khuôn mặt của bà tám Hàn cười đến là xán lạn. “Cậu có ý kiến?”Hứa Đại Chí rít ra hai chữ qua kẽ răng: “Không có.”Đừng bao giờ đôi co với phụ nữ.“Có điều không biết tôi làm đã làm tốt ở đâu, lại phiền trưởng ban đích thân tiến cử tôi với tổng biên tập?”“Tôi vốn không định chọn cậu. Nhưng không còn cách khác, chọn cà phải chọn quả đầu cây, dùng tạm vậy. Ai bảo nam giới trong mục chúng ta, cậu còn nhìn ra người ngợm, ít nhất được cái tướng cao to.”Hứa Đại Chí quét qua đám đồng nghiệp nam đang chúc đầu giả vờ làm việc kia. Ấy vậy mà bà cô này cũng nói được mấy câu chí lý. Công việc mà, khó tránh khỏi có lúc phải dâng mình một tí.“Cũng không thể bởi vì tôi đẹp trai mà phải hi sinh chứ?Hàn Tư Hồng phớt lờ câu cuối của Hứa Đại Chí: “Cứ quyết định thế đi! Ý của tổng biên tập là càng nhanh càng tốt nên tối nay bắt đầu luôn. Quán bar đó tên là Pure Time. Cậu nhớ thay quần áo khác, Lý Khắc nhà tôi biết chỗ đấy.”Mẹ kiếp! Ông vẫn chưa đồng ý mà! Hứa Đại Chí cười khẩy: “Làm phiền trưởng ban Hàn còn phải để trợ lý Lý chồng chị dẫn tôi đi.”Mặt bà tám Hàn cười như hoa loa kèn đua nở: “Không phải, tôi thấy anh ấy đứng với cậu là hợp nhất, đặc cách đòi Lý Khắc từ chỗ giám đốc Cao bên bộ phát hành qua đây.”Hứa Đại Chí đột nhiên rùng mình một cái, da gà da vịt dựng lên lỉa chỉa.Ánh mắt Hàn Tư Hồng lấp lánh như ánh nắng ngày xuân, giọng nói dịu dàng gấp 120 nghìn lần: “Hai các cậu, phải ra vẻ thân mật vào đấy.”

Chương 2