Bắc Quốc đầu mùa xuân, hộ vệ c*̉a Hạnh Hoa lâu hung dữ kéo một nam tử không thương tiếc mà ném ra ngoài cửa. Tiếp đó một nữ tử thân vận phiên lĩnh[1] màu thạch thanh áo khoác ngoài ngân thử, váy trứu sa[2] đỏ thẫm đi ra. Nàng trang điểm thật sự tinh xảo khéo léo như một bức tranh nguyên thủy, chẳng qua là trải qua một đêm không ngủ, liền mất đi vẻ đẹp tinh tế nhưng lại tạo ra một sự biến đổi nhẹ nhàng, cùng với đôi mắt mông lung buồn ngủ trông thật xứng. Từ xa nhìn lại, nàng tựa như bước ra từ một bức tranh thuỷ mặc[3]. Nam tử nằm trên mặt đất phì một tiếng bật cười. Y mặc phong phanh duy nhất bộ nội y bằng sợi đay, râu mọc đầy mặt, mặc dù khuôn mặt dài với đường nét ngũ quan coi như đoan chính nhưng bên trái mày có một hắc chí[4]nên nhìn không ra được vẻ tuấn lãng. Đôi môi mỏng khẽ cong, giống như một sự cám dỗ nói không nên lời. ” Thật khó cho tẩu, đại tẩu, nơi này tẩu cũng có thể tìm được.” Nàng kia bộ dáng giận dữ,…

Quyển 2 - Chương 11

Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ)Tác giả: Triệt Dạ Lưu HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹBắc Quốc đầu mùa xuân, hộ vệ c*̉a Hạnh Hoa lâu hung dữ kéo một nam tử không thương tiếc mà ném ra ngoài cửa. Tiếp đó một nữ tử thân vận phiên lĩnh[1] màu thạch thanh áo khoác ngoài ngân thử, váy trứu sa[2] đỏ thẫm đi ra. Nàng trang điểm thật sự tinh xảo khéo léo như một bức tranh nguyên thủy, chẳng qua là trải qua một đêm không ngủ, liền mất đi vẻ đẹp tinh tế nhưng lại tạo ra một sự biến đổi nhẹ nhàng, cùng với đôi mắt mông lung buồn ngủ trông thật xứng. Từ xa nhìn lại, nàng tựa như bước ra từ một bức tranh thuỷ mặc[3]. Nam tử nằm trên mặt đất phì một tiếng bật cười. Y mặc phong phanh duy nhất bộ nội y bằng sợi đay, râu mọc đầy mặt, mặc dù khuôn mặt dài với đường nét ngũ quan coi như đoan chính nhưng bên trái mày có một hắc chí[4]nên nhìn không ra được vẻ tuấn lãng. Đôi môi mỏng khẽ cong, giống như một sự cám dỗ nói không nên lời. ” Thật khó cho tẩu, đại tẩu, nơi này tẩu cũng có thể tìm được.” Nàng kia bộ dáng giận dữ,… Hoàng thái hậu bỗng nhiên mất trí, Lục Triển Đình châm cứu giúp Hoàng thái hậu nhưng lại một lần nữa trở thành nghi phạm.̣ Diệc Nhân nhân cơ hội đó thâu tóm binh quyền Bát Tông Thân Vương, mặc dù phải áp giải Lục Triển Đình vào lao tra thẩm, nhưng hắn cũng cực lực bảo vệ y. Vì để bảo trụ Trang hoàng hậu mang thai với Diệc Dụ, Lục Triển Đình tự mình hộ tống nàng trở về Tây Bắc. Diệc Dụ mất tích lại vào thời điểm này lần thứ hai xuất hiện. Chính lúc này toàn bộ sự kiện được kết nối lại. Bất luận là từ cái chết bất ngờ c*̉a Thánh Vũ Đế, Chu Nhân thắt cổ, cuộc chiến tại Bàn Long Cốc, đến chứng bệnh c*̉a Hoàng thái hậu thậm chí cả sự tình thực tế giữa hai người, đều là dục vọng và dã tâm c*̉a ̣ Diệc Nhân. Lục Triển Đình chẳng qua chỉ là quân cờ trong ván cờ mà người chơi là hai huynh đệ họ… Nhưng niềm kiêu hãnh c*̉a chim ưng, chỉ vì bị mắc kẹt trong lồng mà lại mất đi bản chất dễ dàng vậy sao?

Hoàng thái hậu bỗng nhiên mất trí, Lục Triển Đình châm cứu giúp Hoàng thái hậu nhưng lại một lần nữa trở thành nghi phạm.̣ Diệc Nhân nhân cơ hội đó thâu tóm binh quyền Bát Tông Thân Vương, mặc dù phải áp giải Lục Triển Đình vào lao tra thẩm, nhưng hắn cũng cực lực bảo vệ y. Vì để bảo trụ Trang hoàng hậu mang thai với Diệc Dụ, Lục Triển Đình tự mình hộ tống nàng trở về Tây Bắc. Diệc Dụ mất tích lại vào thời điểm này lần thứ hai xuất hiện. Chính lúc này toàn bộ sự kiện được kết nối lại. Bất luận là từ cái chết bất ngờ c*̉a Thánh Vũ Đế, Chu Nhân thắt cổ, cuộc chiến tại Bàn Long Cốc, đến chứng bệnh c*̉a Hoàng thái hậu thậm chí cả sự tình thực tế giữa hai người, đều là dục vọng và dã tâm c*̉a ̣ Diệc Nhân. Lục Triển Đình chẳng qua chỉ là quân cờ trong ván cờ mà người chơi là hai huynh đệ họ… Nhưng niềm kiêu hãnh c*̉a chim ưng, chỉ vì bị mắc kẹt trong lồng mà lại mất đi bản chất dễ dàng vậy sao?

Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ)Tác giả: Triệt Dạ Lưu HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹBắc Quốc đầu mùa xuân, hộ vệ c*̉a Hạnh Hoa lâu hung dữ kéo một nam tử không thương tiếc mà ném ra ngoài cửa. Tiếp đó một nữ tử thân vận phiên lĩnh[1] màu thạch thanh áo khoác ngoài ngân thử, váy trứu sa[2] đỏ thẫm đi ra. Nàng trang điểm thật sự tinh xảo khéo léo như một bức tranh nguyên thủy, chẳng qua là trải qua một đêm không ngủ, liền mất đi vẻ đẹp tinh tế nhưng lại tạo ra một sự biến đổi nhẹ nhàng, cùng với đôi mắt mông lung buồn ngủ trông thật xứng. Từ xa nhìn lại, nàng tựa như bước ra từ một bức tranh thuỷ mặc[3]. Nam tử nằm trên mặt đất phì một tiếng bật cười. Y mặc phong phanh duy nhất bộ nội y bằng sợi đay, râu mọc đầy mặt, mặc dù khuôn mặt dài với đường nét ngũ quan coi như đoan chính nhưng bên trái mày có một hắc chí[4]nên nhìn không ra được vẻ tuấn lãng. Đôi môi mỏng khẽ cong, giống như một sự cám dỗ nói không nên lời. ” Thật khó cho tẩu, đại tẩu, nơi này tẩu cũng có thể tìm được.” Nàng kia bộ dáng giận dữ,… Hoàng thái hậu bỗng nhiên mất trí, Lục Triển Đình châm cứu giúp Hoàng thái hậu nhưng lại một lần nữa trở thành nghi phạm.̣ Diệc Nhân nhân cơ hội đó thâu tóm binh quyền Bát Tông Thân Vương, mặc dù phải áp giải Lục Triển Đình vào lao tra thẩm, nhưng hắn cũng cực lực bảo vệ y. Vì để bảo trụ Trang hoàng hậu mang thai với Diệc Dụ, Lục Triển Đình tự mình hộ tống nàng trở về Tây Bắc. Diệc Dụ mất tích lại vào thời điểm này lần thứ hai xuất hiện. Chính lúc này toàn bộ sự kiện được kết nối lại. Bất luận là từ cái chết bất ngờ c*̉a Thánh Vũ Đế, Chu Nhân thắt cổ, cuộc chiến tại Bàn Long Cốc, đến chứng bệnh c*̉a Hoàng thái hậu thậm chí cả sự tình thực tế giữa hai người, đều là dục vọng và dã tâm c*̉a ̣ Diệc Nhân. Lục Triển Đình chẳng qua chỉ là quân cờ trong ván cờ mà người chơi là hai huynh đệ họ… Nhưng niềm kiêu hãnh c*̉a chim ưng, chỉ vì bị mắc kẹt trong lồng mà lại mất đi bản chất dễ dàng vậy sao?

Quyển 2 - Chương 11