Tác giả:

Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…

Chương 28: Ác Quỷ Không Thể Ngăn Cản

Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Mộ Như mừng rỡ xoay người chạy về phía phòng bếp, lấy hộp cơm cách nhiệt đổ ra một cái đầu sư tử, thực ra vẫn còn dư nhiệt độ, nhưng sợ nhiệt không đủ nên đã đặt trong nồi hấp nó trong hai phút.Cô mang đầu cá sư tử  trong bát sứ đi đến bên Đông Phương Mặc ngồi xổm xuống nâng bát sứ lên cho anh, nhẹ giọng nói: "Anh nếm thử đi, nếu anh thích, sau này em sẽ thường xuyên làm cho anh."Đông Phương Mặc thuận tay cầm lấy chiếc đũa, cau mày nhấc đầu cá sư tử cho vào miệng cắn một miếng nhỏ, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm, hương vị rất ngon, vừa miệng thực sự rất ngon.Đang định cắn miếng thứ hai, chợt nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay cô, sắc mặt trầm xuống: "Không phải cổ tay của em luôn để trống sao? Chiếc vòng này ở đâu ra vậy?"“Ôi, hôm nay mẹ em tặng cho em.” Mộ Như nhìn chiếc vòng trên cổ tay, chiếc vòng màu xanh đậm chắc là miếng ngọc cổ có từ lâu đời.“Tôi không thích màu đó,” giọng nói của Đông Phương Mặc lạnh lùng và cứng ngắc, đồng thời đặt đũa xuống, hiển nhiên là rất mất cảm giác ngon miệng.“Em sẽ cởi ra ngay lập tức, em sẽ không bao giờ đeo nó nữa.” Mộ Như để bát sang một bên, lập tức dùng tay cầm lấy chiếc vòng trên cổ tay cô, chỉ vì chiếc vòng hơi chặt nên không thể lấy ra được ngay lập tức.Đông Phương Mặc đưa cho chú Liễu một cái nhìn và ra hiệu rằng rời đi, chú Liễu gật đầu và đẩy xe lăn về phía lối đi phía sau.Khi Mộ Như mạnh mẽ tháo chiếc vòng ra khỏi cổ tay, bóng dáng của Đông Phương Mặc đã khuất từ ​​lâu trong đại sảnh, trong bát sứ, cái đầu cá sư tử mà Đông Phương Mặc cắn một cái vẫn yên lặng ở đó, giống như cô đơn lẻ loi.Cô khẽ thở dài rồi mang bát vào bếp, thấy cô thất vọng, Liễu mẫu nhanh chóng an ủi cô nói: "Cái này đã khá rồi. Thiếu gia trước giờ chưa bao giờ ăn đồ của người khác làm. Hôm nay cậu ấy đã cho con rất nhiều mặt mũi rồi."Nghe được những gì Liễu mẫu nói, Mộ Như lại hơi vui vẻ, gật đầu với Liễu mẫu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Liễu mẫu, con sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, sớm muộn gì Mặc cũng chấp nhận con."“Phu nhân thật là tốt bụng,” Liễu mẫu đã bưng một bát cháo chà là đỏ cho Mộ Như khi bà ta đang nói chuyện: “Thiếu phu nhân, mau ăn một bát cháo rồi vào nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa.Mộ Như gật đầu, thực ra cô cũng không đói lắm, nhưng món cháo chà là đỏ bông hoa này nhìn rất đẹp mắt, cũng khiến người ta thèm ăn, hơn nữa nếu không ăn thì sợ rằng bà sẽ không vui.Mộ Như gật đầu, thực ra cô cũng không đói lắm, nhưng món cháo chà là đỏ bông hoa này nhìn rất đẹp mắt, cũng khiến người ta thèm ăn, hơn nữa nếu không ăn thì sợ rằng bà sẽ không vui.May mắn thay, món cháo táo tàu đỏ hoa huệ này không lớn lắm, cũng không làm no bụng nhiều, Mộ Như cảm ơn Liễu Mẫu, sau khi ăn xong cháo, tâm trạng thoải mái lên lầu.Rút kinh nghiệm của đêm hôm đó, khi bước vào phòng, cô lập tức khóa cửa, sau đó cẩn thận kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, bắt vít tất cả các cửa sổ, sau khi xác định căn phòng rất an toàn, cô đi vào phòng tắm để tắm, lấy một bộ pyjama mặc nó vào, rồi leo lên giường ngủ.Không biết là vì yên tâm hay là cháo hoa hòe và cây chà là đỏ có tác dụng xoa dịu, nói tóm lại, cô đã sớm dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.Tuy nhiên, cô lại bị đánh thức mà không biết mình đã ngủ bao lâu.Ngơ ngác, cô cảm thấy từ sâu trong cơ thể truyền đến đau đớn, cô miễn cưỡng mở mắt ra, căn phòng tối đen như mực, cô chỉ cảm thấy một bàn tay to lớn bất thường lang thang trên người mình...

Mộ Như mừng rỡ xoay người chạy về phía phòng bếp, lấy hộp cơm cách nhiệt đổ ra một cái đầu sư tử, thực ra vẫn còn dư nhiệt độ, nhưng sợ nhiệt không đủ nên đã đặt trong nồi hấp nó trong hai phút.

Cô mang đầu cá sư tử  trong bát sứ đi đến bên Đông Phương Mặc ngồi xổm xuống nâng bát sứ lên cho anh, nhẹ giọng nói: "Anh nếm thử đi, nếu anh thích, sau này em sẽ thường xuyên làm cho anh."

Đông Phương Mặc thuận tay cầm lấy chiếc đũa, cau mày nhấc đầu cá sư tử cho vào miệng cắn một miếng nhỏ, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm, hương vị rất ngon, vừa miệng thực sự rất ngon.

Đang định cắn miếng thứ hai, chợt nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay cô, sắc mặt trầm xuống: "Không phải cổ tay của em luôn để trống sao? Chiếc vòng này ở đâu ra vậy?"

“Ôi, hôm nay mẹ em tặng cho em.” Mộ Như nhìn chiếc vòng trên cổ tay, chiếc vòng màu xanh đậm chắc là miếng ngọc cổ có từ lâu đời.

“Tôi không thích màu đó,” giọng nói của Đông Phương Mặc lạnh lùng và cứng ngắc, đồng thời đặt đũa xuống, hiển nhiên là rất mất cảm giác ngon miệng.

“Em sẽ cởi ra ngay lập tức, em sẽ không bao giờ đeo nó nữa.” Mộ Như để bát sang một bên, lập tức dùng tay cầm lấy chiếc vòng trên cổ tay cô, chỉ vì chiếc vòng hơi chặt nên không thể lấy ra được ngay lập tức.

Đông Phương Mặc đưa cho chú Liễu một cái nhìn và ra hiệu rằng rời đi, chú Liễu gật đầu và đẩy xe lăn về phía lối đi phía sau.

Khi Mộ Như mạnh mẽ tháo chiếc vòng ra khỏi cổ tay, bóng dáng của Đông Phương Mặc đã khuất từ ​​lâu trong đại sảnh, trong bát sứ, cái đầu cá sư tử mà Đông Phương Mặc cắn một cái vẫn yên lặng ở đó, giống như cô đơn lẻ loi.

Cô khẽ thở dài rồi mang bát vào bếp, thấy cô thất vọng, Liễu mẫu nhanh chóng an ủi cô nói: "Cái này đã khá rồi. Thiếu gia trước giờ chưa bao giờ ăn đồ của người khác làm. Hôm nay cậu ấy đã cho con rất nhiều mặt mũi rồi."

Nghe được những gì Liễu mẫu nói, Mộ Như lại hơi vui vẻ, gật đầu với Liễu mẫu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Liễu mẫu, con sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, sớm muộn gì Mặc cũng chấp nhận con."

“Phu nhân thật là tốt bụng,” Liễu mẫu đã bưng một bát cháo chà là đỏ cho Mộ Như khi bà ta đang nói chuyện: “Thiếu phu nhân, mau ăn một bát cháo rồi vào nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa.

Mộ Như gật đầu, thực ra cô cũng không đói lắm, nhưng món cháo chà là đỏ bông hoa này nhìn rất đẹp mắt, cũng khiến người ta thèm ăn, hơn nữa nếu không ăn thì sợ rằng bà sẽ không vui.

Mộ Như gật đầu, thực ra cô cũng không đói lắm, nhưng món cháo chà là đỏ bông hoa này nhìn rất đẹp mắt, cũng khiến người ta thèm ăn, hơn nữa nếu không ăn thì sợ rằng bà sẽ không vui.

May mắn thay, món cháo táo tàu đỏ hoa huệ này không lớn lắm, cũng không làm no bụng nhiều, Mộ Như cảm ơn Liễu Mẫu, sau khi ăn xong cháo, tâm trạng thoải mái lên lầu.

Rút kinh nghiệm của đêm hôm đó, khi bước vào phòng, cô lập tức khóa cửa, sau đó cẩn thận kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, bắt vít tất cả các cửa sổ, sau khi xác định căn phòng rất an toàn, cô đi vào phòng tắm để tắm, lấy một bộ pyjama mặc nó vào, rồi leo lên giường ngủ.

Không biết là vì yên tâm hay là cháo hoa hòe và cây chà là đỏ có tác dụng xoa dịu, nói tóm lại, cô đã sớm dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.

Tuy nhiên, cô lại bị đánh thức mà không biết mình đã ngủ bao lâu.

Ngơ ngác, cô cảm thấy từ sâu trong cơ thể truyền đến đau đớn, cô miễn cưỡng mở mắt ra, căn phòng tối đen như mực, cô chỉ cảm thấy một bàn tay to lớn bất thường lang thang trên người mình...

Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Mộ Như mừng rỡ xoay người chạy về phía phòng bếp, lấy hộp cơm cách nhiệt đổ ra một cái đầu sư tử, thực ra vẫn còn dư nhiệt độ, nhưng sợ nhiệt không đủ nên đã đặt trong nồi hấp nó trong hai phút.Cô mang đầu cá sư tử  trong bát sứ đi đến bên Đông Phương Mặc ngồi xổm xuống nâng bát sứ lên cho anh, nhẹ giọng nói: "Anh nếm thử đi, nếu anh thích, sau này em sẽ thường xuyên làm cho anh."Đông Phương Mặc thuận tay cầm lấy chiếc đũa, cau mày nhấc đầu cá sư tử cho vào miệng cắn một miếng nhỏ, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm, hương vị rất ngon, vừa miệng thực sự rất ngon.Đang định cắn miếng thứ hai, chợt nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay cô, sắc mặt trầm xuống: "Không phải cổ tay của em luôn để trống sao? Chiếc vòng này ở đâu ra vậy?"“Ôi, hôm nay mẹ em tặng cho em.” Mộ Như nhìn chiếc vòng trên cổ tay, chiếc vòng màu xanh đậm chắc là miếng ngọc cổ có từ lâu đời.“Tôi không thích màu đó,” giọng nói của Đông Phương Mặc lạnh lùng và cứng ngắc, đồng thời đặt đũa xuống, hiển nhiên là rất mất cảm giác ngon miệng.“Em sẽ cởi ra ngay lập tức, em sẽ không bao giờ đeo nó nữa.” Mộ Như để bát sang một bên, lập tức dùng tay cầm lấy chiếc vòng trên cổ tay cô, chỉ vì chiếc vòng hơi chặt nên không thể lấy ra được ngay lập tức.Đông Phương Mặc đưa cho chú Liễu một cái nhìn và ra hiệu rằng rời đi, chú Liễu gật đầu và đẩy xe lăn về phía lối đi phía sau.Khi Mộ Như mạnh mẽ tháo chiếc vòng ra khỏi cổ tay, bóng dáng của Đông Phương Mặc đã khuất từ ​​lâu trong đại sảnh, trong bát sứ, cái đầu cá sư tử mà Đông Phương Mặc cắn một cái vẫn yên lặng ở đó, giống như cô đơn lẻ loi.Cô khẽ thở dài rồi mang bát vào bếp, thấy cô thất vọng, Liễu mẫu nhanh chóng an ủi cô nói: "Cái này đã khá rồi. Thiếu gia trước giờ chưa bao giờ ăn đồ của người khác làm. Hôm nay cậu ấy đã cho con rất nhiều mặt mũi rồi."Nghe được những gì Liễu mẫu nói, Mộ Như lại hơi vui vẻ, gật đầu với Liễu mẫu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Liễu mẫu, con sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, sớm muộn gì Mặc cũng chấp nhận con."“Phu nhân thật là tốt bụng,” Liễu mẫu đã bưng một bát cháo chà là đỏ cho Mộ Như khi bà ta đang nói chuyện: “Thiếu phu nhân, mau ăn một bát cháo rồi vào nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa.Mộ Như gật đầu, thực ra cô cũng không đói lắm, nhưng món cháo chà là đỏ bông hoa này nhìn rất đẹp mắt, cũng khiến người ta thèm ăn, hơn nữa nếu không ăn thì sợ rằng bà sẽ không vui.Mộ Như gật đầu, thực ra cô cũng không đói lắm, nhưng món cháo chà là đỏ bông hoa này nhìn rất đẹp mắt, cũng khiến người ta thèm ăn, hơn nữa nếu không ăn thì sợ rằng bà sẽ không vui.May mắn thay, món cháo táo tàu đỏ hoa huệ này không lớn lắm, cũng không làm no bụng nhiều, Mộ Như cảm ơn Liễu Mẫu, sau khi ăn xong cháo, tâm trạng thoải mái lên lầu.Rút kinh nghiệm của đêm hôm đó, khi bước vào phòng, cô lập tức khóa cửa, sau đó cẩn thận kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, bắt vít tất cả các cửa sổ, sau khi xác định căn phòng rất an toàn, cô đi vào phòng tắm để tắm, lấy một bộ pyjama mặc nó vào, rồi leo lên giường ngủ.Không biết là vì yên tâm hay là cháo hoa hòe và cây chà là đỏ có tác dụng xoa dịu, nói tóm lại, cô đã sớm dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.Tuy nhiên, cô lại bị đánh thức mà không biết mình đã ngủ bao lâu.Ngơ ngác, cô cảm thấy từ sâu trong cơ thể truyền đến đau đớn, cô miễn cưỡng mở mắt ra, căn phòng tối đen như mực, cô chỉ cảm thấy một bàn tay to lớn bất thường lang thang trên người mình...

Chương 28: Ác Quỷ Không Thể Ngăn Cản