Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 29: C Quỷ Không Thể Ngăn Cản 2
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Cô sửng sốt, thậm chí còn có chút bối rối, cô biết chuyện gì đang xảy ra nên lập tức mở miệng muốn kêu cứu, nhưng vừa mở miệng đã nhanh chóng bị một cái miệng khác thô bạo chặn lại. Lưỡi anh xâm nhập vào khoang miệng ấm áp và thơm mát của cô, kéo theo làn da hoa cà của cô, như không bao giờ buông nó ra nữa...“Hừm…” Mộ Như không khỏi rên lên một tiếng khó chịu, cơ thể bất giác rùng mình dưới kỹ thuật tuyệt đỉnh của hắn, cô muốn thoát ra nhưng lại yếu ớt không thể thoát ra được."Xem ra em không thể đợi được..." Một tiếng thì thầm gần như không nghe được bên tai cô, rõ ràng là có ý châm chọc, nhưng giọng nói quá trầm, Mộ Như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói cái gì.Đêm nay Mộ Như không biết đã bị hắn tra tấn bao nhiêu lần, tóm lại ký ức cuối cùng là cô ngất đi trong khi hắnvẫn đang hành hạ cô."Con heo lười, mau dậy đi con heo lười, mau dậy đi..." Nhạc chuông được cá nhân hóa từ điện thoại đánh thức Tịch Mộ Như, cô từ từ chống đỡ cơ thể sắp rã rời của mình ngồi dậy.Cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi, vừa bấm máy, giọng nói của bạn thân Trình Phi Nhi vang lên: "Tịch Mộ Như, hai ngày qua cậu chết ở đâu? Sao cậu không đến trường?"Sau đó, Mộ Như mới nhớ ra rằng cô đã nghỉ học hai ngày, ngày cưới là chủ nhật và hôm nay là thứ 4. Sự vắng mặt khó giải thích của cô có lẽ đã thu hút sự chú ý của Trình Phi Nhi."Mình bị ốm", Mộ Như lập tức rút ra lời nói dối, sau đó cố ý hút mũi nói: "Hình như là bị cảm nặng. Câu xin nghỉ giùm mình vài ngày cũng được. Mình sẽ đến trường học khi nào hết bệnh."Mộ Như nói xong, chưa đợi Trình Phi Nhi bên kia điện thoại phản hồi, liền nhanh chóng tắt máy, thấy căn phòng có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn nặng nề đã sáng sủa, cô nhanh chóng đứng dậy xuống giường..Trong phòng có một luồng hơi thở yếu ớt của đàn ông, cô vội mở rèm cửa để gió lùa vào thổi bay hơi thở khiến cô cảm thấy nôn nao.Khi Mộ Như ở xuống lầu, người nhà Đông Phương đã dùng bữa sáng rồi, "Nhất Thốn Mặc Thành" cũng yên lặng chờ đợi, ngay cả Liễu Mẫu cũng không thấy, cô không khỏi mừng thầm trong lòng, cho nên cũng không thèm quan tâmăn sáng xong, đi lên lầu lấy túi xách của mình rồi chạy nhanh ra cửa.Lúc Mộ Như đến, cô lẻn vào từ phía sau, bên cạnh cô bạn thân Trình Phi Nhi có một ghế trống, cô lập tức chạm vào ghế trống rồi ngồi xuống."Oa, Tịch Mộ Như, sao cậu lại ở đây? Không phải nói rằng câu bị cảm sao?" Trình Phi Nhi khi nhìn thấy cô thì kinh ngạc, không nhịn được mà dùng tay đẩy vài chữ: Cậu hết cảm nhanh vậy sao?"Uống hai loại thuốc cảm," Mộ Như nhanh chóng dùng bút viết lại trên mảnh giấy: "Thuốc cảm bây giờ hiệu quả như thế nào, mình cũng chưa từng uống thuốc bao giờ. Lần đầu tiên uống, nhất định sẽ có hiệu quả."Trình Phi Nhi nghi ngờ liếc nhìn cô nhưng không nói thêm nữa, thay vào đó, cô ấy lấy tay chống đầu để tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe cả lớp.Mộ Như cũng lấy tay chống đầu muốn nghiêm túc nghe lời nhưng đến muộn, không biết cô giáo nói gì lúc trước, lúc này muốn trấn tĩnh lại nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện tối quá.
Cô sửng sốt, thậm chí còn có chút bối rối, cô biết chuyện gì đang xảy ra nên lập tức mở miệng muốn kêu cứu, nhưng vừa mở miệng đã nhanh chóng bị một cái miệng khác thô bạo chặn lại. Lưỡi anh xâm nhập vào khoang miệng ấm áp và thơm mát của cô, kéo theo làn da hoa cà của cô, như không bao giờ buông nó ra nữa...
“Hừm…” Mộ Như không khỏi rên lên một tiếng khó chịu, cơ thể bất giác rùng mình dưới kỹ thuật tuyệt đỉnh của hắn, cô muốn thoát ra nhưng lại yếu ớt không thể thoát ra được.
"Xem ra em không thể đợi được..." Một tiếng thì thầm gần như không nghe được bên tai cô, rõ ràng là có ý châm chọc, nhưng giọng nói quá trầm, Mộ Như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói cái gì.
Đêm nay Mộ Như không biết đã bị hắn tra tấn bao nhiêu lần, tóm lại ký ức cuối cùng là cô ngất đi trong khi hắnvẫn đang hành hạ cô.
"Con heo lười, mau dậy đi con heo lười, mau dậy đi..." Nhạc chuông được cá nhân hóa từ điện thoại đánh thức Tịch Mộ Như, cô từ từ chống đỡ cơ thể sắp rã rời của mình ngồi dậy.
Cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi, vừa bấm máy, giọng nói của bạn thân Trình Phi Nhi vang lên: "Tịch Mộ Như, hai ngày qua cậu chết ở đâu? Sao cậu không đến trường?"
Sau đó, Mộ Như mới nhớ ra rằng cô đã nghỉ học hai ngày, ngày cưới là chủ nhật và hôm nay là thứ 4. Sự vắng mặt khó giải thích của cô có lẽ đã thu hút sự chú ý của Trình Phi Nhi.
"Mình bị ốm", Mộ Như lập tức rút ra lời nói dối, sau đó cố ý hút mũi nói: "Hình như là bị cảm nặng. Câu xin nghỉ giùm mình vài ngày cũng được. Mình sẽ đến trường học khi nào hết bệnh."
Mộ Như nói xong, chưa đợi Trình Phi Nhi bên kia điện thoại phản hồi, liền nhanh chóng tắt máy, thấy căn phòng có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn nặng nề đã sáng sủa, cô nhanh chóng đứng dậy xuống giường..
Trong phòng có một luồng hơi thở yếu ớt của đàn ông, cô vội mở rèm cửa để gió lùa vào thổi bay hơi thở khiến cô cảm thấy nôn nao.
Khi Mộ Như ở xuống lầu, người nhà Đông Phương đã dùng bữa sáng rồi, "Nhất Thốn Mặc Thành" cũng yên lặng chờ đợi, ngay cả Liễu Mẫu cũng không thấy, cô không khỏi mừng thầm trong lòng, cho nên cũng không thèm quan tâmăn sáng xong, đi lên lầu lấy túi xách của mình rồi chạy nhanh ra cửa.
Lúc Mộ Như đến, cô lẻn vào từ phía sau, bên cạnh cô bạn thân Trình Phi Nhi có một ghế trống, cô lập tức chạm vào ghế trống rồi ngồi xuống.
"Oa, Tịch Mộ Như, sao cậu lại ở đây? Không phải nói rằng câu bị cảm sao?" Trình Phi Nhi khi nhìn thấy cô thì kinh ngạc, không nhịn được mà dùng tay đẩy vài chữ: Cậu hết cảm nhanh vậy sao?
"Uống hai loại thuốc cảm," Mộ Như nhanh chóng dùng bút viết lại trên mảnh giấy: "Thuốc cảm bây giờ hiệu quả như thế nào, mình cũng chưa từng uống thuốc bao giờ. Lần đầu tiên uống, nhất định sẽ có hiệu quả."
Trình Phi Nhi nghi ngờ liếc nhìn cô nhưng không nói thêm nữa, thay vào đó, cô ấy lấy tay chống đầu để tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe cả lớp.
Mộ Như cũng lấy tay chống đầu muốn nghiêm túc nghe lời nhưng đến muộn, không biết cô giáo nói gì lúc trước, lúc này muốn trấn tĩnh lại nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện tối quá.
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Cô sửng sốt, thậm chí còn có chút bối rối, cô biết chuyện gì đang xảy ra nên lập tức mở miệng muốn kêu cứu, nhưng vừa mở miệng đã nhanh chóng bị một cái miệng khác thô bạo chặn lại. Lưỡi anh xâm nhập vào khoang miệng ấm áp và thơm mát của cô, kéo theo làn da hoa cà của cô, như không bao giờ buông nó ra nữa...“Hừm…” Mộ Như không khỏi rên lên một tiếng khó chịu, cơ thể bất giác rùng mình dưới kỹ thuật tuyệt đỉnh của hắn, cô muốn thoát ra nhưng lại yếu ớt không thể thoát ra được."Xem ra em không thể đợi được..." Một tiếng thì thầm gần như không nghe được bên tai cô, rõ ràng là có ý châm chọc, nhưng giọng nói quá trầm, Mộ Như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói cái gì.Đêm nay Mộ Như không biết đã bị hắn tra tấn bao nhiêu lần, tóm lại ký ức cuối cùng là cô ngất đi trong khi hắnvẫn đang hành hạ cô."Con heo lười, mau dậy đi con heo lười, mau dậy đi..." Nhạc chuông được cá nhân hóa từ điện thoại đánh thức Tịch Mộ Như, cô từ từ chống đỡ cơ thể sắp rã rời của mình ngồi dậy.Cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi, vừa bấm máy, giọng nói của bạn thân Trình Phi Nhi vang lên: "Tịch Mộ Như, hai ngày qua cậu chết ở đâu? Sao cậu không đến trường?"Sau đó, Mộ Như mới nhớ ra rằng cô đã nghỉ học hai ngày, ngày cưới là chủ nhật và hôm nay là thứ 4. Sự vắng mặt khó giải thích của cô có lẽ đã thu hút sự chú ý của Trình Phi Nhi."Mình bị ốm", Mộ Như lập tức rút ra lời nói dối, sau đó cố ý hút mũi nói: "Hình như là bị cảm nặng. Câu xin nghỉ giùm mình vài ngày cũng được. Mình sẽ đến trường học khi nào hết bệnh."Mộ Như nói xong, chưa đợi Trình Phi Nhi bên kia điện thoại phản hồi, liền nhanh chóng tắt máy, thấy căn phòng có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn nặng nề đã sáng sủa, cô nhanh chóng đứng dậy xuống giường..Trong phòng có một luồng hơi thở yếu ớt của đàn ông, cô vội mở rèm cửa để gió lùa vào thổi bay hơi thở khiến cô cảm thấy nôn nao.Khi Mộ Như ở xuống lầu, người nhà Đông Phương đã dùng bữa sáng rồi, "Nhất Thốn Mặc Thành" cũng yên lặng chờ đợi, ngay cả Liễu Mẫu cũng không thấy, cô không khỏi mừng thầm trong lòng, cho nên cũng không thèm quan tâmăn sáng xong, đi lên lầu lấy túi xách của mình rồi chạy nhanh ra cửa.Lúc Mộ Như đến, cô lẻn vào từ phía sau, bên cạnh cô bạn thân Trình Phi Nhi có một ghế trống, cô lập tức chạm vào ghế trống rồi ngồi xuống."Oa, Tịch Mộ Như, sao cậu lại ở đây? Không phải nói rằng câu bị cảm sao?" Trình Phi Nhi khi nhìn thấy cô thì kinh ngạc, không nhịn được mà dùng tay đẩy vài chữ: Cậu hết cảm nhanh vậy sao?"Uống hai loại thuốc cảm," Mộ Như nhanh chóng dùng bút viết lại trên mảnh giấy: "Thuốc cảm bây giờ hiệu quả như thế nào, mình cũng chưa từng uống thuốc bao giờ. Lần đầu tiên uống, nhất định sẽ có hiệu quả."Trình Phi Nhi nghi ngờ liếc nhìn cô nhưng không nói thêm nữa, thay vào đó, cô ấy lấy tay chống đầu để tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe cả lớp.Mộ Như cũng lấy tay chống đầu muốn nghiêm túc nghe lời nhưng đến muộn, không biết cô giáo nói gì lúc trước, lúc này muốn trấn tĩnh lại nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện tối quá.