Tác giả:

Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…

Chương 497: Chạy Vào Hang Cọp 1

Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…   Nhan Như đã kiệt sức nhưng vẫn chạy về phía trước, vậy mà lúc này cô nhận ra mình có chạy cũng vô ích, bởi vì cô đã chạy đến ngõ cụt.Trời ạ, sao ông lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Tôi đã nhảy qua cửa sổ rồi vượt tường để thoát thân, tại sao lại không thể cho tôi an ốn lại thoát?Biện pháp duy nhất bây giờ là cô chỉ có thể quay đầu chạy trở lại, nhưng trong tích tắc cô lại phát hiện xe của Đông Phương Mặc đang vụt sáng bên con hẻm, hiển nhiên là anh đang đi tìm cô.Cô nhanh chóng nhìn xung quanh, phát hiện cửa nhà bà cụ vừa mở, cô vội vàng chạy vào, sau đó nhanh chóng chạy ra phía sau.Bà cụ sửng sốt, vội vàng đi tới, hỏi cô: "Cô gái, thật sự có người ép cô gả cho hắn sao?"Nhan Như vội vàng gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Chờ có người hỏi có thấy con không, bà kiên quyết nói là chưa từng thấy con, nếu không, con sẽ bị bắt gả cho ác ma."“A, gả cho ác ma?” Ngay khi nghe thấy lời này, bà cụ cảm thấy công lý dâng lên trong lòng, liền nói: “Cô gái à, cô nên trốn ở đây, tôi nhất định sẽ không nói cho ai biết đâu, cũng không cho phép người lạ vào nhà tôi."Nhan Như vội vàng nói lời cảm ơn với bà cụ, sau đó dưới sự hướng dẫn của bà cụ, cô nhanh chóng trốn vào tủ của nhà bà cụ.Lại nói đến việc Đông Phương Mặc và Cục trưởng Cục Dân chính ngồi trong văn phòng uống trà chờ Nhan Như, cuộc trà đạo này kéo dài mười phút, mười phút trôi qua, Đông Phương Mặc đã không thể ngồi yên chờ Nhan Như quay lại.Thế là anh vội nói với Cục trưởng Cục Dân chính: "Vợ tôi hai ngày nay thường đau bụng, không biết cô có mang theo giấy vệ sinh hay không, để tôi nhờ một nhân viên nữ mang giấy vệ sinh vào cho cô ấy được không?"Cục trưởng Cục Dân chính không nghi ngờ gì, nên lập tức gọi người dọn dẹp ngoài cửa, theo lời nói ban đầu của Đông Phương Mặc, ra lệnh cho người quét dọn mang một ít giấy vệ sinh vào nhà vệ sinh nữ cho một cô gái tên là Nhan Như.Người dọn dẹp ngay lập tức thực hiện mệnh lệnh, nhưng ngay sau đó, sau khoảng năm phút, cô ấy quay lại với một ít giấy vệ sinh."Nhà vệ sinh nữ bị đóng chặt, không thể mở được", người dọn dẹp thành thật kể lại: "Tôi gõ cửa một lúc lâu, không có ai bên trong trả lời, tôi lo lắng cô Nhan sẽ ngất xỉu trong nhà vệ sinh."Đây chắc chắn là vấn đề mà mọi người có thể nghĩ ra, Cục trưởng Cục Dân chính đã vội vàng bố trí người cạy cửa nhà vệ sinh nữ, Đông Phương Mặc liền chạy tới trước cửa nhà vệ sinh nữ.Anh thật sự không mở ra được, không đợi được người do Cục trưởng sắp xếp tới, như vậy quá lãng phí thời gian nên anh nhấc chân đạp mạnh một cái, cửa nhà vệ sinh lập tức bị bằng bàn chân to của anh đạp mở.Cánh cửa bị đạp tung ra, nhưng đáng tiếc là nhà vệ sinh trống không, không có ai, dĩ nhiên cũng không có dấu vết của nhan Như.Khi Cục trưởng Cục Dân chính đến, ông đã thấy Đông Phương Mặc đứng trong nhà vệ sinh nữ, cả hai dãy nhà đều được mở ra, nhưng không có ai.“Chẳng lẽ Nhan Như không đi toilet trêи lầu sao?” Cục trưởng Cục Dân chính nghi ngờ hỏi, sau đó hỏi người bên cạnh, “Mười lăm phút trước, mọi người có thấy ai đi xuống lầu không?"Ai cũng lắc đầu bảo không, hơn nữa mọi người đều làm việc trong văn phòng, ai lại để ý xem có người lên xuống lầu hay không?Người dọn dẹp vội vàng nói: "Mười lăm phút trước, tôi tình cờ dọn dẹp dưới lầu, nhưng cũng không thấy có người xuống lầu."

  Nhan Như đã kiệt sức nhưng vẫn chạy về phía trước, vậy mà lúc này cô nhận ra mình có chạy cũng vô ích, bởi vì cô đã chạy đến ngõ cụt.

Trời ạ, sao ông lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Tôi đã nhảy qua cửa sổ rồi vượt tường để thoát thân, tại sao lại không thể cho tôi an ốn lại thoát?

Biện pháp duy nhất bây giờ là cô chỉ có thể quay đầu chạy trở lại, nhưng trong tích tắc cô lại phát hiện xe của Đông Phương Mặc đang vụt sáng bên con hẻm, hiển nhiên là anh đang đi tìm cô.

Cô nhanh chóng nhìn xung quanh, phát hiện cửa nhà bà cụ vừa mở, cô vội vàng chạy vào, sau đó nhanh chóng chạy ra phía sau.

Bà cụ sửng sốt, vội vàng đi tới, hỏi cô: "Cô gái, thật sự có người ép cô gả cho hắn sao?"

Nhan Như vội vàng gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Chờ có người hỏi có thấy con không, bà kiên quyết nói là chưa từng thấy con, nếu không, con sẽ bị bắt gả cho ác ma."

“A, gả cho ác ma?” Ngay khi nghe thấy lời này, bà cụ cảm thấy công lý dâng lên trong lòng, liền nói: “Cô gái à, cô nên trốn ở đây, tôi nhất định sẽ không nói cho ai biết đâu, cũng không cho phép người lạ vào nhà tôi."

Nhan Như vội vàng nói lời cảm ơn với bà cụ, sau đó dưới sự hướng dẫn của bà cụ, cô nhanh chóng trốn vào tủ của nhà bà cụ.

Lại nói đến việc Đông Phương Mặc và Cục trưởng Cục Dân chính ngồi trong văn phòng uống trà chờ Nhan Như, cuộc trà đạo này kéo dài mười phút, mười phút trôi qua, Đông Phương Mặc đã không thể ngồi yên chờ Nhan Như quay lại.

Thế là anh vội nói với Cục trưởng Cục Dân chính: "Vợ tôi hai ngày nay thường đau bụng, không biết cô có mang theo giấy vệ sinh hay không, để tôi nhờ một nhân viên nữ mang giấy vệ sinh vào cho cô ấy được không?"

Cục trưởng Cục Dân chính không nghi ngờ gì, nên lập tức gọi người dọn dẹp ngoài cửa, theo lời nói ban đầu của Đông Phương Mặc, ra lệnh cho người quét dọn mang một ít giấy vệ sinh vào nhà vệ sinh nữ cho một cô gái tên là Nhan Như.

Người dọn dẹp ngay lập tức thực hiện mệnh lệnh, nhưng ngay sau đó, sau khoảng năm phút, cô ấy quay lại với một ít giấy vệ sinh.

"Nhà vệ sinh nữ bị đóng chặt, không thể mở được", người dọn dẹp thành thật kể lại: "Tôi gõ cửa một lúc lâu, không có ai bên trong trả lời, tôi lo lắng cô Nhan sẽ ngất xỉu trong nhà vệ sinh."

Đây chắc chắn là vấn đề mà mọi người có thể nghĩ ra, Cục trưởng Cục Dân chính đã vội vàng bố trí người cạy cửa nhà vệ sinh nữ, Đông Phương Mặc liền chạy tới trước cửa nhà vệ sinh nữ.

Anh thật sự không mở ra được, không đợi được người do Cục trưởng sắp xếp tới, như vậy quá lãng phí thời gian nên anh nhấc chân đạp mạnh một cái, cửa nhà vệ sinh lập tức bị bằng bàn chân to của anh đạp mở.

Cánh cửa bị đạp tung ra, nhưng đáng tiếc là nhà vệ sinh trống không, không có ai, dĩ nhiên cũng không có dấu vết của nhan Như.

Khi Cục trưởng Cục Dân chính đến, ông đã thấy Đông Phương Mặc đứng trong nhà vệ sinh nữ, cả hai dãy nhà đều được mở ra, nhưng không có ai.

“Chẳng lẽ Nhan Như không đi toilet trêи lầu sao?” Cục trưởng Cục Dân chính nghi ngờ hỏi, sau đó hỏi người bên cạnh, “Mười lăm phút trước, mọi người có thấy ai đi xuống lầu không?"

Ai cũng lắc đầu bảo không, hơn nữa mọi người đều làm việc trong văn phòng, ai lại để ý xem có người lên xuống lầu hay không?

Người dọn dẹp vội vàng nói: "Mười lăm phút trước, tôi tình cờ dọn dẹp dưới lầu, nhưng cũng không thấy có người xuống lầu."

Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…   Nhan Như đã kiệt sức nhưng vẫn chạy về phía trước, vậy mà lúc này cô nhận ra mình có chạy cũng vô ích, bởi vì cô đã chạy đến ngõ cụt.Trời ạ, sao ông lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Tôi đã nhảy qua cửa sổ rồi vượt tường để thoát thân, tại sao lại không thể cho tôi an ốn lại thoát?Biện pháp duy nhất bây giờ là cô chỉ có thể quay đầu chạy trở lại, nhưng trong tích tắc cô lại phát hiện xe của Đông Phương Mặc đang vụt sáng bên con hẻm, hiển nhiên là anh đang đi tìm cô.Cô nhanh chóng nhìn xung quanh, phát hiện cửa nhà bà cụ vừa mở, cô vội vàng chạy vào, sau đó nhanh chóng chạy ra phía sau.Bà cụ sửng sốt, vội vàng đi tới, hỏi cô: "Cô gái, thật sự có người ép cô gả cho hắn sao?"Nhan Như vội vàng gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Chờ có người hỏi có thấy con không, bà kiên quyết nói là chưa từng thấy con, nếu không, con sẽ bị bắt gả cho ác ma."“A, gả cho ác ma?” Ngay khi nghe thấy lời này, bà cụ cảm thấy công lý dâng lên trong lòng, liền nói: “Cô gái à, cô nên trốn ở đây, tôi nhất định sẽ không nói cho ai biết đâu, cũng không cho phép người lạ vào nhà tôi."Nhan Như vội vàng nói lời cảm ơn với bà cụ, sau đó dưới sự hướng dẫn của bà cụ, cô nhanh chóng trốn vào tủ của nhà bà cụ.Lại nói đến việc Đông Phương Mặc và Cục trưởng Cục Dân chính ngồi trong văn phòng uống trà chờ Nhan Như, cuộc trà đạo này kéo dài mười phút, mười phút trôi qua, Đông Phương Mặc đã không thể ngồi yên chờ Nhan Như quay lại.Thế là anh vội nói với Cục trưởng Cục Dân chính: "Vợ tôi hai ngày nay thường đau bụng, không biết cô có mang theo giấy vệ sinh hay không, để tôi nhờ một nhân viên nữ mang giấy vệ sinh vào cho cô ấy được không?"Cục trưởng Cục Dân chính không nghi ngờ gì, nên lập tức gọi người dọn dẹp ngoài cửa, theo lời nói ban đầu của Đông Phương Mặc, ra lệnh cho người quét dọn mang một ít giấy vệ sinh vào nhà vệ sinh nữ cho một cô gái tên là Nhan Như.Người dọn dẹp ngay lập tức thực hiện mệnh lệnh, nhưng ngay sau đó, sau khoảng năm phút, cô ấy quay lại với một ít giấy vệ sinh."Nhà vệ sinh nữ bị đóng chặt, không thể mở được", người dọn dẹp thành thật kể lại: "Tôi gõ cửa một lúc lâu, không có ai bên trong trả lời, tôi lo lắng cô Nhan sẽ ngất xỉu trong nhà vệ sinh."Đây chắc chắn là vấn đề mà mọi người có thể nghĩ ra, Cục trưởng Cục Dân chính đã vội vàng bố trí người cạy cửa nhà vệ sinh nữ, Đông Phương Mặc liền chạy tới trước cửa nhà vệ sinh nữ.Anh thật sự không mở ra được, không đợi được người do Cục trưởng sắp xếp tới, như vậy quá lãng phí thời gian nên anh nhấc chân đạp mạnh một cái, cửa nhà vệ sinh lập tức bị bằng bàn chân to của anh đạp mở.Cánh cửa bị đạp tung ra, nhưng đáng tiếc là nhà vệ sinh trống không, không có ai, dĩ nhiên cũng không có dấu vết của nhan Như.Khi Cục trưởng Cục Dân chính đến, ông đã thấy Đông Phương Mặc đứng trong nhà vệ sinh nữ, cả hai dãy nhà đều được mở ra, nhưng không có ai.“Chẳng lẽ Nhan Như không đi toilet trêи lầu sao?” Cục trưởng Cục Dân chính nghi ngờ hỏi, sau đó hỏi người bên cạnh, “Mười lăm phút trước, mọi người có thấy ai đi xuống lầu không?"Ai cũng lắc đầu bảo không, hơn nữa mọi người đều làm việc trong văn phòng, ai lại để ý xem có người lên xuống lầu hay không?Người dọn dẹp vội vàng nói: "Mười lăm phút trước, tôi tình cờ dọn dẹp dưới lầu, nhưng cũng không thấy có người xuống lầu."

Chương 497: Chạy Vào Hang Cọp 1