Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 498: Chạy Vào Hang Cọp 2
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Đông Phương Mặc nhìn xung quanh nhà vệ sinh nữ, phát hiện ngay trêи cửa sổ có dấu chân, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.Nhan Như, Tịch Mộ Như, người phụ nữ chết tiệt này dám trốn khỏi dưới mắt anh, đúng là vô phép vô thiên mà.Anh không quan tâm giải thích với cục trưởng Cục Dân chính, lập tức xoay người chạy xuống lầu, vừa chạy vừa gọi cho A Hạo, yêu cầu anh ta nhanh chóng dẫn người đi tìm tung tích của Tịch Mộ Như.Đáng tiếc là Đông Phương Mặc quá lo lắng nên gọi tên của Nhan Như là Tịch Mộ Như, khiến A Hạo không kịp phản ứng, anh ta không lái xe đến Cục Dân chính mà đi tìm Tịch Mộ Như giả đã mất tích.Vì vậy trong con hẻm nhỏ bên ngoài Cục Dân chính, chỉ có Đông Phương Mặc mình tìm cô, anh không thể lái xe vào nên chỉ có thể đi bộ vào, rồi lấy tấm hình của Nhan Như ra, hỏi mọi người xung quanh có thấy cô chạy qua đây không?Hầu hết mọi người đều trả lời là không, bởi vì mặc dù là một con hẻm nhỏ, nhưng những người ở trong hẻm đều là dân di cư, những người ở trong hẻm hơn mười phút trước đã không còn ở trong hẻm nữa, nên họ không gặp Nhan Như.Cuối cùng, Đông Phương Mặc cũng tìm được một ngôi nhà có cửa mở, trước cửa có một bà lão đang hái rau, anh vội vàng tiến lên, lễ phép hỏi: "Lão bà, bà ngồi ở đây bao lâu rồi?""Hình như nửa giờ rồi," bà lão thành thật trả lời.“Lão bà, bà có thấy một cô gái như vậy đi ngang qua đây không?” Đông Phương Mặc lập tức lấy ra bức tranh của Nhan Như đưa cho bà lão.“Là cô gái này?” Bà lão cẩn thận nhìn bức ảnh trong tay Đông Phương Mặc, rồi nói chắc chắn: “Tôi có nhìn thấy, cô ấy có hỏi đường tôi.""Vậy cô ấy đi đâu rồi?" Đông Phương Mặc vội vàng hỏi.“Đi về phía đó,” bà lão đứng dậy, chỉ tay trái về lối vào của con hẻm khác nói, “Đây là con hẻm cụt, không có đường đi nên tôi đã bảo cô ấy đi qua đó, đằng kia là chợ, có con đường nhỏ bên kia chợ dẫn ra đại lộ."“Cảm ơn,” Đông Phương Mặc ngay lập tức quay người, chạy tới xe của mình ở lối vào hẻm, anh không tin chân của Nhan Như có thể chạy nhanh hơn xe của anh.Chỉ là phía trước là chợ, không phải nói trong chợ không thể lái xe, mà là nơi này có quá nhiều người, cho nên đi lại giống như ốc bò.Đông Phương Mặc tức giận đánh vào vô lăng.May mắn là mặc dù đi chậm, nhưng sau 20 phút, anh cuối cùng cũng lái xe ra khỏi chợ, băng qua hai con phố nhỏ đã đến đường chính.Nhưng lại không thấy bóng dáng Nhan Như trêи đại lộ, anh tức giận muốn nôn ra máu, nghĩ thầm tại sao bà già lại chỉ cho Nhan Như đi con đường như thế này, không lẽ bà ấy đang giúp Nhan Như?Bà già đó đang giúp Nhan Như?Gần như giữa tia chớp và đá lửa, cả người Đông Phương Mặc ngay lập tức đều phản ứng, nếu bà lão thực sự giúp đỡ Nhan Như thì hoàn toàn có thể xảy ra, vì con người rất dễ thông cảm cho kẻ yếu, còn Nhan Như thì vừa bỏ chạy vừa có xe đuổi theo cô.Hừ, Đông Phương Mặc chưa bao giờ bị lừa, nhưng lúc này lại bị một lão bà lừa mất rồi.
Đông Phương Mặc nhìn xung quanh nhà vệ sinh nữ, phát hiện ngay trêи cửa sổ có dấu chân, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhan Như, Tịch Mộ Như, người phụ nữ chết tiệt này dám trốn khỏi dưới mắt anh, đúng là vô phép vô thiên mà.
Anh không quan tâm giải thích với cục trưởng Cục Dân chính, lập tức xoay người chạy xuống lầu, vừa chạy vừa gọi cho A Hạo, yêu cầu anh ta nhanh chóng dẫn người đi tìm tung tích của Tịch Mộ Như.
Đáng tiếc là Đông Phương Mặc quá lo lắng nên gọi tên của Nhan Như là Tịch Mộ Như, khiến A Hạo không kịp phản ứng, anh ta không lái xe đến Cục Dân chính mà đi tìm Tịch Mộ Như giả đã mất tích.
Vì vậy trong con hẻm nhỏ bên ngoài Cục Dân chính, chỉ có Đông Phương Mặc mình tìm cô, anh không thể lái xe vào nên chỉ có thể đi bộ vào, rồi lấy tấm hình của Nhan Như ra, hỏi mọi người xung quanh có thấy cô chạy qua đây không?
Hầu hết mọi người đều trả lời là không, bởi vì mặc dù là một con hẻm nhỏ, nhưng những người ở trong hẻm đều là dân di cư, những người ở trong hẻm hơn mười phút trước đã không còn ở trong hẻm nữa, nên họ không gặp Nhan Như.
Cuối cùng, Đông Phương Mặc cũng tìm được một ngôi nhà có cửa mở, trước cửa có một bà lão đang hái rau, anh vội vàng tiến lên, lễ phép hỏi: "Lão bà, bà ngồi ở đây bao lâu rồi?"
"Hình như nửa giờ rồi," bà lão thành thật trả lời.
“Lão bà, bà có thấy một cô gái như vậy đi ngang qua đây không?” Đông Phương Mặc lập tức lấy ra bức tranh của Nhan Như đưa cho bà lão.
“Là cô gái này?” Bà lão cẩn thận nhìn bức ảnh trong tay Đông Phương Mặc, rồi nói chắc chắn: “Tôi có nhìn thấy, cô ấy có hỏi đường tôi."
"Vậy cô ấy đi đâu rồi?" Đông Phương Mặc vội vàng hỏi.
“Đi về phía đó,” bà lão đứng dậy, chỉ tay trái về lối vào của con hẻm khác nói, “Đây là con hẻm cụt, không có đường đi nên tôi đã bảo cô ấy đi qua đó, đằng kia là chợ, có con đường nhỏ bên kia chợ dẫn ra đại lộ."
“Cảm ơn,” Đông Phương Mặc ngay lập tức quay người, chạy tới xe của mình ở lối vào hẻm, anh không tin chân của Nhan Như có thể chạy nhanh hơn xe của anh.
Chỉ là phía trước là chợ, không phải nói trong chợ không thể lái xe, mà là nơi này có quá nhiều người, cho nên đi lại giống như ốc bò.
Đông Phương Mặc tức giận đánh vào vô lăng.
May mắn là mặc dù đi chậm, nhưng sau 20 phút, anh cuối cùng cũng lái xe ra khỏi chợ, băng qua hai con phố nhỏ đã đến đường chính.
Nhưng lại không thấy bóng dáng Nhan Như trêи đại lộ, anh tức giận muốn nôn ra máu, nghĩ thầm tại sao bà già lại chỉ cho Nhan Như đi con đường như thế này, không lẽ bà ấy đang giúp Nhan Như?
Bà già đó đang giúp Nhan Như?
Gần như giữa tia chớp và đá lửa, cả người Đông Phương Mặc ngay lập tức đều phản ứng, nếu bà lão thực sự giúp đỡ Nhan Như thì hoàn toàn có thể xảy ra, vì con người rất dễ thông cảm cho kẻ yếu, còn Nhan Như thì vừa bỏ chạy vừa có xe đuổi theo cô.
Hừ, Đông Phương Mặc chưa bao giờ bị lừa, nhưng lúc này lại bị một lão bà lừa mất rồi.
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Đông Phương Mặc nhìn xung quanh nhà vệ sinh nữ, phát hiện ngay trêи cửa sổ có dấu chân, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.Nhan Như, Tịch Mộ Như, người phụ nữ chết tiệt này dám trốn khỏi dưới mắt anh, đúng là vô phép vô thiên mà.Anh không quan tâm giải thích với cục trưởng Cục Dân chính, lập tức xoay người chạy xuống lầu, vừa chạy vừa gọi cho A Hạo, yêu cầu anh ta nhanh chóng dẫn người đi tìm tung tích của Tịch Mộ Như.Đáng tiếc là Đông Phương Mặc quá lo lắng nên gọi tên của Nhan Như là Tịch Mộ Như, khiến A Hạo không kịp phản ứng, anh ta không lái xe đến Cục Dân chính mà đi tìm Tịch Mộ Như giả đã mất tích.Vì vậy trong con hẻm nhỏ bên ngoài Cục Dân chính, chỉ có Đông Phương Mặc mình tìm cô, anh không thể lái xe vào nên chỉ có thể đi bộ vào, rồi lấy tấm hình của Nhan Như ra, hỏi mọi người xung quanh có thấy cô chạy qua đây không?Hầu hết mọi người đều trả lời là không, bởi vì mặc dù là một con hẻm nhỏ, nhưng những người ở trong hẻm đều là dân di cư, những người ở trong hẻm hơn mười phút trước đã không còn ở trong hẻm nữa, nên họ không gặp Nhan Như.Cuối cùng, Đông Phương Mặc cũng tìm được một ngôi nhà có cửa mở, trước cửa có một bà lão đang hái rau, anh vội vàng tiến lên, lễ phép hỏi: "Lão bà, bà ngồi ở đây bao lâu rồi?""Hình như nửa giờ rồi," bà lão thành thật trả lời.“Lão bà, bà có thấy một cô gái như vậy đi ngang qua đây không?” Đông Phương Mặc lập tức lấy ra bức tranh của Nhan Như đưa cho bà lão.“Là cô gái này?” Bà lão cẩn thận nhìn bức ảnh trong tay Đông Phương Mặc, rồi nói chắc chắn: “Tôi có nhìn thấy, cô ấy có hỏi đường tôi.""Vậy cô ấy đi đâu rồi?" Đông Phương Mặc vội vàng hỏi.“Đi về phía đó,” bà lão đứng dậy, chỉ tay trái về lối vào của con hẻm khác nói, “Đây là con hẻm cụt, không có đường đi nên tôi đã bảo cô ấy đi qua đó, đằng kia là chợ, có con đường nhỏ bên kia chợ dẫn ra đại lộ."“Cảm ơn,” Đông Phương Mặc ngay lập tức quay người, chạy tới xe của mình ở lối vào hẻm, anh không tin chân của Nhan Như có thể chạy nhanh hơn xe của anh.Chỉ là phía trước là chợ, không phải nói trong chợ không thể lái xe, mà là nơi này có quá nhiều người, cho nên đi lại giống như ốc bò.Đông Phương Mặc tức giận đánh vào vô lăng.May mắn là mặc dù đi chậm, nhưng sau 20 phút, anh cuối cùng cũng lái xe ra khỏi chợ, băng qua hai con phố nhỏ đã đến đường chính.Nhưng lại không thấy bóng dáng Nhan Như trêи đại lộ, anh tức giận muốn nôn ra máu, nghĩ thầm tại sao bà già lại chỉ cho Nhan Như đi con đường như thế này, không lẽ bà ấy đang giúp Nhan Như?Bà già đó đang giúp Nhan Như?Gần như giữa tia chớp và đá lửa, cả người Đông Phương Mặc ngay lập tức đều phản ứng, nếu bà lão thực sự giúp đỡ Nhan Như thì hoàn toàn có thể xảy ra, vì con người rất dễ thông cảm cho kẻ yếu, còn Nhan Như thì vừa bỏ chạy vừa có xe đuổi theo cô.Hừ, Đông Phương Mặc chưa bao giờ bị lừa, nhưng lúc này lại bị một lão bà lừa mất rồi.