Hứa Trùy Nhi là một đứa nhóc từ trên núi xuống, cha đã mất nên cậu phải bán mình chôn cha. Cậu tầm mười tám, mười chín tuổi, có lẽ là do lâu ngày không được ăn muối cho nên da dẻ nhẵn nhụi, sắc mặt trắng nhợt, trên gò má hao gầy có một nốt ruồi nho nhỏ. Lúc này cậu đang ngồi trên kiệu hoa, run rẩy tiến vào đại viện tường cao tám thước nhà họ Ngụy. Người ta coi cậu như khuê nữ rước vào nhà, cho cậu tiền mua quan tài mai táng cha. “Tiến vào nhất viện!” Bà mối đứng bên ngoài hô. Cậu gả cho cậu cả nhà họ Ngụy, một kẻ bại liệt toàn thân, nghe nói là từ cằm tới đầu ngón chân không thể động đậy chút nào. Hứa Trùy Nhi thầm nghĩ, con người này sao có thể sống đây. Cậu cả nhà họ Ngụy đã từng có hai người vợ, người vợ cả là cưới hỏi đàng hoàng, khi biết anh bị bại liệt đã thắt cổ tự vẫn rồi, người còn lại cũng giống như Hứa Trùy Nhi, được mua về, cũng là một khuê nữ biết an phận thủ thường, nhưng chưa được nửa năm đã cùng với người làm công ở tiền viện làm loạn còn mang thai cho nên bị đánh chết…

Truyện chữ