Đời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra…

Quyển 10 - Chương 1: Vong Xuyên - Phi Hồ

Tiệm Trà Vong XuyênTác giả: Giản Tiểu PhiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra… Dịch: Triết Lam Ngụy ThầnBeta: Tứ VũNếu như người thành Phật, ta cùng người tu Phật; nếu như người thành ma, ta cùng người đọa quỷ.Sắc trời chưa sáng, lao xao phía rừng trúc truyền đến tiếng người đang tụng kinh, Lưu Sênh đứng dậy mở cửa, ánh trăng lạnh đang chiếu lên thanh y của hòa thượng đội nón rộng vành che đi một nửa, hắn chậm rãi bước đến, khí tức tịch mịch phá vỡ đêm tối.“Nghe nói kể cho cô một câu chuyện, thì có thể hỏi một vấn đề.” Hắn không giống người tu Phật, ngữ điệu băng lãnh đến không có sinh khí, trong mắt đạm mạc xem nhẹ hết thảy tất cả trên thế gian.Nàng nghiêng người mời hắn vào: “Vẫn có thể tặng người một tách trà.”Hắn gỡ nón rộng vành xuống, môi mỏng lạnh lùng mím lại thật vội. Nghe nói người đàn ông có bờ môi mỏng thì lòng cũng bạc, không phải là điều tốt đẹp gì.“Tôi không muốn trà, tôi chỉ muốn biết một bí mật.”Lưu Sênh đem trà tỏa hơi nóng bưng đến cho hắn, khóe môi hơi nhếch lên: “Ở chỗ tôi, không có gì là bí mật.”

Dịch: Triết Lam Ngụy Thần

Beta: Tứ Vũ

Nếu như người thành Phật, ta cùng người tu Phật; nếu như người thành ma, ta cùng người đọa quỷ.

Sắc trời chưa sáng, lao xao phía rừng trúc truyền đến tiếng người đang tụng kinh, Lưu Sênh đứng dậy mở cửa, ánh trăng lạnh đang chiếu lên thanh y của hòa thượng đội nón rộng vành che đi một nửa, hắn chậm rãi bước đến, khí tức tịch mịch phá vỡ đêm tối.

“Nghe nói kể cho cô một câu chuyện, thì có thể hỏi một vấn đề.” Hắn không giống người tu Phật, ngữ điệu băng lãnh đến không có sinh khí, trong mắt đạm mạc xem nhẹ hết thảy tất cả trên thế gian.

Nàng nghiêng người mời hắn vào: “Vẫn có thể tặng người một tách trà.”

Hắn gỡ nón rộng vành xuống, môi mỏng lạnh lùng mím lại thật vội. Nghe nói người đàn ông có bờ môi mỏng thì lòng cũng bạc, không phải là điều tốt đẹp gì.

“Tôi không muốn trà, tôi chỉ muốn biết một bí mật.”

Lưu Sênh đem trà tỏa hơi nóng bưng đến cho hắn, khóe môi hơi nhếch lên: “Ở chỗ tôi, không có gì là bí mật.”

Tiệm Trà Vong XuyênTác giả: Giản Tiểu PhiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra… Dịch: Triết Lam Ngụy ThầnBeta: Tứ VũNếu như người thành Phật, ta cùng người tu Phật; nếu như người thành ma, ta cùng người đọa quỷ.Sắc trời chưa sáng, lao xao phía rừng trúc truyền đến tiếng người đang tụng kinh, Lưu Sênh đứng dậy mở cửa, ánh trăng lạnh đang chiếu lên thanh y của hòa thượng đội nón rộng vành che đi một nửa, hắn chậm rãi bước đến, khí tức tịch mịch phá vỡ đêm tối.“Nghe nói kể cho cô một câu chuyện, thì có thể hỏi một vấn đề.” Hắn không giống người tu Phật, ngữ điệu băng lãnh đến không có sinh khí, trong mắt đạm mạc xem nhẹ hết thảy tất cả trên thế gian.Nàng nghiêng người mời hắn vào: “Vẫn có thể tặng người một tách trà.”Hắn gỡ nón rộng vành xuống, môi mỏng lạnh lùng mím lại thật vội. Nghe nói người đàn ông có bờ môi mỏng thì lòng cũng bạc, không phải là điều tốt đẹp gì.“Tôi không muốn trà, tôi chỉ muốn biết một bí mật.”Lưu Sênh đem trà tỏa hơi nóng bưng đến cho hắn, khóe môi hơi nhếch lên: “Ở chỗ tôi, không có gì là bí mật.”

Quyển 10 - Chương 1: Vong Xuyên - Phi Hồ