Đời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra…
Quyển 10 - Chương 2
Tiệm Trà Vong XuyênTác giả: Giản Tiểu PhiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra… Nàng không nghĩ rằng mình sẽ chết trong sa mạc.Mặt trời lặn về Tây, so với ban trưa nóng rực thiêu chín người thì bây giờ đã ôn hòa hơn, nhưng nàng vẫn nóng khô khó chịu, mặc dù trời nóng đến thế, nhưng không có lấy nửa giọt mồ hôi.Nàng đã hai ngày không được uống nước.Nàng vì một quyển bí tịch võ công tiến vào sa mạc chết này. Tính cách của nàng tự do không thích thỏa hiệp, nhưng phàm là thứ bản thân yêu thích thì sẽ nghĩ mọi biện pháp để có được nó trong tay. Nghe nói nơi đây có hiện tượng dị thường tuyệt thế bí tịch từ trên trời rơi xuống, người tu luyện có thể trú nhan sinh cơ (1), nhưng bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể chịu đựng được sự cám dỗ.Dựa vào công phu bản thân không tệ, đơn phương độc mã tiến vào, kết quả ông trời đã cho nàng hiểu sâu sắc thế nào được gọi là hồng nhan bạc mệnh.Ánh hoàng hôn phản chiếu lên cát vàng lấp lánh ánh kim, phía sau chiếc váy đỏ to lớn có những vết cát mang sắc thái khác nhau, diễm lệ giống như hoa hồng nở cực đại đến suy tàn, lộ ra bộ dạng phong tình kỳ lạ.Lúc nàng lăn xuống dốc, đã đánh ngất một cô gái.Bên trái gương mặt của cô gái bị đánh ngất có vết bớt xanh đen, có thể đến đây vì nghĩ rằng bí tịch võ công sẽ có thể khôi phục được dung mạo. Nàng ta vẫn chưa chết, dường như biết bên cạnh có người, chỉ là hai người không còn sức lực để nói chuyện, nằm sánh vai nhau, hô hấp đều đều nhỏ bé không thể nghe được.Ngôi sao ở sa mạc không sáng rực, trước khi chết nàng híp mắt nhớ kỹ những cảnh đẹp nhân gian, cô gái kia bỗng nhiên khó khăn móc từ bên hông một thứ gì đó thẩy đến ngực nàng.“Tôi sắp không chịu đựng nổi nữa, nếu cô còn sống có thể rời đi thì hãy giúp tôi một việc. Cầm lấy cái túi thơm này, đến chùa Định Lâm tìm Đàm Uyên, tìm hắn siêu độ cho tôi.”Cô gái kia dứt lời liền tắt thở.Một canh giờ sau đó, trời đổ trận mưa to, nàng nghĩ, trận mưa này thật sự là đã quá không kịp lúc.Nàng cầm túi thơm, đứng lên tiếp tục hành tẩu, bóng đen vốn dĩ yên lặng đứng gần đấy cũng biến mất trong màn mưa.Chú thích1. Ý chỉ: Giữ lại nhan sắc trẻ mãi không gì, cơ thể khỏe mạnh.
Nàng không nghĩ rằng mình sẽ chết trong sa mạc.
Mặt trời lặn về Tây, so với ban trưa nóng rực thiêu chín người thì bây giờ đã ôn hòa hơn, nhưng nàng vẫn nóng khô khó chịu, mặc dù trời nóng đến thế, nhưng không có lấy nửa giọt mồ hôi.
Nàng đã hai ngày không được uống nước.
Nàng vì một quyển bí tịch võ công tiến vào sa mạc chết này. Tính cách của nàng tự do không thích thỏa hiệp, nhưng phàm là thứ bản thân yêu thích thì sẽ nghĩ mọi biện pháp để có được nó trong tay. Nghe nói nơi đây có hiện tượng dị thường tuyệt thế bí tịch từ trên trời rơi xuống, người tu luyện có thể trú nhan sinh cơ (1), nhưng bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể chịu đựng được sự cám dỗ.
Dựa vào công phu bản thân không tệ, đơn phương độc mã tiến vào, kết quả ông trời đã cho nàng hiểu sâu sắc thế nào được gọi là hồng nhan bạc mệnh.
Ánh hoàng hôn phản chiếu lên cát vàng lấp lánh ánh kim, phía sau chiếc váy đỏ to lớn có những vết cát mang sắc thái khác nhau, diễm lệ giống như hoa hồng nở cực đại đến suy tàn, lộ ra bộ dạng phong tình kỳ lạ.
Lúc nàng lăn xuống dốc, đã đánh ngất một cô gái.
Bên trái gương mặt của cô gái bị đánh ngất có vết bớt xanh đen, có thể đến đây vì nghĩ rằng bí tịch võ công sẽ có thể khôi phục được dung mạo. Nàng ta vẫn chưa chết, dường như biết bên cạnh có người, chỉ là hai người không còn sức lực để nói chuyện, nằm sánh vai nhau, hô hấp đều đều nhỏ bé không thể nghe được.
Ngôi sao ở sa mạc không sáng rực, trước khi chết nàng híp mắt nhớ kỹ những cảnh đẹp nhân gian, cô gái kia bỗng nhiên khó khăn móc từ bên hông một thứ gì đó thẩy đến ngực nàng.
“Tôi sắp không chịu đựng nổi nữa, nếu cô còn sống có thể rời đi thì hãy giúp tôi một việc. Cầm lấy cái túi thơm này, đến chùa Định Lâm tìm Đàm Uyên, tìm hắn siêu độ cho tôi.”
Cô gái kia dứt lời liền tắt thở.
Một canh giờ sau đó, trời đổ trận mưa to, nàng nghĩ, trận mưa này thật sự là đã quá không kịp lúc.
Nàng cầm túi thơm, đứng lên tiếp tục hành tẩu, bóng đen vốn dĩ yên lặng đứng gần đấy cũng biến mất trong màn mưa.
Chú thích
1. Ý chỉ: Giữ lại nhan sắc trẻ mãi không gì, cơ thể khỏe mạnh.
Tiệm Trà Vong XuyênTác giả: Giản Tiểu PhiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra… Nàng không nghĩ rằng mình sẽ chết trong sa mạc.Mặt trời lặn về Tây, so với ban trưa nóng rực thiêu chín người thì bây giờ đã ôn hòa hơn, nhưng nàng vẫn nóng khô khó chịu, mặc dù trời nóng đến thế, nhưng không có lấy nửa giọt mồ hôi.Nàng đã hai ngày không được uống nước.Nàng vì một quyển bí tịch võ công tiến vào sa mạc chết này. Tính cách của nàng tự do không thích thỏa hiệp, nhưng phàm là thứ bản thân yêu thích thì sẽ nghĩ mọi biện pháp để có được nó trong tay. Nghe nói nơi đây có hiện tượng dị thường tuyệt thế bí tịch từ trên trời rơi xuống, người tu luyện có thể trú nhan sinh cơ (1), nhưng bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể chịu đựng được sự cám dỗ.Dựa vào công phu bản thân không tệ, đơn phương độc mã tiến vào, kết quả ông trời đã cho nàng hiểu sâu sắc thế nào được gọi là hồng nhan bạc mệnh.Ánh hoàng hôn phản chiếu lên cát vàng lấp lánh ánh kim, phía sau chiếc váy đỏ to lớn có những vết cát mang sắc thái khác nhau, diễm lệ giống như hoa hồng nở cực đại đến suy tàn, lộ ra bộ dạng phong tình kỳ lạ.Lúc nàng lăn xuống dốc, đã đánh ngất một cô gái.Bên trái gương mặt của cô gái bị đánh ngất có vết bớt xanh đen, có thể đến đây vì nghĩ rằng bí tịch võ công sẽ có thể khôi phục được dung mạo. Nàng ta vẫn chưa chết, dường như biết bên cạnh có người, chỉ là hai người không còn sức lực để nói chuyện, nằm sánh vai nhau, hô hấp đều đều nhỏ bé không thể nghe được.Ngôi sao ở sa mạc không sáng rực, trước khi chết nàng híp mắt nhớ kỹ những cảnh đẹp nhân gian, cô gái kia bỗng nhiên khó khăn móc từ bên hông một thứ gì đó thẩy đến ngực nàng.“Tôi sắp không chịu đựng nổi nữa, nếu cô còn sống có thể rời đi thì hãy giúp tôi một việc. Cầm lấy cái túi thơm này, đến chùa Định Lâm tìm Đàm Uyên, tìm hắn siêu độ cho tôi.”Cô gái kia dứt lời liền tắt thở.Một canh giờ sau đó, trời đổ trận mưa to, nàng nghĩ, trận mưa này thật sự là đã quá không kịp lúc.Nàng cầm túi thơm, đứng lên tiếp tục hành tẩu, bóng đen vốn dĩ yên lặng đứng gần đấy cũng biến mất trong màn mưa.Chú thích1. Ý chỉ: Giữ lại nhan sắc trẻ mãi không gì, cơ thể khỏe mạnh.