Sáng tám giờ, thư viện đại học A yên tĩnh không một tiếng động, khu tự học chỉ có hai, ba sinh viên. Triều Sinh còn buồn ngủ, cậu trùm áo khoác lên đầu để tránh ánh đèn, sau đó nằm sấp cả nửa người, chuẩn bị ngủ bù. Cửa cảm ứng tự động của thư viện mở ra, ngay sau đó Triều Sinh nghe thấy một giọng nam quen thuộc ở cách đó không xa đang gọi mình: “Đoạn Đoạn” Triều Sinh chôn mặt dưới áo khoác không nhịn được nhăn mày, cậu chưa kịp mở mắt ra, chỉ nhấc áo lên vươn người dậy, cùng lúc đó bên kia có người giơ tay làm động tác im miệng. “Ặc, tôi không nhìn thấy bên này có người.” Nam sinh liếc nhìn khu tự học, nhanh chóng hạ thấp giọng, “Mày ăn sáng chưa, chưa thì đi học với tao, trên đường tao mua bánh bao nước cho ăn.” “Nhiều dầu lắm, không ăn.” Triều Sinh che mắt, từ từ thích ứng với tia sáng màu trắng chói mắt. “Vậy mày muốn ăn cái gì tao bao.” Triều Sinh không nhịn được khoát khoát tay với hắn, “Đi mau lên, tao không đi đâu, mày thích tìm người học chung thì tìm bạn gái mày á.” “Sáng…

Chương 37

Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm ỒnTác giả: Liệp Nhân ĐồngTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản VănSáng tám giờ, thư viện đại học A yên tĩnh không một tiếng động, khu tự học chỉ có hai, ba sinh viên. Triều Sinh còn buồn ngủ, cậu trùm áo khoác lên đầu để tránh ánh đèn, sau đó nằm sấp cả nửa người, chuẩn bị ngủ bù. Cửa cảm ứng tự động của thư viện mở ra, ngay sau đó Triều Sinh nghe thấy một giọng nam quen thuộc ở cách đó không xa đang gọi mình: “Đoạn Đoạn” Triều Sinh chôn mặt dưới áo khoác không nhịn được nhăn mày, cậu chưa kịp mở mắt ra, chỉ nhấc áo lên vươn người dậy, cùng lúc đó bên kia có người giơ tay làm động tác im miệng. “Ặc, tôi không nhìn thấy bên này có người.” Nam sinh liếc nhìn khu tự học, nhanh chóng hạ thấp giọng, “Mày ăn sáng chưa, chưa thì đi học với tao, trên đường tao mua bánh bao nước cho ăn.” “Nhiều dầu lắm, không ăn.” Triều Sinh che mắt, từ từ thích ứng với tia sáng màu trắng chói mắt. “Vậy mày muốn ăn cái gì tao bao.” Triều Sinh không nhịn được khoát khoát tay với hắn, “Đi mau lên, tao không đi đâu, mày thích tìm người học chung thì tìm bạn gái mày á.” “Sáng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chính văn hoàn-Tác giả có lời muốn nói: 【 chính văn hoàn 】 chờ sau khi mùa hè kết thúc, bọn họ sẽ xuất phát nha. Phiên ngoại viết xong sẽ đăng, vẫn là ngọt ngào! Cảm ơn các bạn hơn một tháng nay đã yêu thích và đồng hành cùng Triều Sinh và Tầm Chu, hi vọng mọi người năm 2019 sẽ hạnh phúc mỹ mãn. 【 lời cuối sách 】 Các độc giả lâu năm có thể biết khi tôi vừa đến kết thúc sẽ rơi vào mấy ngày mất mát, lần này thật sự thật sự rất không nỡ rời xa Triều Sinh và Tầm Chu, rõ ràng chỉ viết hơn một tháng, nhưng hai người bọn họ lại giống như là đã bồi bạn với tôi cả mùa đông dài dằng dặc. Nửa năm gần đây, tôi thỉnh thoảng có thể trải nghiệm cảm giác giống như Triều Sinh, hoài nghi mình phủ định mình, không cam lòng thừa nhận bản thân mình. May là thấy được các độc giả yêu thích nhân vật của tôi, tôi mới có thể phấn chấn lên. Sau này cũng muốn sáng tác ra càng nhiều đứa nhỏ đáng yêu nữa, mà Triều Sinh và Tầm Chu sau này cũng sẽ ở trong thế giới của bọn họ càng ngày càng hạnh phúc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

- Chính văn hoàn-

Tác giả có lời muốn nói: 【 chính văn hoàn 】 chờ sau khi mùa hè kết thúc, bọn họ sẽ xuất phát nha. Phiên ngoại viết xong sẽ đăng, vẫn là ngọt ngào! Cảm ơn các bạn hơn một tháng nay đã yêu thích và đồng hành cùng Triều Sinh và Tầm Chu, hi vọng mọi người năm 2019 sẽ hạnh phúc mỹ mãn. 【 lời cuối sách 】 Các độc giả lâu năm có thể biết khi tôi vừa đến kết thúc sẽ rơi vào mấy ngày mất mát, lần này thật sự thật sự rất không nỡ rời xa Triều Sinh và Tầm Chu, rõ ràng chỉ viết hơn một tháng, nhưng hai người bọn họ lại giống như là đã bồi bạn với tôi cả mùa đông dài dằng dặc. Nửa năm gần đây, tôi thỉnh thoảng có thể trải nghiệm cảm giác giống như Triều Sinh, hoài nghi mình phủ định mình, không cam lòng thừa nhận bản thân mình. May là thấy được các độc giả yêu thích nhân vật của tôi, tôi mới có thể phấn chấn lên. Sau này cũng muốn sáng tác ra càng nhiều đứa nhỏ đáng yêu nữa, mà Triều Sinh và Tầm Chu sau này cũng sẽ ở trong thế giới của bọn họ càng ngày càng hạnh phúc.

Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm ỒnTác giả: Liệp Nhân ĐồngTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản VănSáng tám giờ, thư viện đại học A yên tĩnh không một tiếng động, khu tự học chỉ có hai, ba sinh viên. Triều Sinh còn buồn ngủ, cậu trùm áo khoác lên đầu để tránh ánh đèn, sau đó nằm sấp cả nửa người, chuẩn bị ngủ bù. Cửa cảm ứng tự động của thư viện mở ra, ngay sau đó Triều Sinh nghe thấy một giọng nam quen thuộc ở cách đó không xa đang gọi mình: “Đoạn Đoạn” Triều Sinh chôn mặt dưới áo khoác không nhịn được nhăn mày, cậu chưa kịp mở mắt ra, chỉ nhấc áo lên vươn người dậy, cùng lúc đó bên kia có người giơ tay làm động tác im miệng. “Ặc, tôi không nhìn thấy bên này có người.” Nam sinh liếc nhìn khu tự học, nhanh chóng hạ thấp giọng, “Mày ăn sáng chưa, chưa thì đi học với tao, trên đường tao mua bánh bao nước cho ăn.” “Nhiều dầu lắm, không ăn.” Triều Sinh che mắt, từ từ thích ứng với tia sáng màu trắng chói mắt. “Vậy mày muốn ăn cái gì tao bao.” Triều Sinh không nhịn được khoát khoát tay với hắn, “Đi mau lên, tao không đi đâu, mày thích tìm người học chung thì tìm bạn gái mày á.” “Sáng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chính văn hoàn-Tác giả có lời muốn nói: 【 chính văn hoàn 】 chờ sau khi mùa hè kết thúc, bọn họ sẽ xuất phát nha. Phiên ngoại viết xong sẽ đăng, vẫn là ngọt ngào! Cảm ơn các bạn hơn một tháng nay đã yêu thích và đồng hành cùng Triều Sinh và Tầm Chu, hi vọng mọi người năm 2019 sẽ hạnh phúc mỹ mãn. 【 lời cuối sách 】 Các độc giả lâu năm có thể biết khi tôi vừa đến kết thúc sẽ rơi vào mấy ngày mất mát, lần này thật sự thật sự rất không nỡ rời xa Triều Sinh và Tầm Chu, rõ ràng chỉ viết hơn một tháng, nhưng hai người bọn họ lại giống như là đã bồi bạn với tôi cả mùa đông dài dằng dặc. Nửa năm gần đây, tôi thỉnh thoảng có thể trải nghiệm cảm giác giống như Triều Sinh, hoài nghi mình phủ định mình, không cam lòng thừa nhận bản thân mình. May là thấy được các độc giả yêu thích nhân vật của tôi, tôi mới có thể phấn chấn lên. Sau này cũng muốn sáng tác ra càng nhiều đứa nhỏ đáng yêu nữa, mà Triều Sinh và Tầm Chu sau này cũng sẽ ở trong thế giới của bọn họ càng ngày càng hạnh phúc.

Chương 37