Xưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được…
Chương 1125
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận TrờiTác giả: Nhất Cố Tương NghiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhXưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được… Hàn Hương Cầm và con gái bà ta Mạnh Ngọc Dung đi giày cao gót lộp cộp chạy ào ra ngoài, vừa thấy Mạnh Ngọc Yên là hai mẹ con liền tức giận đến tái mặt.“Tao sắp xếp cho mày đi xem mắt, mày lại trốn đi đâu ăn chơi lêu lổng hả? Lớn từng này rồi còn không biết lấy chồng, chỉ biết ăn bám ở nhà, mày tính làm phế vật cả đời đúng không?!”Mạnh Ngọc Yên đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mẹ con kia.Đây là mẹ kế và em gái cùng ba khác mẹ của cô.Mẹ kế mà!Đối với đứa con gái do vợ trước sinh ra như cô, không thương cũng phải, còn muốn đuổi cô đi, không cho tiền tiêu, cô cảm thấy cũng chẳng có gì lạ.Mặc dù Mạnh Ngọc Yên không ưa Hàn Hương Cầm, nhưng cô cũng không thật sự oán hận bà ta quá mức.Vì cô biết, tất cả mọi bi kịch này đều bắt nguồn từ ba cô.Chính người đàn ông vô tình vô nghĩa ấy đã tạo nên cuộc sống khốn khổ của hai chị em cô.Mạnh Ngọc Yên không hận Hàn Hương Cầm, cô hận Mạnh Khánh Quốc - người ba máu mủ ruột thịt kia.Chính ông ta cướp tất cả tài sản của mẹ cô, nuốt trọn gia nghiệp ông bà ngoại để lại.Bây giờ còn ngang nhiên dắt người đàn bà khác vào ở chung nhà, trơ mắt nhìn hai chị em cô bị bắt nạt mà không hề đứng ra bảo vệ, thậm chí còn ngấm ngầm tiếp tay.Một người đàn ông như vậy… Mạnh Ngọc Yên chỉ thấy ghê tởm.Nhưng lần này, Hàn Hương Cầm đã thật sự chạm đến giới hạn cuối cùng của cô.Bà ta dám lấy Tiểu Trạch ra uy h**p, tính kế để đưa cô đi làm “quà” cho đám đàn ông già đổi lấy tài nguyên cho Mạnh Ngọc Dung. Chuyện như vậy, nếu cô còn không ghi hận, vậy thì đúng là cô xứng đáng bị chà đạp.Hiện giờ đang đứng ngoài sân.Dãy biệt thự ở đây đều là biệt thự nhỏ, sân vườn cũng rất gần nhau.Nói chuyện ở sân thôi là cả hàng xóm bên cạnh đều nghe thấy rõ ràng.Dĩ nhiên, Hàn Hương Cầm không thể nói trắng ra chuyện "bán" cô, mà chỉ lấy lý do là "giới thiệu xem mắt".Mạnh Ngọc Yên vẫn đứng yên, ánh mắt lạnh tanh như băng tuyết, nhìn thẳng vào bà ta.Hàn Hương Cầm bị cô nhìn đến phát cáu, quát: “Mày trừng mắt cái gì? Mày còn giỏi cãi lại tao cơ à? Mày…”“Bác gái, bác nói sai rồi. Cháu không phải phế vật. Cháu là sinh viên trường danh tiếng, học vượt cấp vào đại học. Còn hơn cái đứa chẳng học hành ra gì, thi đại học không nổi, suốt ngày mơ làm minh tinh để lấy chồng giàu như con gái bác nhiều!”Mạnh Ngọc Dung chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, năm nay mới mười chín, từ nhỏ thành tích học tập đã tệ đến mức không thể tệ hơn.Không thi đậu đại học, mà lại chê bai mấy trường tư không cần điểm. Căn bản là lười học, không chịu cố gắng.Cô ta luôn mơ làm minh tinh, sau này được gả vào hào môn, sống cuộc đời vinh hoa phú quý.Mới chưa tốt nghiệp cấp 3, đã rục rịch tìm đường vào showbiz.Nói ra thì đúng là cũng vớ được một ít quan hệ, đóng được vài vai phụ không tên trong hai bộ phim truyền hình.Hiện tại, muốn leo lên cao hơn, nhưng bị yêu cầu “quy tắc ngầm” với mấy lão già, cô ta lại chê người ta vừa già vừa xấu, thế là quay sang muốn “đẩy” Mạnh Ngọc Yên đi thay.Hàn Hương Cầm vốn ghét cay ghét đắng việc Mạnh Ngọc Yên dám khinh thường con gái bà ta, giờ nghe vậy thì lập tức giận tím mặt: “Con đ* này! Lá gan mày to rồi phải không?!Dám mắng em gái mày à?! Tao không dạy dỗ mày một trận thì mày không biết trời cao đất dày là gì!”Bà ta giơ tay lên, định tát vào mặt Mạnh Ngọc Yên. Mà chuyện này thì bà ta đã làm quen tay từ lâu rồi.Nhưng lần này, Mạnh Ngọc Yên tuyệt đối không để mặc bị đánh nữa.Cô nhanh nhẹn né sang bên.Hàn Hương Cầm vung tay hụt, tức đến mặt đỏ bừng, lao đến đánh tiếp.Mạnh Ngọc Dung cũng chạy theo, miệng thì giả vờ can: “Chị à, chị đừng làm mẹ tức giận nữa, mẹ cũng chỉ là vì muốn tốt cho chị thôi mà… chị à…”Nhìn bề ngoài là can ngăn, nhưng thực chất là giúp mẹ cô ta đánh cô.Hai mẹ con cùng nhào tới, trong khi Mạnh Ngọc Yên còn phải che chở cho đứa em trai nhỏ, thật sự không chống đỡ nổi.Hàn Hương Cầm thừa biết cô thương Tiểu Trạch nhất, thế là nhân lúc cô không để ý, liền đá thẳng vào người thằng bé một cú.Tiểu Trạch mới chỉ mười tuổi, lại hay ốm yếu, thể trạng nhỏ hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa.Bị cú đá ấy đá văng cả người, ngã ngồi bệt xuống đất, ôm bụng đau đến mặt mày tái mét.“Tiểu Trạch!”
Hàn Hương Cầm và con gái bà ta Mạnh Ngọc Dung đi giày cao gót lộp cộp chạy ào ra ngoài, vừa thấy Mạnh Ngọc Yên là hai mẹ con liền tức giận đến tái mặt.
“Tao sắp xếp cho mày đi xem mắt, mày lại trốn đi đâu ăn chơi lêu lổng hả? Lớn từng này rồi còn không biết lấy chồng, chỉ biết ăn bám ở nhà, mày tính làm phế vật cả đời đúng không?!”
Mạnh Ngọc Yên đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mẹ con kia.
Đây là mẹ kế và em gái cùng ba khác mẹ của cô.
Mẹ kế mà!
Đối với đứa con gái do vợ trước sinh ra như cô, không thương cũng phải, còn muốn đuổi cô đi, không cho tiền tiêu, cô cảm thấy cũng chẳng có gì lạ.
Mặc dù Mạnh Ngọc Yên không ưa Hàn Hương Cầm, nhưng cô cũng không thật sự oán hận bà ta quá mức.
Vì cô biết, tất cả mọi bi kịch này đều bắt nguồn từ ba cô.
Chính người đàn ông vô tình vô nghĩa ấy đã tạo nên cuộc sống khốn khổ của hai chị em cô.
Mạnh Ngọc Yên không hận Hàn Hương Cầm, cô hận Mạnh Khánh Quốc - người ba máu mủ ruột thịt kia.
Chính ông ta cướp tất cả tài sản của mẹ cô, nuốt trọn gia nghiệp ông bà ngoại để lại.
Bây giờ còn ngang nhiên dắt người đàn bà khác vào ở chung nhà, trơ mắt nhìn hai chị em cô bị bắt nạt mà không hề đứng ra bảo vệ, thậm chí còn ngấm ngầm tiếp tay.
Một người đàn ông như vậy… Mạnh Ngọc Yên chỉ thấy ghê tởm.
Nhưng lần này, Hàn Hương Cầm đã thật sự chạm đến giới hạn cuối cùng của cô.
Bà ta dám lấy Tiểu Trạch ra uy h**p, tính kế để đưa cô đi làm “quà” cho đám đàn ông già đổi lấy tài nguyên cho Mạnh Ngọc Dung. Chuyện như vậy, nếu cô còn không ghi hận, vậy thì đúng là cô xứng đáng bị chà đạp.
Hiện giờ đang đứng ngoài sân.
Dãy biệt thự ở đây đều là biệt thự nhỏ, sân vườn cũng rất gần nhau.
Nói chuyện ở sân thôi là cả hàng xóm bên cạnh đều nghe thấy rõ ràng.
Dĩ nhiên, Hàn Hương Cầm không thể nói trắng ra chuyện "bán" cô, mà chỉ lấy lý do là "giới thiệu xem mắt".
Mạnh Ngọc Yên vẫn đứng yên, ánh mắt lạnh tanh như băng tuyết, nhìn thẳng vào bà ta.
Hàn Hương Cầm bị cô nhìn đến phát cáu, quát: “Mày trừng mắt cái gì? Mày còn giỏi cãi lại tao cơ à? Mày…”
“Bác gái, bác nói sai rồi. Cháu không phải phế vật. Cháu là sinh viên trường danh tiếng, học vượt cấp vào đại học. Còn hơn cái đứa chẳng học hành ra gì, thi đại học không nổi, suốt ngày mơ làm minh tinh để lấy chồng giàu như con gái bác nhiều!”
Mạnh Ngọc Dung chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, năm nay mới mười chín, từ nhỏ thành tích học tập đã tệ đến mức không thể tệ hơn.
Không thi đậu đại học, mà lại chê bai mấy trường tư không cần điểm. Căn bản là lười học, không chịu cố gắng.
Cô ta luôn mơ làm minh tinh, sau này được gả vào hào môn, sống cuộc đời vinh hoa phú quý.
Mới chưa tốt nghiệp cấp 3, đã rục rịch tìm đường vào showbiz.
Nói ra thì đúng là cũng vớ được một ít quan hệ, đóng được vài vai phụ không tên trong hai bộ phim truyền hình.
Hiện tại, muốn leo lên cao hơn, nhưng bị yêu cầu “quy tắc ngầm” với mấy lão già, cô ta lại chê người ta vừa già vừa xấu, thế là quay sang muốn “đẩy” Mạnh Ngọc Yên đi thay.
Hàn Hương Cầm vốn ghét cay ghét đắng việc Mạnh Ngọc Yên dám khinh thường con gái bà ta, giờ nghe vậy thì lập tức giận tím mặt: “Con đ* này! Lá gan mày to rồi phải không?!
Dám mắng em gái mày à?! Tao không dạy dỗ mày một trận thì mày không biết trời cao đất dày là gì!”
Bà ta giơ tay lên, định tát vào mặt Mạnh Ngọc Yên. Mà chuyện này thì bà ta đã làm quen tay từ lâu rồi.
Nhưng lần này, Mạnh Ngọc Yên tuyệt đối không để mặc bị đánh nữa.
Cô nhanh nhẹn né sang bên.
Hàn Hương Cầm vung tay hụt, tức đến mặt đỏ bừng, lao đến đánh tiếp.
Mạnh Ngọc Dung cũng chạy theo, miệng thì giả vờ can: “Chị à, chị đừng làm mẹ tức giận nữa, mẹ cũng chỉ là vì muốn tốt cho chị thôi mà… chị à…”
Nhìn bề ngoài là can ngăn, nhưng thực chất là giúp mẹ cô ta đánh cô.
Hai mẹ con cùng nhào tới, trong khi Mạnh Ngọc Yên còn phải che chở cho đứa em trai nhỏ, thật sự không chống đỡ nổi.
Hàn Hương Cầm thừa biết cô thương Tiểu Trạch nhất, thế là nhân lúc cô không để ý, liền đá thẳng vào người thằng bé một cú.
Tiểu Trạch mới chỉ mười tuổi, lại hay ốm yếu, thể trạng nhỏ hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa.
Bị cú đá ấy đá văng cả người, ngã ngồi bệt xuống đất, ôm bụng đau đến mặt mày tái mét.
“Tiểu Trạch!”
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận TrờiTác giả: Nhất Cố Tương NghiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhXưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được… Hàn Hương Cầm và con gái bà ta Mạnh Ngọc Dung đi giày cao gót lộp cộp chạy ào ra ngoài, vừa thấy Mạnh Ngọc Yên là hai mẹ con liền tức giận đến tái mặt.“Tao sắp xếp cho mày đi xem mắt, mày lại trốn đi đâu ăn chơi lêu lổng hả? Lớn từng này rồi còn không biết lấy chồng, chỉ biết ăn bám ở nhà, mày tính làm phế vật cả đời đúng không?!”Mạnh Ngọc Yên đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mẹ con kia.Đây là mẹ kế và em gái cùng ba khác mẹ của cô.Mẹ kế mà!Đối với đứa con gái do vợ trước sinh ra như cô, không thương cũng phải, còn muốn đuổi cô đi, không cho tiền tiêu, cô cảm thấy cũng chẳng có gì lạ.Mặc dù Mạnh Ngọc Yên không ưa Hàn Hương Cầm, nhưng cô cũng không thật sự oán hận bà ta quá mức.Vì cô biết, tất cả mọi bi kịch này đều bắt nguồn từ ba cô.Chính người đàn ông vô tình vô nghĩa ấy đã tạo nên cuộc sống khốn khổ của hai chị em cô.Mạnh Ngọc Yên không hận Hàn Hương Cầm, cô hận Mạnh Khánh Quốc - người ba máu mủ ruột thịt kia.Chính ông ta cướp tất cả tài sản của mẹ cô, nuốt trọn gia nghiệp ông bà ngoại để lại.Bây giờ còn ngang nhiên dắt người đàn bà khác vào ở chung nhà, trơ mắt nhìn hai chị em cô bị bắt nạt mà không hề đứng ra bảo vệ, thậm chí còn ngấm ngầm tiếp tay.Một người đàn ông như vậy… Mạnh Ngọc Yên chỉ thấy ghê tởm.Nhưng lần này, Hàn Hương Cầm đã thật sự chạm đến giới hạn cuối cùng của cô.Bà ta dám lấy Tiểu Trạch ra uy h**p, tính kế để đưa cô đi làm “quà” cho đám đàn ông già đổi lấy tài nguyên cho Mạnh Ngọc Dung. Chuyện như vậy, nếu cô còn không ghi hận, vậy thì đúng là cô xứng đáng bị chà đạp.Hiện giờ đang đứng ngoài sân.Dãy biệt thự ở đây đều là biệt thự nhỏ, sân vườn cũng rất gần nhau.Nói chuyện ở sân thôi là cả hàng xóm bên cạnh đều nghe thấy rõ ràng.Dĩ nhiên, Hàn Hương Cầm không thể nói trắng ra chuyện "bán" cô, mà chỉ lấy lý do là "giới thiệu xem mắt".Mạnh Ngọc Yên vẫn đứng yên, ánh mắt lạnh tanh như băng tuyết, nhìn thẳng vào bà ta.Hàn Hương Cầm bị cô nhìn đến phát cáu, quát: “Mày trừng mắt cái gì? Mày còn giỏi cãi lại tao cơ à? Mày…”“Bác gái, bác nói sai rồi. Cháu không phải phế vật. Cháu là sinh viên trường danh tiếng, học vượt cấp vào đại học. Còn hơn cái đứa chẳng học hành ra gì, thi đại học không nổi, suốt ngày mơ làm minh tinh để lấy chồng giàu như con gái bác nhiều!”Mạnh Ngọc Dung chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, năm nay mới mười chín, từ nhỏ thành tích học tập đã tệ đến mức không thể tệ hơn.Không thi đậu đại học, mà lại chê bai mấy trường tư không cần điểm. Căn bản là lười học, không chịu cố gắng.Cô ta luôn mơ làm minh tinh, sau này được gả vào hào môn, sống cuộc đời vinh hoa phú quý.Mới chưa tốt nghiệp cấp 3, đã rục rịch tìm đường vào showbiz.Nói ra thì đúng là cũng vớ được một ít quan hệ, đóng được vài vai phụ không tên trong hai bộ phim truyền hình.Hiện tại, muốn leo lên cao hơn, nhưng bị yêu cầu “quy tắc ngầm” với mấy lão già, cô ta lại chê người ta vừa già vừa xấu, thế là quay sang muốn “đẩy” Mạnh Ngọc Yên đi thay.Hàn Hương Cầm vốn ghét cay ghét đắng việc Mạnh Ngọc Yên dám khinh thường con gái bà ta, giờ nghe vậy thì lập tức giận tím mặt: “Con đ* này! Lá gan mày to rồi phải không?!Dám mắng em gái mày à?! Tao không dạy dỗ mày một trận thì mày không biết trời cao đất dày là gì!”Bà ta giơ tay lên, định tát vào mặt Mạnh Ngọc Yên. Mà chuyện này thì bà ta đã làm quen tay từ lâu rồi.Nhưng lần này, Mạnh Ngọc Yên tuyệt đối không để mặc bị đánh nữa.Cô nhanh nhẹn né sang bên.Hàn Hương Cầm vung tay hụt, tức đến mặt đỏ bừng, lao đến đánh tiếp.Mạnh Ngọc Dung cũng chạy theo, miệng thì giả vờ can: “Chị à, chị đừng làm mẹ tức giận nữa, mẹ cũng chỉ là vì muốn tốt cho chị thôi mà… chị à…”Nhìn bề ngoài là can ngăn, nhưng thực chất là giúp mẹ cô ta đánh cô.Hai mẹ con cùng nhào tới, trong khi Mạnh Ngọc Yên còn phải che chở cho đứa em trai nhỏ, thật sự không chống đỡ nổi.Hàn Hương Cầm thừa biết cô thương Tiểu Trạch nhất, thế là nhân lúc cô không để ý, liền đá thẳng vào người thằng bé một cú.Tiểu Trạch mới chỉ mười tuổi, lại hay ốm yếu, thể trạng nhỏ hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa.Bị cú đá ấy đá văng cả người, ngã ngồi bệt xuống đất, ôm bụng đau đến mặt mày tái mét.“Tiểu Trạch!”