Xưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được…
Chương 1126
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận TrờiTác giả: Nhất Cố Tương NghiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhXưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được… Mạnh Ngọc Yên hoảng hốt hét lên, vội vàng chạy tới bên Tiểu Trạch.Nhưng còn chưa kịp chạm vào em trai, thì từ phía sau, Hàn Hương Cầm đã lao tới, túm chặt lấy tóc cô.Lực kéo mạnh đến nỗi suýt chút nữa giật luôn cả da đầu cô ra.“A...!!”Mạnh Ngọc Yên thét lên đau đớn, ngay sau đó một cái tát như trời giáng quất thẳng vào mặt cô."Bốp!"Âm thanh chát chúa vang vọng cả khu sân, đầu Mạnh Ngọc Yên như nổ tung, cả người chao đảo, ngã gục xuống đất, choáng váng đến mức trời đất quay cuồng, mắt hoa lên.Ban đầu, Hàn Hương Cầm còn giả bộ giữ chút thể diện, lấy lý do "xem mắt" ra nói cho có, nhưng bản chất bà ta vốn chẳng phải người có giáo dưỡng gì.Diễn được một lúc, cuối cùng cũng lộ nguyên hình là một mụ đàn bà chua ngoa, cục súc.Mạnh Ngọc Yên vừa rồi dám xỉa xói con gái bà ta Mạnh Ngọc Dung, thế là Hàn Hương Cầm nổi trận lôi đình, hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi, cùng con gái xông vào ra tay đánh đập hai chị em Mạnh Ngọc Yên ngay giữa sân trước.“Dừng tay!!”Một giọng quát lớn vang lên từ phía cổng.Lục Hạo Vũ đang ở không xa ngoài cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó thì tức tốc xông vào, nhưng vẫn chậm một bước.Anh đạp tung cánh cổng, lao vào trong, chỉ thấy Mạnh Ngọc Yên và Tiểu Trạch đã bị đánh ngã lăn dưới đất.Lục Hạo Vũ lập tức chạy đến: “Tiểu Trạch! Ngọc Yên! Hai người không sao chứ?”Anh đỡ Mạnh Ngọc Yên ngồi dậy, vừa nhìn lên thì gương mặt cô đã sưng đỏ một bên, dấu tay in rõ trên má, khóe miệng còn rỉ máu.Nhưng điều làm cô đau nhất không phải là gương mặt, mà là da đầu.Mạnh Ngọc Yên vẫn một tay ôm lấy đầu, chỗ bị Hàn Hương Cầm giật tóc mạnh đến mức bây giờ còn nóng rát như thiêu đốt.Lục Hạo Vũ vạch tóc cô ra xem, chỉ thấy da đầu đỏ ửng, từng mảng như bị xé toạc, nhìn mà xót!Lục Hạo Vũ tức đến run cả người, quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm hai mẹ con Hàn Hương Cầm, Mạnh Ngọc Dung, ánh mắt anh sắc như dao cắt, sắc lạnh đến đáng sợ.Hai mẹ con ban nãy còn hung hăng là thế, giờ đứng đơ tại chỗ như bị đóng băng, không ngờ lại có một người đàn ông đẹp trai khí chất xuất hiện.Đặc biệt là ánh mắt kia, quá đáng sợ! Khiến cả hai sợ đến rụng rời.“Các người là đồ khốn nạn? Trẻ con cũng không tha?”Lúc này, anh không còn tâm trí tranh cãi với hai mẹ con nữa, lập tức muốn đưa Mạnh Ngọc Yên đi bệnh viện.“Ngọc Yên, đi! Anh đưa em đến bệnh viện.”Mạnh Ngọc Yên đau đến mức đầu ong ong.“Anh Hạo Vũ…”Đây là lần đầu tiên, khi cô bị đánh, bị ức h**p lại có người đứng ra bảo vệ cô.Cảm giác được bảo vệ như thế… đã bao nhiêu năm rồi cô không được bảo vệ?Ngày xưa khi còn nhỏ, cô không đủ sức chống lại Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung, chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng.Cô biết, nếu phản kháng, thì chỉ bị đánh tàn nhẫn hơn.Giờ cô đã lớn, học đại học, dần dần không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước, nên hai mẹ con kia càng ra sức kiểm soát và đàn áp.Nhưng cô còn phải lo cho Tiểu Trạch, một mình sao chống lại nổi bọn họ?“Tiểu Trạch…”Mạnh Vũ Trạch ngồi bệt dưới đất, tay ôm bụng, mặt mày tái nhợt, đến tiếng kêu cũng không bật ra nổi.Cậu bé bị một cú đá thẳng bằng gót giày cao gót, giữa mùa hè mặc đồ mỏng, làm sao mà chịu nổi?Lục Hạo Vũ lập tức bế Tiểu Trạch lên, rồi quay lại đỡ Mạnh Ngọc Yên dậy: “Đi, đến bệnh viện trước đã. Chuyện này chưa xong đâu, lát nữa anh quay lại xử lý bọn họ.”Người của Lục gia, từ trong xương tủy đã kiêu hãnh, là những người sinh ra ở tầng cao nhất của xã hội, tuyệt đối không cho phép bản thân hay người bên cạnh bị làm nhục.Dù là lúc này, Lục Hạo Vũ vẫn nhớ phải quay lại tính sổ.“Đứng lại!”Hàn Hương Cầm cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, run run hỏi: “Cậu… cậu là ai?”Lục Hạo Vũ liếc mắt một cái, khinh thường hừ lạnh: “Bà không xứng biết.”Nói rồi anh bế Tiểu Trạch, đưa Mạnh Ngọc Yên lên xe, quay đầu rời đi.Mạnh Ngọc Dung đứng ngây người nhìn theo, vẻ mặt ngỡ ngàng không thể tin nổi: “Mẹ…Cái… cái xe đó… là Bentley đấy… Xe Bentley đó mẹ… rất đắt tiền đó…”
Mạnh Ngọc Yên hoảng hốt hét lên, vội vàng chạy tới bên Tiểu Trạch.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào em trai, thì từ phía sau, Hàn Hương Cầm đã lao tới, túm chặt lấy tóc cô.
Lực kéo mạnh đến nỗi suýt chút nữa giật luôn cả da đầu cô ra.
“A...!!”
Mạnh Ngọc Yên thét lên đau đớn, ngay sau đó một cái tát như trời giáng quất thẳng vào mặt cô.
"Bốp!"
Âm thanh chát chúa vang vọng cả khu sân, đầu Mạnh Ngọc Yên như nổ tung, cả người chao đảo, ngã gục xuống đất, choáng váng đến mức trời đất quay cuồng, mắt hoa lên.
Ban đầu, Hàn Hương Cầm còn giả bộ giữ chút thể diện, lấy lý do "xem mắt" ra nói cho có, nhưng bản chất bà ta vốn chẳng phải người có giáo dưỡng gì.
Diễn được một lúc, cuối cùng cũng lộ nguyên hình là một mụ đàn bà chua ngoa, cục súc.
Mạnh Ngọc Yên vừa rồi dám xỉa xói con gái bà ta Mạnh Ngọc Dung, thế là Hàn Hương Cầm nổi trận lôi đình, hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi, cùng con gái xông vào ra tay đánh đập hai chị em Mạnh Ngọc Yên ngay giữa sân trước.
“Dừng tay!!”
Một giọng quát lớn vang lên từ phía cổng.
Lục Hạo Vũ đang ở không xa ngoài cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó thì tức tốc xông vào, nhưng vẫn chậm một bước.
Anh đạp tung cánh cổng, lao vào trong, chỉ thấy Mạnh Ngọc Yên và Tiểu Trạch đã bị đánh ngã lăn dưới đất.
Lục Hạo Vũ lập tức chạy đến: “Tiểu Trạch! Ngọc Yên! Hai người không sao chứ?”
Anh đỡ Mạnh Ngọc Yên ngồi dậy, vừa nhìn lên thì gương mặt cô đã sưng đỏ một bên, dấu tay in rõ trên má, khóe miệng còn rỉ máu.
Nhưng điều làm cô đau nhất không phải là gương mặt, mà là da đầu.
Mạnh Ngọc Yên vẫn một tay ôm lấy đầu, chỗ bị Hàn Hương Cầm giật tóc mạnh đến mức bây giờ còn nóng rát như thiêu đốt.
Lục Hạo Vũ vạch tóc cô ra xem, chỉ thấy da đầu đỏ ửng, từng mảng như bị xé toạc, nhìn mà xót!
Lục Hạo Vũ tức đến run cả người, quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm hai mẹ con Hàn Hương Cầm, Mạnh Ngọc Dung, ánh mắt anh sắc như dao cắt, sắc lạnh đến đáng sợ.
Hai mẹ con ban nãy còn hung hăng là thế, giờ đứng đơ tại chỗ như bị đóng băng, không ngờ lại có một người đàn ông đẹp trai khí chất xuất hiện.
Đặc biệt là ánh mắt kia, quá đáng sợ! Khiến cả hai sợ đến rụng rời.
“Các người là đồ khốn nạn? Trẻ con cũng không tha?”
Lúc này, anh không còn tâm trí tranh cãi với hai mẹ con nữa, lập tức muốn đưa Mạnh Ngọc Yên đi bệnh viện.
“Ngọc Yên, đi! Anh đưa em đến bệnh viện.”
Mạnh Ngọc Yên đau đến mức đầu ong ong.
“Anh Hạo Vũ…”
Đây là lần đầu tiên, khi cô bị đánh, bị ức h**p lại có người đứng ra bảo vệ cô.
Cảm giác được bảo vệ như thế… đã bao nhiêu năm rồi cô không được bảo vệ?
Ngày xưa khi còn nhỏ, cô không đủ sức chống lại Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung, chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng.
Cô biết, nếu phản kháng, thì chỉ bị đánh tàn nhẫn hơn.
Giờ cô đã lớn, học đại học, dần dần không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước, nên hai mẹ con kia càng ra sức kiểm soát và đàn áp.
Nhưng cô còn phải lo cho Tiểu Trạch, một mình sao chống lại nổi bọn họ?
“Tiểu Trạch…”
Mạnh Vũ Trạch ngồi bệt dưới đất, tay ôm bụng, mặt mày tái nhợt, đến tiếng kêu cũng không bật ra nổi.
Cậu bé bị một cú đá thẳng bằng gót giày cao gót, giữa mùa hè mặc đồ mỏng, làm sao mà chịu nổi?
Lục Hạo Vũ lập tức bế Tiểu Trạch lên, rồi quay lại đỡ Mạnh Ngọc Yên dậy: “Đi, đến bệnh viện trước đã. Chuyện này chưa xong đâu, lát nữa anh quay lại xử lý bọn họ.”
Người của Lục gia, từ trong xương tủy đã kiêu hãnh, là những người sinh ra ở tầng cao nhất của xã hội, tuyệt đối không cho phép bản thân hay người bên cạnh bị làm nhục.
Dù là lúc này, Lục Hạo Vũ vẫn nhớ phải quay lại tính sổ.
“Đứng lại!”
Hàn Hương Cầm cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, run run hỏi: “Cậu… cậu là ai?”
Lục Hạo Vũ liếc mắt một cái, khinh thường hừ lạnh: “Bà không xứng biết.”
Nói rồi anh bế Tiểu Trạch, đưa Mạnh Ngọc Yên lên xe, quay đầu rời đi.
Mạnh Ngọc Dung đứng ngây người nhìn theo, vẻ mặt ngỡ ngàng không thể tin nổi: “Mẹ…Cái… cái xe đó… là Bentley đấy… Xe Bentley đó mẹ… rất đắt tiền đó…”
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận TrờiTác giả: Nhất Cố Tương NghiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhXưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được… Mạnh Ngọc Yên hoảng hốt hét lên, vội vàng chạy tới bên Tiểu Trạch.Nhưng còn chưa kịp chạm vào em trai, thì từ phía sau, Hàn Hương Cầm đã lao tới, túm chặt lấy tóc cô.Lực kéo mạnh đến nỗi suýt chút nữa giật luôn cả da đầu cô ra.“A...!!”Mạnh Ngọc Yên thét lên đau đớn, ngay sau đó một cái tát như trời giáng quất thẳng vào mặt cô."Bốp!"Âm thanh chát chúa vang vọng cả khu sân, đầu Mạnh Ngọc Yên như nổ tung, cả người chao đảo, ngã gục xuống đất, choáng váng đến mức trời đất quay cuồng, mắt hoa lên.Ban đầu, Hàn Hương Cầm còn giả bộ giữ chút thể diện, lấy lý do "xem mắt" ra nói cho có, nhưng bản chất bà ta vốn chẳng phải người có giáo dưỡng gì.Diễn được một lúc, cuối cùng cũng lộ nguyên hình là một mụ đàn bà chua ngoa, cục súc.Mạnh Ngọc Yên vừa rồi dám xỉa xói con gái bà ta Mạnh Ngọc Dung, thế là Hàn Hương Cầm nổi trận lôi đình, hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi, cùng con gái xông vào ra tay đánh đập hai chị em Mạnh Ngọc Yên ngay giữa sân trước.“Dừng tay!!”Một giọng quát lớn vang lên từ phía cổng.Lục Hạo Vũ đang ở không xa ngoài cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó thì tức tốc xông vào, nhưng vẫn chậm một bước.Anh đạp tung cánh cổng, lao vào trong, chỉ thấy Mạnh Ngọc Yên và Tiểu Trạch đã bị đánh ngã lăn dưới đất.Lục Hạo Vũ lập tức chạy đến: “Tiểu Trạch! Ngọc Yên! Hai người không sao chứ?”Anh đỡ Mạnh Ngọc Yên ngồi dậy, vừa nhìn lên thì gương mặt cô đã sưng đỏ một bên, dấu tay in rõ trên má, khóe miệng còn rỉ máu.Nhưng điều làm cô đau nhất không phải là gương mặt, mà là da đầu.Mạnh Ngọc Yên vẫn một tay ôm lấy đầu, chỗ bị Hàn Hương Cầm giật tóc mạnh đến mức bây giờ còn nóng rát như thiêu đốt.Lục Hạo Vũ vạch tóc cô ra xem, chỉ thấy da đầu đỏ ửng, từng mảng như bị xé toạc, nhìn mà xót!Lục Hạo Vũ tức đến run cả người, quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm hai mẹ con Hàn Hương Cầm, Mạnh Ngọc Dung, ánh mắt anh sắc như dao cắt, sắc lạnh đến đáng sợ.Hai mẹ con ban nãy còn hung hăng là thế, giờ đứng đơ tại chỗ như bị đóng băng, không ngờ lại có một người đàn ông đẹp trai khí chất xuất hiện.Đặc biệt là ánh mắt kia, quá đáng sợ! Khiến cả hai sợ đến rụng rời.“Các người là đồ khốn nạn? Trẻ con cũng không tha?”Lúc này, anh không còn tâm trí tranh cãi với hai mẹ con nữa, lập tức muốn đưa Mạnh Ngọc Yên đi bệnh viện.“Ngọc Yên, đi! Anh đưa em đến bệnh viện.”Mạnh Ngọc Yên đau đến mức đầu ong ong.“Anh Hạo Vũ…”Đây là lần đầu tiên, khi cô bị đánh, bị ức h**p lại có người đứng ra bảo vệ cô.Cảm giác được bảo vệ như thế… đã bao nhiêu năm rồi cô không được bảo vệ?Ngày xưa khi còn nhỏ, cô không đủ sức chống lại Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung, chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng.Cô biết, nếu phản kháng, thì chỉ bị đánh tàn nhẫn hơn.Giờ cô đã lớn, học đại học, dần dần không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước, nên hai mẹ con kia càng ra sức kiểm soát và đàn áp.Nhưng cô còn phải lo cho Tiểu Trạch, một mình sao chống lại nổi bọn họ?“Tiểu Trạch…”Mạnh Vũ Trạch ngồi bệt dưới đất, tay ôm bụng, mặt mày tái nhợt, đến tiếng kêu cũng không bật ra nổi.Cậu bé bị một cú đá thẳng bằng gót giày cao gót, giữa mùa hè mặc đồ mỏng, làm sao mà chịu nổi?Lục Hạo Vũ lập tức bế Tiểu Trạch lên, rồi quay lại đỡ Mạnh Ngọc Yên dậy: “Đi, đến bệnh viện trước đã. Chuyện này chưa xong đâu, lát nữa anh quay lại xử lý bọn họ.”Người của Lục gia, từ trong xương tủy đã kiêu hãnh, là những người sinh ra ở tầng cao nhất của xã hội, tuyệt đối không cho phép bản thân hay người bên cạnh bị làm nhục.Dù là lúc này, Lục Hạo Vũ vẫn nhớ phải quay lại tính sổ.“Đứng lại!”Hàn Hương Cầm cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, run run hỏi: “Cậu… cậu là ai?”Lục Hạo Vũ liếc mắt một cái, khinh thường hừ lạnh: “Bà không xứng biết.”Nói rồi anh bế Tiểu Trạch, đưa Mạnh Ngọc Yên lên xe, quay đầu rời đi.Mạnh Ngọc Dung đứng ngây người nhìn theo, vẻ mặt ngỡ ngàng không thể tin nổi: “Mẹ…Cái… cái xe đó… là Bentley đấy… Xe Bentley đó mẹ… rất đắt tiền đó…”