Một năm trước: Lam Lan đang lắc lư theo điệu nhạc trong quán bar thì bắt gặp ánh nhìn từ một người đàn ông tầm 30 tuổi đang hướng tới cô. Với thân hình khá gợi cảm của mình cô đã quen với những ánh mắt thèm muốn từ bọn đàn ông háo sắc rồi, nhưng ánh nhìn của người đàn ông này khiến cô có cảm giác hoàn toàn khác, không có chút h*m m**n d*c v*ng nào mà chỉ là một cái nhìn vô định, không chút dao động. Khiến cô có chút hơi bối rối. Lam Lan thu mình vào một góc để tránh ánh đèn rọi tới, nói đúng hơn thì cô đang muốn né tránh ánh mắt đó. Tự nhiên Lam Lan muốn rời khỏi nơi náo nhiệt, ồn ã này. Cô vẫy tay kêu phục vụ tính tiền, rồi lảo đảo bước ra cửa, cô say rồi,say thật rồi. - Ừ thì say, ngày nào chẳng say – cô tự lẩm bẩm một mình. Bước ra tới đường lớn, Lam Lan bắt đầu hắt hơi vài cái, cáu bẳn, cô chửi thề: “Mẹ kiếp, trời cũng ghét mình hay sao mà hôm nay rét nổi da gà thế này”. Đứng vẫy taxi một hồi không được chiếc nào, Lam Lan bực bội, định đi bộ về nhà vì đằng nào cũng chịu rét hơn 30…
Quyển 2 - Chương 13: Giải cứu
Lời Nói Dối Của Em (Phần 1)Tác giả: Nguyễn Hoàng KimTruyện Ngôn TìnhMột năm trước: Lam Lan đang lắc lư theo điệu nhạc trong quán bar thì bắt gặp ánh nhìn từ một người đàn ông tầm 30 tuổi đang hướng tới cô. Với thân hình khá gợi cảm của mình cô đã quen với những ánh mắt thèm muốn từ bọn đàn ông háo sắc rồi, nhưng ánh nhìn của người đàn ông này khiến cô có cảm giác hoàn toàn khác, không có chút h*m m**n d*c v*ng nào mà chỉ là một cái nhìn vô định, không chút dao động. Khiến cô có chút hơi bối rối. Lam Lan thu mình vào một góc để tránh ánh đèn rọi tới, nói đúng hơn thì cô đang muốn né tránh ánh mắt đó. Tự nhiên Lam Lan muốn rời khỏi nơi náo nhiệt, ồn ã này. Cô vẫy tay kêu phục vụ tính tiền, rồi lảo đảo bước ra cửa, cô say rồi,say thật rồi. - Ừ thì say, ngày nào chẳng say – cô tự lẩm bẩm một mình. Bước ra tới đường lớn, Lam Lan bắt đầu hắt hơi vài cái, cáu bẳn, cô chửi thề: “Mẹ kiếp, trời cũng ghét mình hay sao mà hôm nay rét nổi da gà thế này”. Đứng vẫy taxi một hồi không được chiếc nào, Lam Lan bực bội, định đi bộ về nhà vì đằng nào cũng chịu rét hơn 30… Khi tỉnh táo hơn Lam Lan vỗ về hai đứa nhỏ và hỏi về tiếng động lớn ban nãy. Hai đứa lắc đầu không biết, chỉ biết là lúc chúng vừa tỉnh dậy thì thấy bọn bắt cóc hốt hoảng lao ra ngoài, sau đó là tiếng nổ mà vừa rồi cô nghe thấy phát ra.Không có người canh gác, Lam Lan quan sát kỹ căn nhà kho cũ nát này, qua khe hở trên vách cô nhìn được khung cảnh bên ngoài là bãi hàng, phía cổng có tiếng đánh nhau. Nhìn kỹ lại thì thấy hai người một nam, một nữ đang đôi co cùng với ba tên bắt cóc. Là Hoàng Việt và Mai Diễm Phương tới cứu ba mẹ con, tiếng động mà cô nghe thấy ban nãy là tiếng xe của họ đâm đổ tường xông vào đây. Vui vì có người tới cứu nhưng trong lòng cô cũng không khỏi có chút thất vọng vì người đến đầu tiên vẫn không phải là anh, dù cho bọn bắt cóc đã liên lạc với anh.Khi Lam Lan còn đang mải suy nghĩ thì tên Khang đã xuất hiện ở trong nhà kho, không biết hắn lẩn vào từ lúc nào, hai tên còn lại vẫn đang đấu cùng Hoàng Việt và Mai Diễm Phương. Hai tên này cũng không phải loại dễ nhằn, dù Hoàng Việt và Diễm Phương không tệ, nhưng chắc chắn là sẽ phải tốn không ít sức cùng thời gian. Tên Khang cười nham hiểm:- Mẹ kiếp, may là tao tính trước. Kéo được hai thằng từng làm lính đặc công tham gia chứ không hôm nay thảm rồi.Hắn tiến tới, túm cổ Huân Hy lên và dí súng vào đầu thằng bé đe dọa:- Nếu không muốn nó chết thì ba mẹ con chúng mày ngoan ngoãn nghe lời đi theo tao.Lam Lan hốt hoảng van xin hắn:- Tôi xin ông đừng làm hại thằng bé, ông muốn gì tôi đều sẽ nghe theo.Hắn cười điên cuồng:- Ha ha, được! Đi thôi.Tên Khang dẫn ba mẹ con đi theo lối cửa sau luồn ra ngoài. Huân Hy bị hắn túm trên tay, mặt tái mét không còn giọt máu nhưng cũng không khóc lóc. Vì nó biết bây giờ tên bắt cóc này đang bị điên, nếu nó dãy dụa có thể ba mẹ con sẽ không còn mạng.Khi Hoàng Việt và Mai Diễm Phương giải quyết xong hai tên kia thì đã không thấy tung tích của ba mẹ con Lam Lan đâu nữa rồi. Hoàng Việt lúc này như muốn nổi điên, đã mấy ngày trời tìm kiếm không ăn không ngủ, may mà có Diễm Phương tìm được tung tích bọn họ. Cứ ngỡ là sẽ cứu được ba mẹ con ai ngờ lại như thế này. Đôi tay anh nắm chặt thành quyền nện thật mạnh vào vách tường, máu tứa ra. Diễm Phương sau khi tìm kiếm manh mối xung quanh quay lại thì thấy cảnh này, vội vàng lấy áo buộc vết thương cầm máu cho anh. - Mẹ kiếp, tên chết bằm này. Anh có muốn cứu người nữa không hả? Sau khi cầm máu cho Hoàng Việt xong, Diễm Phương nhận được một cuộc điện thoại. Là thư ký của cô thông báo vừa rồi tên bắt cóc gọi tới nhà họ Lâm. Hắn thay đổi địa điểm giao tiền chuộc và yêu cầu Lâm Duy đi một mình, chỉ cần có thêm người nào tới hắn sẽ giết con tin ngay lập tức.
Khi tỉnh táo hơn Lam Lan vỗ về hai đứa nhỏ và hỏi về tiếng động lớn ban nãy. Hai đứa lắc đầu không biết, chỉ biết là lúc chúng vừa tỉnh dậy thì thấy bọn bắt cóc hốt hoảng lao ra ngoài, sau đó là tiếng nổ mà vừa rồi cô nghe thấy phát ra.
Không có người canh gác, Lam Lan quan sát kỹ căn nhà kho cũ nát này, qua khe hở trên vách cô nhìn được khung cảnh bên ngoài là bãi hàng, phía cổng có tiếng đánh nhau. Nhìn kỹ lại thì thấy hai người một nam, một nữ đang đôi co cùng với ba tên bắt cóc. Là Hoàng Việt và Mai Diễm Phương tới cứu ba mẹ con, tiếng động mà cô nghe thấy ban nãy là tiếng xe của họ đâm đổ tường xông vào đây. Vui vì có người tới cứu nhưng trong lòng cô cũng không khỏi có chút thất vọng vì người đến đầu tiên vẫn không phải là anh, dù cho bọn bắt cóc đã liên lạc với anh.
Khi Lam Lan còn đang mải suy nghĩ thì tên Khang đã xuất hiện ở trong nhà kho, không biết hắn lẩn vào từ lúc nào, hai tên còn lại vẫn đang đấu cùng Hoàng Việt và Mai Diễm Phương. Hai tên này cũng không phải loại dễ nhằn, dù Hoàng Việt và Diễm Phương không tệ, nhưng chắc chắn là sẽ phải tốn không ít sức cùng thời gian. Tên Khang cười nham hiểm:
- Mẹ kiếp, may là tao tính trước. Kéo được hai thằng từng làm lính đặc công tham gia chứ không hôm nay thảm rồi.
Hắn tiến tới, túm cổ Huân Hy lên và dí súng vào đầu thằng bé đe dọa:
- Nếu không muốn nó chết thì ba mẹ con chúng mày ngoan ngoãn nghe lời đi theo tao.
Lam Lan hốt hoảng van xin hắn:
- Tôi xin ông đừng làm hại thằng bé, ông muốn gì tôi đều sẽ nghe theo.
Hắn cười điên cuồng:
- Ha ha, được! Đi thôi.
Tên Khang dẫn ba mẹ con đi theo lối cửa sau luồn ra ngoài. Huân Hy bị hắn túm trên tay, mặt tái mét không còn giọt máu nhưng cũng không khóc lóc. Vì nó biết bây giờ tên bắt cóc này đang bị điên, nếu nó dãy dụa có thể ba mẹ con sẽ không còn mạng.
Khi Hoàng Việt và Mai Diễm Phương giải quyết xong hai tên kia thì đã không thấy tung tích của ba mẹ con Lam Lan đâu nữa rồi. Hoàng Việt lúc này như muốn nổi điên, đã mấy ngày trời tìm kiếm không ăn không ngủ, may mà có Diễm Phương tìm được tung tích bọn họ. Cứ ngỡ là sẽ cứu được ba mẹ con ai ngờ lại như thế này. Đôi tay anh nắm chặt thành quyền nện thật mạnh vào vách tường, máu tứa ra.
Diễm Phương sau khi tìm kiếm manh mối xung quanh quay lại thì thấy cảnh này, vội vàng lấy áo buộc vết thương cầm máu cho anh.
- Mẹ kiếp, tên chết bằm này. Anh có muốn cứu người nữa không hả?
Sau khi cầm máu cho Hoàng Việt xong, Diễm Phương nhận được một cuộc điện thoại. Là thư ký của cô thông báo vừa rồi tên bắt cóc gọi tới nhà họ Lâm. Hắn thay đổi địa điểm giao tiền chuộc và yêu cầu Lâm Duy đi một mình, chỉ cần có thêm người nào tới hắn sẽ giết con tin ngay lập tức.
Lời Nói Dối Của Em (Phần 1)Tác giả: Nguyễn Hoàng KimTruyện Ngôn TìnhMột năm trước: Lam Lan đang lắc lư theo điệu nhạc trong quán bar thì bắt gặp ánh nhìn từ một người đàn ông tầm 30 tuổi đang hướng tới cô. Với thân hình khá gợi cảm của mình cô đã quen với những ánh mắt thèm muốn từ bọn đàn ông háo sắc rồi, nhưng ánh nhìn của người đàn ông này khiến cô có cảm giác hoàn toàn khác, không có chút h*m m**n d*c v*ng nào mà chỉ là một cái nhìn vô định, không chút dao động. Khiến cô có chút hơi bối rối. Lam Lan thu mình vào một góc để tránh ánh đèn rọi tới, nói đúng hơn thì cô đang muốn né tránh ánh mắt đó. Tự nhiên Lam Lan muốn rời khỏi nơi náo nhiệt, ồn ã này. Cô vẫy tay kêu phục vụ tính tiền, rồi lảo đảo bước ra cửa, cô say rồi,say thật rồi. - Ừ thì say, ngày nào chẳng say – cô tự lẩm bẩm một mình. Bước ra tới đường lớn, Lam Lan bắt đầu hắt hơi vài cái, cáu bẳn, cô chửi thề: “Mẹ kiếp, trời cũng ghét mình hay sao mà hôm nay rét nổi da gà thế này”. Đứng vẫy taxi một hồi không được chiếc nào, Lam Lan bực bội, định đi bộ về nhà vì đằng nào cũng chịu rét hơn 30… Khi tỉnh táo hơn Lam Lan vỗ về hai đứa nhỏ và hỏi về tiếng động lớn ban nãy. Hai đứa lắc đầu không biết, chỉ biết là lúc chúng vừa tỉnh dậy thì thấy bọn bắt cóc hốt hoảng lao ra ngoài, sau đó là tiếng nổ mà vừa rồi cô nghe thấy phát ra.Không có người canh gác, Lam Lan quan sát kỹ căn nhà kho cũ nát này, qua khe hở trên vách cô nhìn được khung cảnh bên ngoài là bãi hàng, phía cổng có tiếng đánh nhau. Nhìn kỹ lại thì thấy hai người một nam, một nữ đang đôi co cùng với ba tên bắt cóc. Là Hoàng Việt và Mai Diễm Phương tới cứu ba mẹ con, tiếng động mà cô nghe thấy ban nãy là tiếng xe của họ đâm đổ tường xông vào đây. Vui vì có người tới cứu nhưng trong lòng cô cũng không khỏi có chút thất vọng vì người đến đầu tiên vẫn không phải là anh, dù cho bọn bắt cóc đã liên lạc với anh.Khi Lam Lan còn đang mải suy nghĩ thì tên Khang đã xuất hiện ở trong nhà kho, không biết hắn lẩn vào từ lúc nào, hai tên còn lại vẫn đang đấu cùng Hoàng Việt và Mai Diễm Phương. Hai tên này cũng không phải loại dễ nhằn, dù Hoàng Việt và Diễm Phương không tệ, nhưng chắc chắn là sẽ phải tốn không ít sức cùng thời gian. Tên Khang cười nham hiểm:- Mẹ kiếp, may là tao tính trước. Kéo được hai thằng từng làm lính đặc công tham gia chứ không hôm nay thảm rồi.Hắn tiến tới, túm cổ Huân Hy lên và dí súng vào đầu thằng bé đe dọa:- Nếu không muốn nó chết thì ba mẹ con chúng mày ngoan ngoãn nghe lời đi theo tao.Lam Lan hốt hoảng van xin hắn:- Tôi xin ông đừng làm hại thằng bé, ông muốn gì tôi đều sẽ nghe theo.Hắn cười điên cuồng:- Ha ha, được! Đi thôi.Tên Khang dẫn ba mẹ con đi theo lối cửa sau luồn ra ngoài. Huân Hy bị hắn túm trên tay, mặt tái mét không còn giọt máu nhưng cũng không khóc lóc. Vì nó biết bây giờ tên bắt cóc này đang bị điên, nếu nó dãy dụa có thể ba mẹ con sẽ không còn mạng.Khi Hoàng Việt và Mai Diễm Phương giải quyết xong hai tên kia thì đã không thấy tung tích của ba mẹ con Lam Lan đâu nữa rồi. Hoàng Việt lúc này như muốn nổi điên, đã mấy ngày trời tìm kiếm không ăn không ngủ, may mà có Diễm Phương tìm được tung tích bọn họ. Cứ ngỡ là sẽ cứu được ba mẹ con ai ngờ lại như thế này. Đôi tay anh nắm chặt thành quyền nện thật mạnh vào vách tường, máu tứa ra. Diễm Phương sau khi tìm kiếm manh mối xung quanh quay lại thì thấy cảnh này, vội vàng lấy áo buộc vết thương cầm máu cho anh. - Mẹ kiếp, tên chết bằm này. Anh có muốn cứu người nữa không hả? Sau khi cầm máu cho Hoàng Việt xong, Diễm Phương nhận được một cuộc điện thoại. Là thư ký của cô thông báo vừa rồi tên bắt cóc gọi tới nhà họ Lâm. Hắn thay đổi địa điểm giao tiền chuộc và yêu cầu Lâm Duy đi một mình, chỉ cần có thêm người nào tới hắn sẽ giết con tin ngay lập tức.