*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……

Chương 74-2: Hoạt động băt đầu 2

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Đại tỷ đóng hộp trang điểm. “Nha, bộ dạng y chang bà chủ nha. Nhắc cô, đêm nay sẽ có người ở tổng bộ qua kiểm tra, nghe nói là chú của tiểu lão bản, chút nữa khách có yêu cầu gì nhớ làm cho tốt, giữ thể diện cho khách sạn, đừng làm mất mặt bản thân.”“Tôi chỉ là thực tập sinh.” Nói xong tôi mặc kệ cô ta muốn nói gì. Đại tỷ còn đang thao thao bất tuyệt thì bộ đàm đã kêu: “Trực phòng, trực phòng, lầu 16, lầu 16 có chuyện, mau kiểm tra.”Lầu 16. Tôi vội chụp lấy bộ đàm, lao ra khỏi phòng nghỉ. Đây là lầu 29, chạy lên lầu 16 còn nhanh hơn đi thang máy. Chưa tới một phút tôi đã lên tới nơi ( 🐈: chuỵ thật trâu bò, 6 tầng mà chưa tới 1’)Vừa tới nơi đã nghe tiếng con gái thét lên chói tai. Lúc này cũng hơn 6h chiều, nhưng trong hành lang khách sạn cũng không phân biệt được giờ giấc, vẫn chỉ là ánh sáng của đèn hành lang mà thôi.Dưới ánh đèn, nơi cuối hành lang, ba cô gái và một cậu con trai đang co rúm lại chỉ tay lên trần nhà la hét. Tôi vội chạy qua, lúc này, tôi không hề sợ hãi. Tôi chính là hy vọng gặp quỷ, vì Tông Thịnh đang ở tầng này.Khi tới trước bọn họ, nhìn lên trần tôi thấy dấu tag máu. Kinh ngạc giây lát, cũng chỉ là giây lát rồi tôi chậm rãi nói: “quý vị chậm rãi chơi đi.”Dấu tay máu này chỉ là mảng đỏ, không cod vân tay, cũng không có máu nhỏ, lại càng không có chỗ lõm thiếu thịt kia, liếc qua là biết không phải rồi. Tuy hơi tối nhưng trực giac cho tôi biết, là giả!Cũng không biết có Thẩm Kế Ân bọn họ cố ý bày trò không.Tôi đi vài bước lại cảm thấy tôi nói cho bọn họ biết dấu tay đó là giả hay sao? Nếu để đại tỷ biết sẽ bắt lỗi tôi ảnh hưởng tới điểm đặc biệt của khách sạn thì lại thêm phiền toái. Nên tôi dừng chân, nói với bọn họ:“Chỗ các người đứng chính là chỗ cô gái lần trước bị hành hạ tới chết đó.”Tôi nói không lớn nhưng lại rất thành công khiến bọn họ thét lên chói tai, chạy vèo về phòng. Bọn họ sập cửa phòng...Lầu 16 không còn một bóng người.Có lẽ, mọi khách trọ đều chờ tới tối để đi tìm người mất tích kia.Tôi nhìn hành lang... trước, sau, trên, dướiQuá yên tĩnh!Ngược lại làm người ta cảm thấy bất an. Không nên là cái dạng này!Nơi đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao không thấy con quỷ nào?Là  do bọn họ đã rời đi, hay laf bọn họ đã đem Tông Thịnh xử lý tốt, hoặc là mất đi Tông Thịnh, đôi mắt tôi không còn nhìn thấy quỷ?

Đại tỷ đóng hộp trang điểm. “Nha, bộ dạng y chang bà chủ nha. Nhắc cô, đêm nay sẽ có người ở tổng bộ qua kiểm tra, nghe nói là chú của tiểu lão bản, chút nữa khách có yêu cầu gì nhớ làm cho tốt, giữ thể diện cho khách sạn, đừng làm mất mặt bản thân.”

“Tôi chỉ là thực tập sinh.” Nói xong tôi mặc kệ cô ta muốn nói gì. Đại tỷ còn đang thao thao bất tuyệt thì bộ đàm đã kêu: “Trực phòng, trực phòng, lầu 16, lầu 16 có chuyện, mau kiểm tra.”

Lầu 16. Tôi vội chụp lấy bộ đàm, lao ra khỏi phòng nghỉ. Đây là lầu 29, chạy lên lầu 16 còn nhanh hơn đi thang máy. Chưa tới một phút tôi đã lên tới nơi ( 🐈: chuỵ thật trâu bò, 6 tầng mà chưa tới 1’)

Vừa tới nơi đã nghe tiếng con gái thét lên chói tai. Lúc này cũng hơn 6h chiều, nhưng trong hành lang khách sạn cũng không phân biệt được giờ giấc, vẫn chỉ là ánh sáng của đèn hành lang mà thôi.

Dưới ánh đèn, nơi cuối hành lang, ba cô gái và một cậu con trai đang co rúm lại chỉ tay lên trần nhà la hét. Tôi vội chạy qua, lúc này, tôi không hề sợ hãi. Tôi chính là hy vọng gặp quỷ, vì Tông Thịnh đang ở tầng này.

Khi tới trước bọn họ, nhìn lên trần tôi thấy dấu tag máu. Kinh ngạc giây lát, cũng chỉ là giây lát rồi tôi chậm rãi nói: “quý vị chậm rãi chơi đi.”

Dấu tay máu này chỉ là mảng đỏ, không cod vân tay, cũng không có máu nhỏ, lại càng không có chỗ lõm thiếu thịt kia, liếc qua là biết không phải rồi. Tuy hơi tối nhưng trực giac cho tôi biết, là giả!

Cũng không biết có Thẩm Kế Ân bọn họ cố ý bày trò không.

Tôi đi vài bước lại cảm thấy tôi nói cho bọn họ biết dấu tay đó là giả hay sao? Nếu để đại tỷ biết sẽ bắt lỗi tôi ảnh hưởng tới điểm đặc biệt của khách sạn thì lại thêm phiền toái. Nên tôi dừng chân, nói với bọn họ:

“Chỗ các người đứng chính là chỗ cô gái lần trước bị hành hạ tới chết đó.”

Tôi nói không lớn nhưng lại rất thành công khiến bọn họ thét lên chói tai, chạy vèo về phòng. Bọn họ sập cửa phòng...

Lầu 16 không còn một bóng người.

Có lẽ, mọi khách trọ đều chờ tới tối để đi tìm người mất tích kia.

Tôi nhìn hành lang... trước, sau, trên, dưới

Quá yên tĩnh!

Ngược lại làm người ta cảm thấy bất an. Không nên là cái dạng này!

Nơi đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao không thấy con quỷ nào?

Là  do bọn họ đã rời đi, hay laf bọn họ đã đem Tông Thịnh xử lý tốt, hoặc là mất đi Tông Thịnh, đôi mắt tôi không còn nhìn thấy quỷ?

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Đại tỷ đóng hộp trang điểm. “Nha, bộ dạng y chang bà chủ nha. Nhắc cô, đêm nay sẽ có người ở tổng bộ qua kiểm tra, nghe nói là chú của tiểu lão bản, chút nữa khách có yêu cầu gì nhớ làm cho tốt, giữ thể diện cho khách sạn, đừng làm mất mặt bản thân.”“Tôi chỉ là thực tập sinh.” Nói xong tôi mặc kệ cô ta muốn nói gì. Đại tỷ còn đang thao thao bất tuyệt thì bộ đàm đã kêu: “Trực phòng, trực phòng, lầu 16, lầu 16 có chuyện, mau kiểm tra.”Lầu 16. Tôi vội chụp lấy bộ đàm, lao ra khỏi phòng nghỉ. Đây là lầu 29, chạy lên lầu 16 còn nhanh hơn đi thang máy. Chưa tới một phút tôi đã lên tới nơi ( 🐈: chuỵ thật trâu bò, 6 tầng mà chưa tới 1’)Vừa tới nơi đã nghe tiếng con gái thét lên chói tai. Lúc này cũng hơn 6h chiều, nhưng trong hành lang khách sạn cũng không phân biệt được giờ giấc, vẫn chỉ là ánh sáng của đèn hành lang mà thôi.Dưới ánh đèn, nơi cuối hành lang, ba cô gái và một cậu con trai đang co rúm lại chỉ tay lên trần nhà la hét. Tôi vội chạy qua, lúc này, tôi không hề sợ hãi. Tôi chính là hy vọng gặp quỷ, vì Tông Thịnh đang ở tầng này.Khi tới trước bọn họ, nhìn lên trần tôi thấy dấu tag máu. Kinh ngạc giây lát, cũng chỉ là giây lát rồi tôi chậm rãi nói: “quý vị chậm rãi chơi đi.”Dấu tay máu này chỉ là mảng đỏ, không cod vân tay, cũng không có máu nhỏ, lại càng không có chỗ lõm thiếu thịt kia, liếc qua là biết không phải rồi. Tuy hơi tối nhưng trực giac cho tôi biết, là giả!Cũng không biết có Thẩm Kế Ân bọn họ cố ý bày trò không.Tôi đi vài bước lại cảm thấy tôi nói cho bọn họ biết dấu tay đó là giả hay sao? Nếu để đại tỷ biết sẽ bắt lỗi tôi ảnh hưởng tới điểm đặc biệt của khách sạn thì lại thêm phiền toái. Nên tôi dừng chân, nói với bọn họ:“Chỗ các người đứng chính là chỗ cô gái lần trước bị hành hạ tới chết đó.”Tôi nói không lớn nhưng lại rất thành công khiến bọn họ thét lên chói tai, chạy vèo về phòng. Bọn họ sập cửa phòng...Lầu 16 không còn một bóng người.Có lẽ, mọi khách trọ đều chờ tới tối để đi tìm người mất tích kia.Tôi nhìn hành lang... trước, sau, trên, dướiQuá yên tĩnh!Ngược lại làm người ta cảm thấy bất an. Không nên là cái dạng này!Nơi đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao không thấy con quỷ nào?Là  do bọn họ đã rời đi, hay laf bọn họ đã đem Tông Thịnh xử lý tốt, hoặc là mất đi Tông Thịnh, đôi mắt tôi không còn nhìn thấy quỷ?

Chương 74-2: Hoạt động băt đầu 2