*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……

Chương 125-2: Về quê 2

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Tôi nghi hoặc nhìn Ngưu Lực Phàm, hắn sao lại tích cực vậy. Bất quá nếu Ngưu Lực Phàm nói như vậy, tôi cũng đành phải đi vào nhà.Chỉ là lúc đi trở về còn có thể nghe được Ngưu Lực Phàm nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi trở về. Thôi thôi, đừng đẩy ta.”“Anh tính toán cái gì hả. Tránh ra.”“Ta không tính toán cái gì, đừng đẩy ta, á á á! Đèn trong tay tôi có một lệ quỷ đó. Coi chừng ta đập cái đèn này vào chân cô xong rồi lệ quỷ còn có nửa cái đầu này mỗi ngày đều ám theo cô đóNgưu Lực Phàm nói giống thật vậy.Ngưu Lực Phàm cẩn thận che chở ngọn đèn, chầm chậm đi về phía chiếc xe phủ da của hắn, quay sang cười với tôi “Không có việc gì, không có việc gì. Tôi làm được.”Tôi nhìn hắn lái xe rời đi, hẳn là Thẩm Hàn cũng đi cùng. Sao một đại tiểu thư lại dễ dàng bị Ngưu Lực Phàm thuyết phục vậy?Lúc vào đến nhà thì Tông Thịnh đang thu thập các thứ vừa làm pháp sự. Có thể nhận ra khi ở bên ngoài anh cũng thường xuyên làm nên làm rất nhanh, chỉ trong vài phút anh đã thu xếp xong hết.Thấy tôi vào anh nói: “Ngủ sớm một chút, sáng mai phải qua cao ốc Linh Linh xem sao, tốt nhất là lên lầu 16 bên khách sạn Sa Ân để coi có cạo tường lấy được ít đất cát xi măng gì không. Bất quá, có lẽ lần này chúng ta vào Sa Ân thì Thẩm Kế Ân sẽ không đứng yên mà nhìn. Dù gì cũng chơi bài ngửa với nhau rồi.”“Em, em có thể nhờ bạn học hỗ trợ, bọn họ vẫn làm ở đó mà, không phải Hạ Lan Lan đâu, là người khác.”“Không cần, mình kiếm đại ai đó, cho chút tiền là được mà.”Tôi gật đầu đáp lời, tuy rằng như vậy sẽ phải tốn tiền, nhưng lại an toàn. Mà Mèo nói thật. Ngừng đọc nha. Xíu Mèo up lại cho coi nghen he heVốn dĩ ngày mai chỉ sắp xếp có thế, nhưng bất ngờ Tông Thịnh tiếp tục nói: “Chiều mai về quê, ăn cơm với mẹ em. Em gọi về coi thử nếu mẹ vẫn không bắt máy thì lúc về mình mua đồ ăn về luôn.”“Tông Thịnh.” Tôi gọi, Tông Thịnh nhìn tôi, không nói gì.“Cảm ơn anh.” Tôi nói, tôi cho rằng anh đã quên mất, cho rằng anh căn bản không để bụng chuyện về người nhà tôi.Tông Thịnh không nói gì, đi tới, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đem tôi ôm chặt ở trước ngực, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Tôi nghi hoặc nhìn Ngưu Lực Phàm, hắn sao lại tích cực vậy. Bất quá nếu Ngưu Lực Phàm nói như vậy, tôi cũng đành phải đi vào nhà.

Chỉ là lúc đi trở về còn có thể nghe được Ngưu Lực Phàm nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi trở về. Thôi thôi, đừng đẩy ta.”

“Anh tính toán cái gì hả. Tránh ra.”

“Ta không tính toán cái gì, đừng đẩy ta, á á á! Đèn trong tay tôi có một lệ quỷ đó. Coi chừng ta đập cái đèn này vào chân cô xong rồi lệ quỷ còn có nửa cái đầu này mỗi ngày đều ám theo cô đó

Ngưu Lực Phàm nói giống thật vậy.

Ngưu Lực Phàm cẩn thận che chở ngọn đèn, chầm chậm đi về phía chiếc xe phủ da của hắn, quay sang cười với tôi “Không có việc gì, không có việc gì. Tôi làm được.”

Tôi nhìn hắn lái xe rời đi, hẳn là Thẩm Hàn cũng đi cùng. Sao một đại tiểu thư lại dễ dàng bị Ngưu Lực Phàm thuyết phục vậy?

Lúc vào đến nhà thì Tông Thịnh đang thu thập các thứ vừa làm pháp sự. Có thể nhận ra khi ở bên ngoài anh cũng thường xuyên làm nên làm rất nhanh, chỉ trong vài phút anh đã thu xếp xong hết.

Thấy tôi vào anh nói: “Ngủ sớm một chút, sáng mai phải qua cao ốc Linh Linh xem sao, tốt nhất là lên lầu 16 bên khách sạn Sa Ân để coi có cạo tường lấy được ít đất cát xi măng gì không. Bất quá, có lẽ lần này chúng ta vào Sa Ân thì Thẩm Kế Ân sẽ không đứng yên mà nhìn. Dù gì cũng chơi bài ngửa với nhau rồi.”

“Em, em có thể nhờ bạn học hỗ trợ, bọn họ vẫn làm ở đó mà, không phải Hạ Lan Lan đâu, là người khác.”

“Không cần, mình kiếm đại ai đó, cho chút tiền là được mà.”

Tôi gật đầu đáp lời, tuy rằng như vậy sẽ phải tốn tiền, nhưng lại an toàn. Mà Mèo nói thật. Ngừng đọc nha. Xíu Mèo up lại cho coi nghen he he

Vốn dĩ ngày mai chỉ sắp xếp có thế, nhưng bất ngờ Tông Thịnh tiếp tục nói: “Chiều mai về quê, ăn cơm với mẹ em. Em gọi về coi thử nếu mẹ vẫn không bắt máy thì lúc về mình mua đồ ăn về luôn.”

“Tông Thịnh.” Tôi gọi, Tông Thịnh nhìn tôi, không nói gì.

“Cảm ơn anh.” Tôi nói, tôi cho rằng anh đã quên mất, cho rằng anh căn bản không để bụng chuyện về người nhà tôi.

Tông Thịnh không nói gì, đi tới, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đem tôi ôm chặt ở trước ngực, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Tôi nghi hoặc nhìn Ngưu Lực Phàm, hắn sao lại tích cực vậy. Bất quá nếu Ngưu Lực Phàm nói như vậy, tôi cũng đành phải đi vào nhà.Chỉ là lúc đi trở về còn có thể nghe được Ngưu Lực Phàm nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi trở về. Thôi thôi, đừng đẩy ta.”“Anh tính toán cái gì hả. Tránh ra.”“Ta không tính toán cái gì, đừng đẩy ta, á á á! Đèn trong tay tôi có một lệ quỷ đó. Coi chừng ta đập cái đèn này vào chân cô xong rồi lệ quỷ còn có nửa cái đầu này mỗi ngày đều ám theo cô đóNgưu Lực Phàm nói giống thật vậy.Ngưu Lực Phàm cẩn thận che chở ngọn đèn, chầm chậm đi về phía chiếc xe phủ da của hắn, quay sang cười với tôi “Không có việc gì, không có việc gì. Tôi làm được.”Tôi nhìn hắn lái xe rời đi, hẳn là Thẩm Hàn cũng đi cùng. Sao một đại tiểu thư lại dễ dàng bị Ngưu Lực Phàm thuyết phục vậy?Lúc vào đến nhà thì Tông Thịnh đang thu thập các thứ vừa làm pháp sự. Có thể nhận ra khi ở bên ngoài anh cũng thường xuyên làm nên làm rất nhanh, chỉ trong vài phút anh đã thu xếp xong hết.Thấy tôi vào anh nói: “Ngủ sớm một chút, sáng mai phải qua cao ốc Linh Linh xem sao, tốt nhất là lên lầu 16 bên khách sạn Sa Ân để coi có cạo tường lấy được ít đất cát xi măng gì không. Bất quá, có lẽ lần này chúng ta vào Sa Ân thì Thẩm Kế Ân sẽ không đứng yên mà nhìn. Dù gì cũng chơi bài ngửa với nhau rồi.”“Em, em có thể nhờ bạn học hỗ trợ, bọn họ vẫn làm ở đó mà, không phải Hạ Lan Lan đâu, là người khác.”“Không cần, mình kiếm đại ai đó, cho chút tiền là được mà.”Tôi gật đầu đáp lời, tuy rằng như vậy sẽ phải tốn tiền, nhưng lại an toàn. Mà Mèo nói thật. Ngừng đọc nha. Xíu Mèo up lại cho coi nghen he heVốn dĩ ngày mai chỉ sắp xếp có thế, nhưng bất ngờ Tông Thịnh tiếp tục nói: “Chiều mai về quê, ăn cơm với mẹ em. Em gọi về coi thử nếu mẹ vẫn không bắt máy thì lúc về mình mua đồ ăn về luôn.”“Tông Thịnh.” Tôi gọi, Tông Thịnh nhìn tôi, không nói gì.“Cảm ơn anh.” Tôi nói, tôi cho rằng anh đã quên mất, cho rằng anh căn bản không để bụng chuyện về người nhà tôi.Tông Thịnh không nói gì, đi tới, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đem tôi ôm chặt ở trước ngực, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Chương 125-2: Về quê 2