*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……
Chương 150
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Tuy nói với bản thân là phải dũng cảm, nhưng khi thật sự đứng ở hành lang trước căn phòng đó tôi vẫn cảm thấy tim đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài tới nơi.Dịch tới từng chút một, càng lúc càng gần, cuối cùng chúng tôi đã thấy cô gái kia. Cô ta mặc váy ngủ màu trắng lại đứng trước gương, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ, trong tay cầm tấm vải đỏ, chậm rãi quấn lên cổ mình, trong miệng lẩm bẩm: “Đến đây đi, treo ở trên cây đi, tơ hồng này xinh đẹp như vậy, không cần nó thì thật đáng tiếc.”Tôi đưa tay lên bịt kín miệng mình, chỉ sợ mình hô lên quá sớm sẽ bị phát hiện, kịch bản sẽ bị sai, cũng không biết sẽ phải diễn tiếp như thế nào.Tông Thịnh cũng từ từ đi tới chỗ chúng tôi, không có ánh sáng từ bật lửa, chúng tôi chỉ có thể đứng trong bóng tối tù mù mà phán đoán hoàn cảnh xung quanh. Cũng may, khu nhà kiểu cũ thực sự chú ý tới việc lấy ánh sáng từ bên ngoài nên dù trong phòng không bật đèn thì nhờ ánh đèn từ khu vực bên ngoài cũng có thể giúp chúng tôi lờ mờ thấy được mọi thứ.Thẩm Hàm c vẫn luôn cúi đầu, đi theo phía sau Tông Thịnh, bất quá Tông Thịnh cũng không có ý định để ý đến cô nàng một chút nào. Anh đứng cách chúng tôi không xa, từ góc độ của anh có lẽ vừa vặn thấy được chiếc gương to.Cô gái trước gương bắt đầu dùng dây thừng siết cổ mình, tôi thậm chí còn nghe được tiếng ‘ặc ặc’ phát ra từ cổ họng cô ta, tôi hoảng tới mức muốn vọt vào. Thực ra, như vầy cũng không khác gì tôi xem người khác tự sát, theo bản năng sẽ muốn nhào vào ngăn cản.Nhưng Ngưu Lực Phàm hành động y như ngày đó, đột nhiên từ phía sau bưng kín miệng mũi tôi, kéo tôi ra phía sau. Tôi vốn đang tự bịt miệng, bị hắn dùng thêm lực khiến cho nghẹt thở, vội giãy giụa nhưng hắn lại không buông tay ra. Chúng tôi cứ thế nhìn cô gái trước gương chậm rãi mềm oặt rũ xuống rồi ngã trên mặt đất, mặt hướng ra ngoài phòng.Trong nháy mắt tôi vô tình thấy Tông thịnh bên cạnh chúng tôi cũng đang nhìn cô gái trong phòng, hơn nữa, trong quá trình cô ta tử vong, môi anh lại hơi nhếch lên. Rõ ràng là cười.
Tuy nói với bản thân là phải dũng cảm, nhưng khi thật sự đứng ở hành lang trước căn phòng đó tôi vẫn cảm thấy tim đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài tới nơi.
Dịch tới từng chút một, càng lúc càng gần, cuối cùng chúng tôi đã thấy cô gái kia.
Cô ta mặc váy ngủ màu trắng lại đứng trước gương, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ, trong tay cầm tấm vải đỏ, chậm rãi quấn lên cổ mình, trong miệng lẩm bẩm: “Đến đây đi, treo ở trên cây đi, tơ hồng này xinh đẹp như vậy, không cần nó thì thật đáng tiếc.”
Tôi đưa tay lên bịt kín miệng mình, chỉ sợ mình hô lên quá sớm sẽ bị phát hiện, kịch bản sẽ bị sai, cũng không biết sẽ phải diễn tiếp như thế nào.
Tông Thịnh cũng từ từ đi tới chỗ chúng tôi, không có ánh sáng từ bật lửa, chúng tôi chỉ có thể đứng trong bóng tối tù mù mà phán đoán hoàn cảnh xung quanh.
Cũng may, khu nhà kiểu cũ thực sự chú ý tới việc lấy ánh sáng từ bên ngoài nên dù trong phòng không bật đèn thì nhờ ánh đèn từ khu vực bên ngoài cũng có thể giúp chúng tôi lờ mờ thấy được mọi thứ.
Thẩm Hàm c vẫn luôn cúi đầu, đi theo phía sau Tông Thịnh, bất quá Tông Thịnh cũng không có ý định để ý đến cô nàng một chút nào. Anh đứng cách chúng tôi không xa, từ góc độ của anh có lẽ vừa vặn thấy được chiếc gương to.
Cô gái trước gương bắt đầu dùng dây thừng siết cổ mình, tôi thậm chí còn nghe được tiếng ‘ặc ặc’ phát ra từ cổ họng cô ta, tôi hoảng tới mức muốn vọt vào. Thực ra, như vầy cũng không khác gì tôi xem người khác tự sát, theo bản năng sẽ muốn nhào vào ngăn cản.
Nhưng Ngưu Lực Phàm hành động y như ngày đó, đột nhiên từ phía sau bưng kín miệng mũi tôi, kéo tôi ra phía sau. Tôi vốn đang tự bịt miệng, bị hắn dùng thêm lực khiến cho nghẹt thở, vội giãy giụa nhưng hắn lại không buông tay ra.
Chúng tôi cứ thế nhìn cô gái trước gương chậm rãi mềm oặt rũ xuống rồi ngã trên mặt đất, mặt hướng ra ngoài phòng.
Trong nháy mắt tôi vô tình thấy Tông thịnh bên cạnh chúng tôi cũng đang nhìn cô gái trong phòng, hơn nữa, trong quá trình cô ta tử vong, môi anh lại hơi nhếch lên. Rõ ràng là cười.
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Tuy nói với bản thân là phải dũng cảm, nhưng khi thật sự đứng ở hành lang trước căn phòng đó tôi vẫn cảm thấy tim đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài tới nơi.Dịch tới từng chút một, càng lúc càng gần, cuối cùng chúng tôi đã thấy cô gái kia. Cô ta mặc váy ngủ màu trắng lại đứng trước gương, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ, trong tay cầm tấm vải đỏ, chậm rãi quấn lên cổ mình, trong miệng lẩm bẩm: “Đến đây đi, treo ở trên cây đi, tơ hồng này xinh đẹp như vậy, không cần nó thì thật đáng tiếc.”Tôi đưa tay lên bịt kín miệng mình, chỉ sợ mình hô lên quá sớm sẽ bị phát hiện, kịch bản sẽ bị sai, cũng không biết sẽ phải diễn tiếp như thế nào.Tông Thịnh cũng từ từ đi tới chỗ chúng tôi, không có ánh sáng từ bật lửa, chúng tôi chỉ có thể đứng trong bóng tối tù mù mà phán đoán hoàn cảnh xung quanh. Cũng may, khu nhà kiểu cũ thực sự chú ý tới việc lấy ánh sáng từ bên ngoài nên dù trong phòng không bật đèn thì nhờ ánh đèn từ khu vực bên ngoài cũng có thể giúp chúng tôi lờ mờ thấy được mọi thứ.Thẩm Hàm c vẫn luôn cúi đầu, đi theo phía sau Tông Thịnh, bất quá Tông Thịnh cũng không có ý định để ý đến cô nàng một chút nào. Anh đứng cách chúng tôi không xa, từ góc độ của anh có lẽ vừa vặn thấy được chiếc gương to.Cô gái trước gương bắt đầu dùng dây thừng siết cổ mình, tôi thậm chí còn nghe được tiếng ‘ặc ặc’ phát ra từ cổ họng cô ta, tôi hoảng tới mức muốn vọt vào. Thực ra, như vầy cũng không khác gì tôi xem người khác tự sát, theo bản năng sẽ muốn nhào vào ngăn cản.Nhưng Ngưu Lực Phàm hành động y như ngày đó, đột nhiên từ phía sau bưng kín miệng mũi tôi, kéo tôi ra phía sau. Tôi vốn đang tự bịt miệng, bị hắn dùng thêm lực khiến cho nghẹt thở, vội giãy giụa nhưng hắn lại không buông tay ra. Chúng tôi cứ thế nhìn cô gái trước gương chậm rãi mềm oặt rũ xuống rồi ngã trên mặt đất, mặt hướng ra ngoài phòng.Trong nháy mắt tôi vô tình thấy Tông thịnh bên cạnh chúng tôi cũng đang nhìn cô gái trong phòng, hơn nữa, trong quá trình cô ta tử vong, môi anh lại hơi nhếch lên. Rõ ràng là cười.