*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……
Chương 253: Tông Ưu Tuyền định sẵn sẽ phải chết
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Edited by Meo_mupTông Thịnh cúp điện thoại, tôi bực bội nói: “Nói hay nhỉ, làm như tôi phản bội mấy người rồi vậy?!” Tông Thịnh cúi đầu nhìn tôi lau sạch vết máu trên tay, cười vang. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Anh cười cái gì?”“Không có gì, chỉ là anh cảm thấy, Lão Bắc đời này việc duy nhất lão từng làm đúng là chỉ định em cho anh. Khi anh nổi cơn cuồng bạo thì cũng chỉ có em dám đến gần anh, cũng chỉ có em sẽ…” anh không nói tiếp, ngón tay điểm trên môi tôi, cố gắng xâm nhập vào miệng tôi. Tôi há miệng, cắn ngón tay kia. Anh rụt tay lại, cười: “Ưu Tuyền, mai có lẽ sẽ khá loạn, em đừng xuất hiện.” “Không được! Chính vì có thể loạn nên em càng phải xuất hiện, đừng nói tới việc Thẩm Kế Ân dùng thân thể mới, Ngưu Lực Phàm chưa thấy qua, cho dù đứng ở trước mặt hắn, không chừng hắn cũng không biết, ít nhất có em thì có thể liếc mắt một cái liền nhận ra gã, không cho gã tới gần. Trường hợp loạn, Lão Bắc lại ở đó, nếu lão nói gì đó nữa thì chẳng phải em vẫn còn có chút tác dụng sao.”Tông Thịnh tựa hồ do dự một chút, mới nói: “Ngày mai anh sẽ giả dạng cuồng bạo nộ phát, đến lúc đó, nếu có mặt em thì ngược lại không diễn kịch được. Anh sẽ phá pháp sự của Lão Bắc, thời gian khởi công sẽ bị hoãn lại.”“Uh, vậy đi, phải bình tĩnh, suy xét cho kỹ. Nếu không ấy thì mai em ngồi trong phòng kính xem mọi người đi vậy.”“Ừ, cứ vậy đi. Ngày mai có lẽ sẽ loạn lắm, mà chỗ đó là công trường, em đi giày đế bằng đi. Tiểu Trần có nói gì thì cứ kệ.”Chuyện ngày hôm sau chúng tôi quyết định như thế. Nhưng chúng tôi không ngờ Lão Bắc vậy nhưng lại đề nghị mọi người trong công ty đều kéo tới, nói là tăng nhân khí cho pháp sự càng thêm thuận lợi. Cứ như vậy, chúng tôi đứng khai trương văn phòng kính từ sáng sớm. Tông Thịnh mặc một bộ đồ vest màu xanh đậm, gần như xanh đen, bên trong là áo sơ mi màu lam, cổ áo sẫm màu, nhìn thật trẻ trung, nhưng cũng thật chuyên nghiệp. Trong công ty mọi người đến rất đông, dường như đều đã quên chuyện hai ông cháu cãi vã hôm qua. Hai ông cháu sóng vai cùng khai trương văn phòng bộ phận kinh doanh. Phía trên văn phòng có một tấm biển kim loại, tấm vải đỏ phủ được kéo xuống, tấm bảng viết: “Văn phòng kinh doanh Quảng trường Ưu Phẩm”.Không biết, chữ Ưu này có phải xuất phát từ tên tôi không, nhưng nhìn thấy tôi có cảm giác đây chính là món quà mà Tông Thịnh tặng cho mình.Pháo nổ tưng bừng. Trên thảm đỏ trước văn phòng, Tông Thịnh nhìn tôi cười. Tôi cũng nhìn anh mỉm cười. Tiểu Mễ đứng bên cạnh tôi nhỏ giọng: “Thật là làm cho người ta hâm mộ ghen ghét a, nam nhân tốt như vậy, lại rơi thẳng vào đầu cô rồi!”
Edited by Meo_mu
p
Tông Thịnh cúp điện thoại, tôi bực bội nói: “Nói hay nhỉ, làm như tôi phản bội mấy người rồi vậy?!”
Tông Thịnh cúi đầu nhìn tôi lau sạch vết máu trên tay, cười vang. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là anh cảm thấy, Lão Bắc đời này việc duy nhất lão từng làm đúng là chỉ định em cho anh. Khi anh nổi cơn cuồng bạo thì cũng chỉ có em dám đến gần anh, cũng chỉ có em sẽ…” anh không nói tiếp, ngón tay điểm trên môi tôi, cố gắng xâm nhập vào miệng tôi. Tôi há miệng, cắn ngón tay kia. Anh rụt tay lại, cười: “Ưu Tuyền, mai có lẽ sẽ khá loạn, em đừng xuất hiện.”
“Không được! Chính vì có thể loạn nên em càng phải xuất hiện, đừng nói tới việc Thẩm Kế Ân dùng thân thể mới, Ngưu Lực Phàm chưa thấy qua, cho dù đứng ở trước mặt hắn, không chừng hắn cũng không biết, ít nhất có em thì có thể liếc mắt một cái liền nhận ra gã, không cho gã tới gần. Trường hợp loạn, Lão Bắc lại ở đó, nếu lão nói gì đó nữa thì chẳng phải em vẫn còn có chút tác dụng sao.”
Tông Thịnh tựa hồ do dự một chút, mới nói: “Ngày mai anh sẽ giả dạng cuồng bạo nộ phát, đến lúc đó, nếu có mặt em thì ngược lại không diễn kịch được. Anh sẽ phá pháp sự của Lão Bắc, thời gian khởi công sẽ bị hoãn lại.”
“Uh, vậy đi, phải bình tĩnh, suy xét cho kỹ. Nếu không ấy thì mai em ngồi trong phòng kính xem mọi người đi vậy.”
“Ừ, cứ vậy đi. Ngày mai có lẽ sẽ loạn lắm, mà chỗ đó là công trường, em đi giày đế bằng đi. Tiểu Trần có nói gì thì cứ kệ.”
Chuyện ngày hôm sau chúng tôi quyết định như thế. Nhưng chúng tôi không ngờ Lão Bắc vậy nhưng lại đề nghị mọi người trong công ty đều kéo tới, nói là tăng nhân khí cho pháp sự càng thêm thuận lợi. Cứ như vậy, chúng tôi đứng khai trương văn phòng kính từ sáng sớm.
Tông Thịnh mặc một bộ đồ vest màu xanh đậm, gần như xanh đen, bên trong là áo sơ mi màu lam, cổ áo sẫm màu, nhìn thật trẻ trung, nhưng cũng thật chuyên nghiệp. Trong công ty mọi người đến rất đông, dường như đều đã quên chuyện hai ông cháu cãi vã hôm qua. Hai ông cháu sóng vai cùng khai trương văn phòng bộ phận kinh doanh.
Phía trên văn phòng có một tấm biển kim loại, tấm vải đỏ phủ được kéo xuống, tấm bảng viết: “Văn phòng kinh doanh Quảng trường Ưu Phẩm”.
Không biết, chữ Ưu này có phải xuất phát từ tên tôi không, nhưng nhìn thấy tôi có cảm giác đây chính là món quà mà Tông Thịnh tặng cho mình.
Pháo nổ tưng bừng. Trên thảm đỏ trước văn phòng, Tông Thịnh nhìn tôi cười.
Tôi cũng nhìn anh mỉm cười. Tiểu Mễ đứng bên cạnh tôi nhỏ giọng: “Thật là làm cho người ta hâm mộ ghen ghét a, nam nhân tốt như vậy, lại rơi thẳng vào đầu cô rồi!”
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Edited by Meo_mupTông Thịnh cúp điện thoại, tôi bực bội nói: “Nói hay nhỉ, làm như tôi phản bội mấy người rồi vậy?!” Tông Thịnh cúi đầu nhìn tôi lau sạch vết máu trên tay, cười vang. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Anh cười cái gì?”“Không có gì, chỉ là anh cảm thấy, Lão Bắc đời này việc duy nhất lão từng làm đúng là chỉ định em cho anh. Khi anh nổi cơn cuồng bạo thì cũng chỉ có em dám đến gần anh, cũng chỉ có em sẽ…” anh không nói tiếp, ngón tay điểm trên môi tôi, cố gắng xâm nhập vào miệng tôi. Tôi há miệng, cắn ngón tay kia. Anh rụt tay lại, cười: “Ưu Tuyền, mai có lẽ sẽ khá loạn, em đừng xuất hiện.” “Không được! Chính vì có thể loạn nên em càng phải xuất hiện, đừng nói tới việc Thẩm Kế Ân dùng thân thể mới, Ngưu Lực Phàm chưa thấy qua, cho dù đứng ở trước mặt hắn, không chừng hắn cũng không biết, ít nhất có em thì có thể liếc mắt một cái liền nhận ra gã, không cho gã tới gần. Trường hợp loạn, Lão Bắc lại ở đó, nếu lão nói gì đó nữa thì chẳng phải em vẫn còn có chút tác dụng sao.”Tông Thịnh tựa hồ do dự một chút, mới nói: “Ngày mai anh sẽ giả dạng cuồng bạo nộ phát, đến lúc đó, nếu có mặt em thì ngược lại không diễn kịch được. Anh sẽ phá pháp sự của Lão Bắc, thời gian khởi công sẽ bị hoãn lại.”“Uh, vậy đi, phải bình tĩnh, suy xét cho kỹ. Nếu không ấy thì mai em ngồi trong phòng kính xem mọi người đi vậy.”“Ừ, cứ vậy đi. Ngày mai có lẽ sẽ loạn lắm, mà chỗ đó là công trường, em đi giày đế bằng đi. Tiểu Trần có nói gì thì cứ kệ.”Chuyện ngày hôm sau chúng tôi quyết định như thế. Nhưng chúng tôi không ngờ Lão Bắc vậy nhưng lại đề nghị mọi người trong công ty đều kéo tới, nói là tăng nhân khí cho pháp sự càng thêm thuận lợi. Cứ như vậy, chúng tôi đứng khai trương văn phòng kính từ sáng sớm. Tông Thịnh mặc một bộ đồ vest màu xanh đậm, gần như xanh đen, bên trong là áo sơ mi màu lam, cổ áo sẫm màu, nhìn thật trẻ trung, nhưng cũng thật chuyên nghiệp. Trong công ty mọi người đến rất đông, dường như đều đã quên chuyện hai ông cháu cãi vã hôm qua. Hai ông cháu sóng vai cùng khai trương văn phòng bộ phận kinh doanh. Phía trên văn phòng có một tấm biển kim loại, tấm vải đỏ phủ được kéo xuống, tấm bảng viết: “Văn phòng kinh doanh Quảng trường Ưu Phẩm”.Không biết, chữ Ưu này có phải xuất phát từ tên tôi không, nhưng nhìn thấy tôi có cảm giác đây chính là món quà mà Tông Thịnh tặng cho mình.Pháo nổ tưng bừng. Trên thảm đỏ trước văn phòng, Tông Thịnh nhìn tôi cười. Tôi cũng nhìn anh mỉm cười. Tiểu Mễ đứng bên cạnh tôi nhỏ giọng: “Thật là làm cho người ta hâm mộ ghen ghét a, nam nhân tốt như vậy, lại rơi thẳng vào đầu cô rồi!”