*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……
Chương 308-2: Hoạn nạn có nhau
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi cũng vội nhìn theo, nhưng tới khi tôi kịp phản ứng thì anh đã đẩy đám người chạy ra khỏi khu vực có đèn cao áp. Người đàn ông mặc áo đen bên kia có lẽ là chỉ huy ở đây lập tức kêu: “Đừng để cho người nhà chúng bỏ chạy!”Đám người nhà đang ôm nhau khóc vừa thấy Tông Thịnh chạy đã nghĩ tới đuổi theo. Tôi không quan tâm tới vết thương trên chân, vội chạy tới cản bọn họ lại: “Không chạy! Không chạy! Tôi còn ở đây mà! Tôi còn ở đây! Tông Thịnh không chạy!” Tông Thịnh trước khi chạy đi đã nói Lão Bắc, tức là anh thấy Lão Bắc trong đám người xung quanh nên mới bỏ chạy đi. Lão Bắc chẳng phải đang ở cùng đám người kia ở Sa Ân sao? Hơn nữa việc sập mỏ này trên nguyên tắc sẽ phong tỏa thông tin. Thông tin này báo cáo lên trên là một chuyện, mà báo thế nào lại là chuyện khác. Dù cho đám phóng viên đã đưa tin lên mạng, chỉ cần lãnh đạo lên tiếng thì mọi clip và bài viết cũng đều phải gỡ hết. Trong suy nghĩ của chúng tôi thì lúc này Lão Bắc hẳn đang ở Sa Ân, chờ tới pháp sự hai tháng sau, cho dù lão có mời Ngưu tiên sinh ở Huyền Văn Các tới chủ sự thì cũng lão cũng tuyệt đối không lơi tay.Chuyện ở khu mỏ mới xảy ra được vài giờ, cũng chỉ có người trong cuộc biết thông tin, nếu lão còn ở Sa Ân thì làm sao biết được thông tin bên này? Nhưng lão lại có mặt ở hiện trường, chỉ trong vòng vài giờ sau khi xảy ra chuyện.Tông Thịnh đuổi theo Lão Bắc, khẳng định là có nguyên nhân, tôi phải giúp anh cản đám người này lại. Phía cảnh sát tôi không có cách nào, nhưng trước mặt đám người này thì tôi còn chút biện pháp.“Tôi còn ở đây! Tông Thịnh cũng không bỏ chạy! Anh ấy sẽ quay lại! Ông trong lúc chạy sang đây gấp quá đã bị tai nạn, bà đang đưa ông đi cấp cứu ở bệnh viện của thành phố! Bà kêu Tông Thịnh trở về, tôi và Tông Thịnh cùng trở về đây! Chúng tôi sẽ không bỏ chạy!”Tôi dùng hết sức lực nói lên, hy vọng mọi người không đuổi theo anh. Tôi không biết Tông Thịnh có đuổi kịp Lão Bắc không, mà đuổi kịp thì sẽ ra sao. Nhưng tôi biết, không thể để cho người khác biết chuyện của anh. Nói không chừng… không chừng Tông Thịnh đuổi theo Lão Bắc xong sẽ xuống tay luôn.Người nhà của người gặp nạn, một người phụ nữ tóc rối tung hất tay đánh tôi:“Mày là ai chứ! Mày là cái thá gì? Mày cũng chỉ là cái thứ mà nhà chúng nó không cần nữa! Chúng nó bỏ chạy hết để mặc mày ở lại đây thôi!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi cũng vội nhìn theo, nhưng tới khi tôi kịp phản ứng thì anh đã đẩy đám người chạy ra khỏi khu vực có đèn cao áp. Người đàn ông mặc áo đen bên kia có lẽ là chỉ huy ở đây lập tức kêu: “Đừng để cho người nhà chúng bỏ chạy!”
Đám người nhà đang ôm nhau khóc vừa thấy Tông Thịnh chạy đã nghĩ tới đuổi theo. Tôi không quan tâm tới vết thương trên chân, vội chạy tới cản bọn họ lại: “Không chạy! Không chạy! Tôi còn ở đây mà! Tôi còn ở đây! Tông Thịnh không chạy!”
Tông Thịnh trước khi chạy đi đã nói Lão Bắc, tức là anh thấy Lão Bắc trong đám người xung quanh nên mới bỏ chạy đi. Lão Bắc chẳng phải đang ở cùng đám người kia ở Sa Ân sao? Hơn nữa việc sập mỏ này trên nguyên tắc sẽ phong tỏa thông tin. Thông tin này báo cáo lên trên là một chuyện, mà báo thế nào lại là chuyện khác. Dù cho đám phóng viên đã đưa tin lên mạng, chỉ cần lãnh đạo lên tiếng thì mọi clip và bài viết cũng đều phải gỡ hết.
Trong suy nghĩ của chúng tôi thì lúc này Lão Bắc hẳn đang ở Sa Ân, chờ tới pháp sự hai tháng sau, cho dù lão có mời Ngưu tiên sinh ở Huyền Văn Các tới chủ sự thì cũng lão cũng tuyệt đối không lơi tay.
Chuyện ở khu mỏ mới xảy ra được vài giờ, cũng chỉ có người trong cuộc biết thông tin, nếu lão còn ở Sa Ân thì làm sao biết được thông tin bên này? Nhưng lão lại có mặt ở hiện trường, chỉ trong vòng vài giờ sau khi xảy ra chuyện.
Tông Thịnh đuổi theo Lão Bắc, khẳng định là có nguyên nhân, tôi phải giúp anh cản đám người này lại. Phía cảnh sát tôi không có cách nào, nhưng trước mặt đám người này thì tôi còn chút biện pháp.
“Tôi còn ở đây! Tông Thịnh cũng không bỏ chạy! Anh ấy sẽ quay lại! Ông trong lúc chạy sang đây gấp quá đã bị tai nạn, bà đang đưa ông đi cấp cứu ở bệnh viện của thành phố! Bà kêu Tông Thịnh trở về, tôi và Tông Thịnh cùng trở về đây! Chúng tôi sẽ không bỏ chạy!”
Tôi dùng hết sức lực nói lên, hy vọng mọi người không đuổi theo anh. Tôi không biết Tông Thịnh có đuổi kịp Lão Bắc không, mà đuổi kịp thì sẽ ra sao. Nhưng tôi biết, không thể để cho người khác biết chuyện của anh. Nói không chừng… không chừng Tông Thịnh đuổi theo Lão Bắc xong sẽ xuống tay luôn.
Người nhà của người gặp nạn, một người phụ nữ tóc rối tung hất tay đánh tôi:
“Mày là ai chứ! Mày là cái thá gì? Mày cũng chỉ là cái thứ mà nhà chúng nó không cần nữa! Chúng nó bỏ chạy hết để mặc mày ở lại đây thôi!”
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi cũng vội nhìn theo, nhưng tới khi tôi kịp phản ứng thì anh đã đẩy đám người chạy ra khỏi khu vực có đèn cao áp. Người đàn ông mặc áo đen bên kia có lẽ là chỉ huy ở đây lập tức kêu: “Đừng để cho người nhà chúng bỏ chạy!”Đám người nhà đang ôm nhau khóc vừa thấy Tông Thịnh chạy đã nghĩ tới đuổi theo. Tôi không quan tâm tới vết thương trên chân, vội chạy tới cản bọn họ lại: “Không chạy! Không chạy! Tôi còn ở đây mà! Tôi còn ở đây! Tông Thịnh không chạy!” Tông Thịnh trước khi chạy đi đã nói Lão Bắc, tức là anh thấy Lão Bắc trong đám người xung quanh nên mới bỏ chạy đi. Lão Bắc chẳng phải đang ở cùng đám người kia ở Sa Ân sao? Hơn nữa việc sập mỏ này trên nguyên tắc sẽ phong tỏa thông tin. Thông tin này báo cáo lên trên là một chuyện, mà báo thế nào lại là chuyện khác. Dù cho đám phóng viên đã đưa tin lên mạng, chỉ cần lãnh đạo lên tiếng thì mọi clip và bài viết cũng đều phải gỡ hết. Trong suy nghĩ của chúng tôi thì lúc này Lão Bắc hẳn đang ở Sa Ân, chờ tới pháp sự hai tháng sau, cho dù lão có mời Ngưu tiên sinh ở Huyền Văn Các tới chủ sự thì cũng lão cũng tuyệt đối không lơi tay.Chuyện ở khu mỏ mới xảy ra được vài giờ, cũng chỉ có người trong cuộc biết thông tin, nếu lão còn ở Sa Ân thì làm sao biết được thông tin bên này? Nhưng lão lại có mặt ở hiện trường, chỉ trong vòng vài giờ sau khi xảy ra chuyện.Tông Thịnh đuổi theo Lão Bắc, khẳng định là có nguyên nhân, tôi phải giúp anh cản đám người này lại. Phía cảnh sát tôi không có cách nào, nhưng trước mặt đám người này thì tôi còn chút biện pháp.“Tôi còn ở đây! Tông Thịnh cũng không bỏ chạy! Anh ấy sẽ quay lại! Ông trong lúc chạy sang đây gấp quá đã bị tai nạn, bà đang đưa ông đi cấp cứu ở bệnh viện của thành phố! Bà kêu Tông Thịnh trở về, tôi và Tông Thịnh cùng trở về đây! Chúng tôi sẽ không bỏ chạy!”Tôi dùng hết sức lực nói lên, hy vọng mọi người không đuổi theo anh. Tôi không biết Tông Thịnh có đuổi kịp Lão Bắc không, mà đuổi kịp thì sẽ ra sao. Nhưng tôi biết, không thể để cho người khác biết chuyện của anh. Nói không chừng… không chừng Tông Thịnh đuổi theo Lão Bắc xong sẽ xuống tay luôn.Người nhà của người gặp nạn, một người phụ nữ tóc rối tung hất tay đánh tôi:“Mày là ai chứ! Mày là cái thá gì? Mày cũng chỉ là cái thứ mà nhà chúng nó không cần nữa! Chúng nó bỏ chạy hết để mặc mày ở lại đây thôi!”