*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……

Chương 241: Tông gia 2

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Tôi bò dậy khỏi giường, khăn trải giường đã bị dính không ít. Tôi xốc chăn đứng dậy định đi gom khăn trải giường đi giặt thì một bọc nhỏ lăn xuống.Tôi nghi hoặc ngồi xuống nhặt bọc nhỏ lên, là băng vệ sinh! Tôi nhớ rõ ràng mình không có mua! Có thể vào nhà, không phải tôi thì là Tông Thịnh. Chẳng lẽ là Tông Thịnh mua cho tôi?Nghĩ tới khuôn mặt của Tông Thịnh mà đi siêu thị mua mấy thứ này, không biết, biểu tình trên gương mặt đó sẽ như thế nào! Hơn nữa tối hôm qua đến tận khuya tôi mới ngủ, chẳng lẽ hắn là nửa đêm đi siêu thị 24 giờ mua? Siêu thị 24 giờ gần nhất cũng cách tới hai trạm xe… Chủ yếu là hắn một đại nam nhân thế nhưng cũng sẽ đi mua cái này?Trong lòng đột nhiên dâng lên ấm áp, tôi nở nụ cười.Cầm băng vệ sinh cùng quần áo đi tắm, cả khăn trải giường vào phòng tắm. Ném đồ vào ngâm rồi tôi rửa mặt chải đầu. Xong xuôi, mới nhớ tới NgưU lực Phàm nói gửi gì đó cho tôi xem.Bởi vì trong lòng khẳng định, Tông Thịnh sẽ không tự sát, cho nên cũng không để tâm cho lắm. Là hình ảnh chụp trên cầu, Tông Thịnh đứng bên ngoài lan can bảo vệ cầu, mặt quay ra ngoài, lại có thêm vài tấm ảnh nữa cho thấy người ta đã kéo tới vây xem, không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh lại. Hai tấm chụp cận cảnh cho thấy mu bàn tay Tông Thịnh để ở sau lưng nắm lấy lan can, trên người không có gì để giữ an toàn.Má ơi! Hắn không phải là thật sự tự sát đi!Tôi không còn thiết tới thu thập đồ đạc mà vội vơ lấy túi tiền lao ra khỏi cửa. Vừa chạy đã cảm thấy vô cùng không thoải mái, bụng thì quặn đau, chỉ có điều không nghiêm trọng như lúc trước. Chạy ra khỏi khu tôi bắt taxi chạy về phía Tam Kiều.Tôi biết Tông Thịnh chạy tới Tam Kiều hẳn là đi tìm nửa đầu còn lại của Vương Càn, không có khả năng là tự sát. Nhưng nhìn thoáng qua cũng thấy nguy hiểm thế nào, trong lòng tôi nóng như lửa đốt. Chỗ nguy hiểm vậy nắm không chặt sẽ ngã xuống mất.THành phố này nước sông vào mùa mưa sẽ dâng rất cao, cầu thường sẽ xây ngang tầm nước cao nhất. Bây giờ là mùa thu, mùa khô, không có mưa, mực nước cũng thấp, dù cho Tông Thịnh biết bơi nhưng ngã từ trên cao xuống sẽ có khả năng đầu chạm vào lòng sông.Sao lại làm cái việc nguy hiểm đến như vậy? Ngưu Lực Phàm cũng ở cùng với hắn, sao lại không chịu giữ hắn lại chứ?Điện thoại đổ chuông, tôi không để ý là ai gọi mà bắt máy luôn.

Tôi bò dậy khỏi giường, khăn trải giường đã bị dính không ít. Tôi xốc chăn đứng dậy định đi gom khăn trải giường đi giặt thì một bọc nhỏ lăn xuống.

Tôi nghi hoặc ngồi xuống nhặt bọc nhỏ lên, là băng vệ sinh! Tôi nhớ rõ ràng mình không có mua! Có thể vào nhà, không phải tôi thì là Tông Thịnh. Chẳng lẽ là Tông Thịnh mua cho tôi?

Nghĩ tới khuôn mặt của Tông Thịnh mà đi siêu thị mua mấy thứ này, không biết, biểu tình trên gương mặt đó sẽ như thế nào! Hơn nữa tối hôm qua đến tận khuya tôi mới ngủ, chẳng lẽ hắn là nửa đêm đi siêu thị 24 giờ mua? Siêu thị 24 giờ gần nhất cũng cách tới hai trạm xe… Chủ yếu là hắn một đại nam nhân thế nhưng cũng sẽ đi mua cái này?

Trong lòng đột nhiên dâng lên ấm áp, tôi nở nụ cười.

Cầm băng vệ sinh cùng quần áo đi tắm, cả khăn trải giường vào phòng tắm. Ném đồ vào ngâm rồi tôi rửa mặt chải đầu. Xong xuôi, mới nhớ tới NgưU lực Phàm nói gửi gì đó cho tôi xem.

Bởi vì trong lòng khẳng định, Tông Thịnh sẽ không tự sát, cho nên cũng không để tâm cho lắm. Là hình ảnh chụp trên cầu, Tông Thịnh đứng bên ngoài lan can bảo vệ cầu, mặt quay ra ngoài, lại có thêm vài tấm ảnh nữa cho thấy người ta đã kéo tới vây xem, không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh lại. Hai tấm chụp cận cảnh cho thấy mu bàn tay Tông Thịnh để ở sau lưng nắm lấy lan can, trên người không có gì để giữ an toàn.

Má ơi! Hắn không phải là thật sự tự sát đi!

Tôi không còn thiết tới thu thập đồ đạc mà vội vơ lấy túi tiền lao ra khỏi cửa. Vừa chạy đã cảm thấy vô cùng không thoải mái, bụng thì quặn đau, chỉ có điều không nghiêm trọng như lúc trước. Chạy ra khỏi khu tôi bắt taxi chạy về phía Tam Kiều.Tôi biết Tông Thịnh chạy tới Tam Kiều hẳn là đi tìm nửa đầu còn lại của Vương Càn, không có khả năng là tự sát. Nhưng nhìn thoáng qua cũng thấy nguy hiểm thế nào, trong lòng tôi nóng như lửa đốt. Chỗ nguy hiểm vậy nắm không chặt sẽ ngã xuống mất.

THành phố này nước sông vào mùa mưa sẽ dâng rất cao, cầu thường sẽ xây ngang tầm nước cao nhất. Bây giờ là mùa thu, mùa khô, không có mưa, mực nước cũng thấp, dù cho Tông Thịnh biết bơi nhưng ngã từ trên cao xuống sẽ có khả năng đầu chạm vào lòng sông.

Sao lại làm cái việc nguy hiểm đến như vậy? Ngưu Lực Phàm cũng ở cùng với hắn, sao lại không chịu giữ hắn lại chứ?

Điện thoại đổ chuông, tôi không để ý là ai gọi mà bắt máy luôn.

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Tôi bò dậy khỏi giường, khăn trải giường đã bị dính không ít. Tôi xốc chăn đứng dậy định đi gom khăn trải giường đi giặt thì một bọc nhỏ lăn xuống.Tôi nghi hoặc ngồi xuống nhặt bọc nhỏ lên, là băng vệ sinh! Tôi nhớ rõ ràng mình không có mua! Có thể vào nhà, không phải tôi thì là Tông Thịnh. Chẳng lẽ là Tông Thịnh mua cho tôi?Nghĩ tới khuôn mặt của Tông Thịnh mà đi siêu thị mua mấy thứ này, không biết, biểu tình trên gương mặt đó sẽ như thế nào! Hơn nữa tối hôm qua đến tận khuya tôi mới ngủ, chẳng lẽ hắn là nửa đêm đi siêu thị 24 giờ mua? Siêu thị 24 giờ gần nhất cũng cách tới hai trạm xe… Chủ yếu là hắn một đại nam nhân thế nhưng cũng sẽ đi mua cái này?Trong lòng đột nhiên dâng lên ấm áp, tôi nở nụ cười.Cầm băng vệ sinh cùng quần áo đi tắm, cả khăn trải giường vào phòng tắm. Ném đồ vào ngâm rồi tôi rửa mặt chải đầu. Xong xuôi, mới nhớ tới NgưU lực Phàm nói gửi gì đó cho tôi xem.Bởi vì trong lòng khẳng định, Tông Thịnh sẽ không tự sát, cho nên cũng không để tâm cho lắm. Là hình ảnh chụp trên cầu, Tông Thịnh đứng bên ngoài lan can bảo vệ cầu, mặt quay ra ngoài, lại có thêm vài tấm ảnh nữa cho thấy người ta đã kéo tới vây xem, không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh lại. Hai tấm chụp cận cảnh cho thấy mu bàn tay Tông Thịnh để ở sau lưng nắm lấy lan can, trên người không có gì để giữ an toàn.Má ơi! Hắn không phải là thật sự tự sát đi!Tôi không còn thiết tới thu thập đồ đạc mà vội vơ lấy túi tiền lao ra khỏi cửa. Vừa chạy đã cảm thấy vô cùng không thoải mái, bụng thì quặn đau, chỉ có điều không nghiêm trọng như lúc trước. Chạy ra khỏi khu tôi bắt taxi chạy về phía Tam Kiều.Tôi biết Tông Thịnh chạy tới Tam Kiều hẳn là đi tìm nửa đầu còn lại của Vương Càn, không có khả năng là tự sát. Nhưng nhìn thoáng qua cũng thấy nguy hiểm thế nào, trong lòng tôi nóng như lửa đốt. Chỗ nguy hiểm vậy nắm không chặt sẽ ngã xuống mất.THành phố này nước sông vào mùa mưa sẽ dâng rất cao, cầu thường sẽ xây ngang tầm nước cao nhất. Bây giờ là mùa thu, mùa khô, không có mưa, mực nước cũng thấp, dù cho Tông Thịnh biết bơi nhưng ngã từ trên cao xuống sẽ có khả năng đầu chạm vào lòng sông.Sao lại làm cái việc nguy hiểm đến như vậy? Ngưu Lực Phàm cũng ở cùng với hắn, sao lại không chịu giữ hắn lại chứ?Điện thoại đổ chuông, tôi không để ý là ai gọi mà bắt máy luôn.

Chương 241: Tông gia 2