*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……

Chương 511: Tông Thịnh Giấu Diếm

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… “Tin tức thì nói như vậy. Nói đám lưu manh kia quậy phá đòi thu phí bảo kê. Nhưng khi anh gọi người cầm đồ nghề tới thì đám du thủ du thực đó đều bỏ chạy, căn bản là không phải tới đòi tiền. Nếu là tới đòi tiền thì sẽ ngay lập tức lăn lộn ở đó, bảo là bọn anh đến bắt nạt đánh chết bọn nó, rồi đòi bồi thường.Khi bọn anh tới thì Tông Thịnh trên lưng đã bị thương chảy không ít máu. Anh bảo đi bệnh viện thì cậu ta bảo không cần. Đám người đó muốn gì chứ, ai mà biết được. Anh có cảm giác như Tông Thịnh đi cua mất bồ của đại ca bọn nó á, bọn nó chỉ tới kiếm chuyện đánh cho đổ máu rồi về báo cáo với đại ca. Ha ha. Cái này là anh ví von thôi nha. Ưu Tuyền đừng có để ý.”Ngưu Lực Phàm vốn luôn không đàng hoàng, tôi chẳng buồn để ý tới, nhưng khi tôi quay người lại đối mặt với hắn thì vẫn chống nạnh bĩu môi mà nói: “Tông Thịnh bị một đám du thủ du thực đánh, anh liền chạy. Anh còn nói mình là huynh đệ tốt cái khỉ gì hả?”“Anh, anh không phải sợ chết sao? Nhỏ tới lớn anh chưa từng đánh nhau đó, còn nữa, chuyện này Tông Thịnh cũng không để ý, em đừng có mà tính toán. Ha ha. Giờ chẳng phải cậu ấy vẫn ổn sao? Bị thương nhẹ mà.”“Máu chảy nhiều như vậy còn bảo là nhẹ?”“Lúc em sốt mê man anh có coi qua rồi, miệng vết thương cũng không to, trầy mất miếng da sau lưng thôi, mà ổn nhiều rồi. Thằng nhóc đó không phải là người mà, mất miếng da mà một hai ngày là ổn luôn.”Tôi cau mày nghĩ tới lời nói của anh tối qua, lúc đó tôi còn thấy kỳ quái, sao người giấy đó lại có máu của Tông Thịnh. Có vẻ là đám du côn đó đánh nhau chỉ vì muốn lấy máu của anh.“Sau đó thì sao? Chắc chắn còn chuyện gì nữa đó!”Tôi nghĩ vậy vì có vẻ mọi chuyện sẽ càng lúc càng phức tạp. Có kẻ thuê đám du côn đi lấy máu của Tông Thịnh, sau đó nhỏ lên người giấy để đi tìm tôi, cho tôi thấy Tông Thịnh ngoài cửa sổ đang gọi mình, nên tôi ra khỏi phòng bệnh đi tới nhà xác. Bọn họ làm vậy vì cái gì? Không phải là cố ý nhắm vào tôi chứ? Tôi mất tích thì người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Tông Thịnh cho nên chắc chắn phía anh xảy ra chuyện gì đó.Ngưu Lực Phàm do dự một chút, đi tới phía trước, rồi lại đi tới, dường như làm lơ không trả lời câu hỏi này của tôi.Tôi vội bước tới đuổi kịp hắn hỏi dồn: “Rốt cuộc là sao? Nói đi! Không phải nói chúng ta là cùng một phe sao? Sao có chuyện thì hai người không chịu nói cho tôi biết?”Ngưu Lực Phàm xoay người cười: “Đừng hỏi nữa. Chẳng phải em vừa ốm dậy sao? Thôi, về nghỉ ngơi đi. Em nên ngủ nhiều hơn. Không phải mọi người đều nói, bị sốt thì phải ngủ nhiều lên sao?”Không đợi tôi trả lời hắn đã đi về phía phòng bệnh. Bọn họ chắc chắn có chuyện gạt tôi!

“Tin tức thì nói như vậy. Nói đám lưu manh kia quậy phá đòi thu phí bảo kê. Nhưng khi anh gọi người cầm đồ nghề tới thì đám du thủ du thực đó đều bỏ chạy, căn bản là không phải tới đòi tiền. Nếu là tới đòi tiền thì sẽ ngay lập tức lăn lộn ở đó, bảo là bọn anh đến bắt nạt đánh chết bọn nó, rồi đòi bồi thường.Khi bọn anh tới thì Tông Thịnh trên lưng đã bị thương chảy không ít máu. Anh bảo đi bệnh viện thì cậu ta bảo không cần. Đám người đó muốn gì chứ, ai mà biết được. Anh có cảm giác như Tông Thịnh đi cua mất bồ của đại ca bọn nó á, bọn nó chỉ tới kiếm chuyện đánh cho đổ máu rồi về báo cáo với đại ca. Ha ha. Cái này là anh ví von thôi nha. Ưu Tuyền đừng có để ý.”

Ngưu Lực Phàm vốn luôn không đàng hoàng, tôi chẳng buồn để ý tới, nhưng khi tôi quay người lại đối mặt với hắn thì vẫn chống nạnh bĩu môi mà nói: “Tông Thịnh bị một đám du thủ du thực đánh, anh liền chạy. Anh còn nói mình là huynh đệ tốt cái khỉ gì hả?”

“Anh, anh không phải sợ chết sao? Nhỏ tới lớn anh chưa từng đánh nhau đó, còn nữa, chuyện này Tông Thịnh cũng không để ý, em đừng có mà tính toán. Ha ha. Giờ chẳng phải cậu ấy vẫn ổn sao? Bị thương nhẹ mà.”

“Máu chảy nhiều như vậy còn bảo là nhẹ?”

“Lúc em sốt mê man anh có coi qua rồi, miệng vết thương cũng không to, trầy mất miếng da sau lưng thôi, mà ổn nhiều rồi. Thằng nhóc đó không phải là người mà, mất miếng da mà một hai ngày là ổn luôn.”

Tôi cau mày nghĩ tới lời nói của anh tối qua, lúc đó tôi còn thấy kỳ quái, sao người giấy đó lại có máu của Tông Thịnh. Có vẻ là đám du côn đó đánh nhau chỉ vì muốn lấy máu của anh.

“Sau đó thì sao? Chắc chắn còn chuyện gì nữa đó!”

Tôi nghĩ vậy vì có vẻ mọi chuyện sẽ càng lúc càng phức tạp. Có kẻ thuê đám du côn đi lấy máu của Tông Thịnh, sau đó nhỏ lên người giấy để đi tìm tôi, cho tôi thấy Tông Thịnh ngoài cửa sổ đang gọi mình, nên tôi ra khỏi phòng bệnh đi tới nhà xác. Bọn họ làm vậy vì cái gì? Không phải là cố ý nhắm vào tôi chứ? Tôi mất tích thì người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Tông Thịnh cho nên chắc chắn phía anh xảy ra chuyện gì đó.

Ngưu Lực Phàm do dự một chút, đi tới phía trước, rồi lại đi tới, dường như làm lơ không trả lời câu hỏi này của tôi.

Tôi vội bước tới đuổi kịp hắn hỏi dồn: “Rốt cuộc là sao? Nói đi! Không phải nói chúng ta là cùng một phe sao? Sao có chuyện thì hai người không chịu nói cho tôi biết?”

Ngưu Lực Phàm xoay người cười: “Đừng hỏi nữa. Chẳng phải em vừa ốm dậy sao? Thôi, về nghỉ ngơi đi. Em nên ngủ nhiều hơn. Không phải mọi người đều nói, bị sốt thì phải ngủ nhiều lên sao?”

Không đợi tôi trả lời hắn đã đi về phía phòng bệnh. Bọn họ chắc chắn có chuyện gạt tôi!

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… “Tin tức thì nói như vậy. Nói đám lưu manh kia quậy phá đòi thu phí bảo kê. Nhưng khi anh gọi người cầm đồ nghề tới thì đám du thủ du thực đó đều bỏ chạy, căn bản là không phải tới đòi tiền. Nếu là tới đòi tiền thì sẽ ngay lập tức lăn lộn ở đó, bảo là bọn anh đến bắt nạt đánh chết bọn nó, rồi đòi bồi thường.Khi bọn anh tới thì Tông Thịnh trên lưng đã bị thương chảy không ít máu. Anh bảo đi bệnh viện thì cậu ta bảo không cần. Đám người đó muốn gì chứ, ai mà biết được. Anh có cảm giác như Tông Thịnh đi cua mất bồ của đại ca bọn nó á, bọn nó chỉ tới kiếm chuyện đánh cho đổ máu rồi về báo cáo với đại ca. Ha ha. Cái này là anh ví von thôi nha. Ưu Tuyền đừng có để ý.”Ngưu Lực Phàm vốn luôn không đàng hoàng, tôi chẳng buồn để ý tới, nhưng khi tôi quay người lại đối mặt với hắn thì vẫn chống nạnh bĩu môi mà nói: “Tông Thịnh bị một đám du thủ du thực đánh, anh liền chạy. Anh còn nói mình là huynh đệ tốt cái khỉ gì hả?”“Anh, anh không phải sợ chết sao? Nhỏ tới lớn anh chưa từng đánh nhau đó, còn nữa, chuyện này Tông Thịnh cũng không để ý, em đừng có mà tính toán. Ha ha. Giờ chẳng phải cậu ấy vẫn ổn sao? Bị thương nhẹ mà.”“Máu chảy nhiều như vậy còn bảo là nhẹ?”“Lúc em sốt mê man anh có coi qua rồi, miệng vết thương cũng không to, trầy mất miếng da sau lưng thôi, mà ổn nhiều rồi. Thằng nhóc đó không phải là người mà, mất miếng da mà một hai ngày là ổn luôn.”Tôi cau mày nghĩ tới lời nói của anh tối qua, lúc đó tôi còn thấy kỳ quái, sao người giấy đó lại có máu của Tông Thịnh. Có vẻ là đám du côn đó đánh nhau chỉ vì muốn lấy máu của anh.“Sau đó thì sao? Chắc chắn còn chuyện gì nữa đó!”Tôi nghĩ vậy vì có vẻ mọi chuyện sẽ càng lúc càng phức tạp. Có kẻ thuê đám du côn đi lấy máu của Tông Thịnh, sau đó nhỏ lên người giấy để đi tìm tôi, cho tôi thấy Tông Thịnh ngoài cửa sổ đang gọi mình, nên tôi ra khỏi phòng bệnh đi tới nhà xác. Bọn họ làm vậy vì cái gì? Không phải là cố ý nhắm vào tôi chứ? Tôi mất tích thì người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Tông Thịnh cho nên chắc chắn phía anh xảy ra chuyện gì đó.Ngưu Lực Phàm do dự một chút, đi tới phía trước, rồi lại đi tới, dường như làm lơ không trả lời câu hỏi này của tôi.Tôi vội bước tới đuổi kịp hắn hỏi dồn: “Rốt cuộc là sao? Nói đi! Không phải nói chúng ta là cùng một phe sao? Sao có chuyện thì hai người không chịu nói cho tôi biết?”Ngưu Lực Phàm xoay người cười: “Đừng hỏi nữa. Chẳng phải em vừa ốm dậy sao? Thôi, về nghỉ ngơi đi. Em nên ngủ nhiều hơn. Không phải mọi người đều nói, bị sốt thì phải ngủ nhiều lên sao?”Không đợi tôi trả lời hắn đã đi về phía phòng bệnh. Bọn họ chắc chắn có chuyện gạt tôi!

Chương 511: Tông Thịnh Giấu Diếm