*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……
Chương 530: VỎ ĐAO CỦA ANH
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Trước giờ tôi cũng không để ý, gần đây có nhà hàng như vậy. Trước giờ chúng tôi ăn ở bên ngoài đều ăn những món bình dân, như mì xào gì đó. Đây là lần đầu tiên Tông Thịnh đưa tôi đi ăn ở những nơi như thế này.Tôi có chút rụt rè đi sau anh, nhìn anh nhét tay vào túi quần đi rất tự tin và sành sỏi theo phục vụ vào phòng riêng bên trong. Tôi bất giác cũng có chút tự tin.Nhà hàng dành cho cặp đôi có đặc điểm phòng riêng đều khá nhỏ, nhưng lại thật tinh xảo. Các căn phòng đều có không gian riêng, cửa mở ra một khu vực chung có rất nhiều cây xanh. Ban đầu tôi còn tưởng đó là cây giả, vì ở đây không có ánh sáng mặt trời. Nhưng nhìn kỹ lại thì hóa ra toàn bộ là cây thật.Mỗi căn phòng khoảng 7-8 mét vuông, có cả nhà vệ sinh riêng, trang trí vô cùng tinh xảo, có cảm giác như một căn nhà riêng. Tôi ngồi trên xích đu gần cửa, ngắm Tông Thịnh gọi đồ ăn. Tuy người gọi món ăn là Tông Thịnh, nhưng món ăn hầu hết là món tôi thích ăn.Người phục vụ vừa đi tôi liền nói: “Ở đây trang trí đẹp quá, cảm giác vô cùng ấm cúng.”Anh châm thuốc, từ tốn nói: “Nhà mình hồi trước bảo em chọn kiểu nào em thích thì em không chọn. Vài năm nữa trang trí lại, em tự mình lựa đi.”“Em không có ý này.” tôi cắn cắn môi. “Cảnh sát nói thế nào?”Đây mới là việc tôi quan tâm nhất. Chỉ sai một chút thôi có thể khiến anh phải đi ăn cơm tù rồi.“Anh chỉ nói là Thẩm Hàm không phải là bạn gái anh, mà là bạn gái của anh em tốt. Cô ấy sắp xuất ngoại, giờ lại có thai, còn một hai phải sinh ra rồi ném cho Ngưu Lực Phàm, nhưng mà không thể làm như thế được. Có lẽ ngày mai những cảnh sát đó sẽ đi tìm Ngưu Lực Phàm đi. Thực ra thì cũng không phải cái gì nghiêm trọng, cảnh sát cũng không phải máy móc, cũng muốn nghỉ ngơi. ““Vậy thôi sao?” Tôi có chút giật mình, chuyện này hóa ra cũng không như tôi tưởng tượng.“Chứ không thì sao?” Tông Thịnh hỏi, còn cố ý phà khói thuốc lên mặt tôi, có chút mong chờ tôi phản ứng lại.Tôi đưa tay rút điếu thuốc khỏi tay anh, dập thuốc rồi nói: “Nhưng video kia…”
Trước giờ tôi cũng không để ý, gần đây có nhà hàng như vậy. Trước giờ chúng tôi ăn ở bên ngoài đều ăn những món bình dân, như mì xào gì đó. Đây là lần đầu tiên Tông Thịnh đưa tôi đi ăn ở những nơi như thế này.
Tôi có chút rụt rè đi sau anh, nhìn anh nhét tay vào túi quần đi rất tự tin và sành sỏi theo phục vụ vào phòng riêng bên trong. Tôi bất giác cũng có chút tự tin.
Nhà hàng dành cho cặp đôi có đặc điểm phòng riêng đều khá nhỏ, nhưng lại thật tinh xảo. Các căn phòng đều có không gian riêng, cửa mở ra một khu vực chung có rất nhiều cây xanh. Ban đầu tôi còn tưởng đó là cây giả, vì ở đây không có ánh sáng mặt trời. Nhưng nhìn kỹ lại thì hóa ra toàn bộ là cây thật.
Mỗi căn phòng khoảng 7-8 mét vuông, có cả nhà vệ sinh riêng, trang trí vô cùng tinh xảo, có cảm giác như một căn nhà riêng. Tôi ngồi trên xích đu gần cửa, ngắm Tông Thịnh gọi đồ ăn. Tuy người gọi món ăn là Tông Thịnh, nhưng món ăn hầu hết là món tôi thích ăn.
Người phục vụ vừa đi tôi liền nói: “Ở đây trang trí đẹp quá, cảm giác vô cùng ấm cúng.”
Anh châm thuốc, từ tốn nói: “Nhà mình hồi trước bảo em chọn kiểu nào em thích thì em không chọn. Vài năm nữa trang trí lại, em tự mình lựa đi.”
“Em không có ý này.” tôi cắn cắn môi. “Cảnh sát nói thế nào?”
Đây mới là việc tôi quan tâm nhất. Chỉ sai một chút thôi có thể khiến anh phải đi ăn cơm tù rồi.
“Anh chỉ nói là Thẩm Hàm không phải là bạn gái anh, mà là bạn gái của anh em tốt. Cô ấy sắp xuất ngoại, giờ lại có thai, còn một hai phải sinh ra rồi ném cho Ngưu Lực Phàm, nhưng mà không thể làm như thế được. Có lẽ ngày mai những cảnh sát đó sẽ đi tìm Ngưu Lực Phàm đi. Thực ra thì cũng không phải cái gì nghiêm trọng, cảnh sát cũng không phải máy móc, cũng muốn nghỉ ngơi. “
“Vậy thôi sao?” Tôi có chút giật mình, chuyện này hóa ra cũng không như tôi tưởng tượng.
“Chứ không thì sao?” Tông Thịnh hỏi, còn cố ý phà khói thuốc lên mặt tôi, có chút mong chờ tôi phản ứng lại.
Tôi đưa tay rút điếu thuốc khỏi tay anh, dập thuốc rồi nói: “Nhưng video kia…”
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Trước giờ tôi cũng không để ý, gần đây có nhà hàng như vậy. Trước giờ chúng tôi ăn ở bên ngoài đều ăn những món bình dân, như mì xào gì đó. Đây là lần đầu tiên Tông Thịnh đưa tôi đi ăn ở những nơi như thế này.Tôi có chút rụt rè đi sau anh, nhìn anh nhét tay vào túi quần đi rất tự tin và sành sỏi theo phục vụ vào phòng riêng bên trong. Tôi bất giác cũng có chút tự tin.Nhà hàng dành cho cặp đôi có đặc điểm phòng riêng đều khá nhỏ, nhưng lại thật tinh xảo. Các căn phòng đều có không gian riêng, cửa mở ra một khu vực chung có rất nhiều cây xanh. Ban đầu tôi còn tưởng đó là cây giả, vì ở đây không có ánh sáng mặt trời. Nhưng nhìn kỹ lại thì hóa ra toàn bộ là cây thật.Mỗi căn phòng khoảng 7-8 mét vuông, có cả nhà vệ sinh riêng, trang trí vô cùng tinh xảo, có cảm giác như một căn nhà riêng. Tôi ngồi trên xích đu gần cửa, ngắm Tông Thịnh gọi đồ ăn. Tuy người gọi món ăn là Tông Thịnh, nhưng món ăn hầu hết là món tôi thích ăn.Người phục vụ vừa đi tôi liền nói: “Ở đây trang trí đẹp quá, cảm giác vô cùng ấm cúng.”Anh châm thuốc, từ tốn nói: “Nhà mình hồi trước bảo em chọn kiểu nào em thích thì em không chọn. Vài năm nữa trang trí lại, em tự mình lựa đi.”“Em không có ý này.” tôi cắn cắn môi. “Cảnh sát nói thế nào?”Đây mới là việc tôi quan tâm nhất. Chỉ sai một chút thôi có thể khiến anh phải đi ăn cơm tù rồi.“Anh chỉ nói là Thẩm Hàm không phải là bạn gái anh, mà là bạn gái của anh em tốt. Cô ấy sắp xuất ngoại, giờ lại có thai, còn một hai phải sinh ra rồi ném cho Ngưu Lực Phàm, nhưng mà không thể làm như thế được. Có lẽ ngày mai những cảnh sát đó sẽ đi tìm Ngưu Lực Phàm đi. Thực ra thì cũng không phải cái gì nghiêm trọng, cảnh sát cũng không phải máy móc, cũng muốn nghỉ ngơi. ““Vậy thôi sao?” Tôi có chút giật mình, chuyện này hóa ra cũng không như tôi tưởng tượng.“Chứ không thì sao?” Tông Thịnh hỏi, còn cố ý phà khói thuốc lên mặt tôi, có chút mong chờ tôi phản ứng lại.Tôi đưa tay rút điếu thuốc khỏi tay anh, dập thuốc rồi nói: “Nhưng video kia…”