*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……

Chương 537: Tìm Bồ Tát

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Tôi đang chưa hiểu gì thì thấy anh cúp điện thoại, hỏi:“Tỉnh rồi?” Vừa hỏi tôi vừa cúp điện thoại, không nói thêm gì với người đang nghe điện thoại kia.“Trời tối rồi sao?” Tôi còn chút ngu ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.Tông Thịnh đứng lên, đi ra bếp nói: “Tối nay ông mời nhà đầu tư đi ăn không quay lại. Anh gọi cơm rồi, em ăn đi rồi tìm cho ra tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát.”Biết tối nay có việc phải làm, tôi cũng không lần chần mà vội đứng dậy, rửa mặt cho tỉnh rồi ăn cơm thật nhanh.8:16PM, tôi cầm miếng vải đỏ Tông Thịnh đưa đi xuống dưới. Trong văn phòng tối đen, mọi người đều đã về nhà cả rồi, người duy nhất còn lại ở công ty lúc này chắc là bảo vệ ở dưới sảnh. Tuy trong công ty có camera, nhưng tôi cũng là nhân viên ở đây, mặc đồng phục công ty nên dù bọn họ có kiểm tra camera cũng sẽ không thấy gì lạ. Nếu ngày mai Tông Đại Hoành đi vào công ty phát hiện Địa Tạng Vương Bồ Tát không thấy đâu, có muốn điều tra thì cũng có Tông Thịnh cũng giúp tôi nói chuyện.Đây là đi ăn trộm đó, tôi khẩn trương vô cùng!Dùng chìa khóa mở ra cửa văn phòng, nhìn bên ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, có tia sáng quét ngang, tôi đột nhiên hiện hoang mang hoảng sợ. Bất quá tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, mở ngọn đèn lớn trong phòng lên. Văn phòng thật sự không có ai.Tôi đi về phía bàn của Tông Đại Hoành, cũng không biết lão sẽ đem Địa Tạng Vương Bồ Tát đặt ở chỗ nào? Tôi chỉ nhớ hôm đó nghe trong điện thoại là kêu đặt ở hướng Tây Nam, nhưng hướng Tây Nam là ở đâu? Tôi không rõ, chỉ có thể mò mẫm từ bàn của lão mà thôi.Bàn làm việc của lão thực loạn, kỳ thật thì tổ dự án chúng tôi cũng có một thư ký văn phòng, nhưng có lẽ người kia cũng không dọn bàn cho lão. Nhiều người đều nghĩ, sếp thì rất lợi hại. Kỳ thật rất nhiều giám đốc dưới tay cũng chả có mấy nhân viên. Giám đốc này, căn bản chả đáng tính tới!Tôi cảm thấy con người lão là thế nên dù tôi có lục tung cái bàn lão lên thì ngày mai lão cũng chẳng phát hiện ra đâu. Khi tôi lục lọi mọi thứ trên bàn thì màn hình vi tính bỗng sáng lên. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như thắt lại. Tôi ôm ngực bằng cả hai tay và phải mất một lúc mới ổn định được. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ bán khỏa thân với những đường nét tuyệt đẹp, một lúc sau lại đổi hình nhưng vẫn là một phụ nữ bán khỏa thân. Đây có phải là screensaver không nhỉ? Đây hẳn là khi tôi lục đồ đã chạm vào con chuột máy tính rồi.

Tôi đang chưa hiểu gì thì thấy anh cúp điện thoại, hỏi:

“Tỉnh rồi?” Vừa hỏi tôi vừa cúp điện thoại, không nói thêm gì với người đang nghe điện thoại kia.

“Trời tối rồi sao?” Tôi còn chút ngu ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tông Thịnh đứng lên, đi ra bếp nói: “Tối nay ông mời nhà đầu tư đi ăn không quay lại. Anh gọi cơm rồi, em ăn đi rồi tìm cho ra tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát.”

Biết tối nay có việc phải làm, tôi cũng không lần chần mà vội đứng dậy, rửa mặt cho tỉnh rồi ăn cơm thật nhanh.

8:16PM, tôi cầm miếng vải đỏ Tông Thịnh đưa đi xuống dưới. Trong văn phòng tối đen, mọi người đều đã về nhà cả rồi, người duy nhất còn lại ở công ty lúc này chắc là bảo vệ ở dưới sảnh. Tuy trong công ty có camera, nhưng tôi cũng là nhân viên ở đây, mặc đồng phục công ty nên dù bọn họ có kiểm tra camera cũng sẽ không thấy gì lạ. Nếu ngày mai Tông Đại Hoành đi vào công ty phát hiện Địa Tạng Vương Bồ Tát không thấy đâu, có muốn điều tra thì cũng có Tông Thịnh cũng giúp tôi nói chuyện.

Đây là đi ăn trộm đó, tôi khẩn trương vô cùng!

Dùng chìa khóa mở ra cửa văn phòng, nhìn bên ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, có tia sáng quét ngang, tôi đột nhiên hiện hoang mang hoảng sợ. Bất quá tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, mở ngọn đèn lớn trong phòng lên. Văn phòng thật sự không có ai.

Tôi đi về phía bàn của Tông Đại Hoành, cũng không biết lão sẽ đem Địa Tạng Vương Bồ Tát đặt ở chỗ nào? Tôi chỉ nhớ hôm đó nghe trong điện thoại là kêu đặt ở hướng Tây Nam, nhưng hướng Tây Nam là ở đâu? Tôi không rõ, chỉ có thể mò mẫm từ bàn của lão mà thôi.

Bàn làm việc của lão thực loạn, kỳ thật thì tổ dự án chúng tôi cũng có một thư ký văn phòng, nhưng có lẽ người kia cũng không dọn bàn cho lão. Nhiều người đều nghĩ, sếp thì rất lợi hại. Kỳ thật rất nhiều giám đốc dưới tay cũng chả có mấy nhân viên. Giám đốc này, căn bản chả đáng tính tới!

Tôi cảm thấy con người lão là thế nên dù tôi có lục tung cái bàn lão lên thì ngày mai lão cũng chẳng phát hiện ra đâu. Khi tôi lục lọi mọi thứ trên bàn thì màn hình vi tính bỗng sáng lên. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như thắt lại. Tôi ôm ngực bằng cả hai tay và phải mất một lúc mới ổn định được. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ bán khỏa thân với những đường nét tuyệt đẹp, một lúc sau lại đổi hình nhưng vẫn là một phụ nữ bán khỏa thân. Đây có phải là screensaver không nhỉ? Đây hẳn là khi tôi lục đồ đã chạm vào con chuột máy tính rồi.

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Tôi đang chưa hiểu gì thì thấy anh cúp điện thoại, hỏi:“Tỉnh rồi?” Vừa hỏi tôi vừa cúp điện thoại, không nói thêm gì với người đang nghe điện thoại kia.“Trời tối rồi sao?” Tôi còn chút ngu ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.Tông Thịnh đứng lên, đi ra bếp nói: “Tối nay ông mời nhà đầu tư đi ăn không quay lại. Anh gọi cơm rồi, em ăn đi rồi tìm cho ra tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát.”Biết tối nay có việc phải làm, tôi cũng không lần chần mà vội đứng dậy, rửa mặt cho tỉnh rồi ăn cơm thật nhanh.8:16PM, tôi cầm miếng vải đỏ Tông Thịnh đưa đi xuống dưới. Trong văn phòng tối đen, mọi người đều đã về nhà cả rồi, người duy nhất còn lại ở công ty lúc này chắc là bảo vệ ở dưới sảnh. Tuy trong công ty có camera, nhưng tôi cũng là nhân viên ở đây, mặc đồng phục công ty nên dù bọn họ có kiểm tra camera cũng sẽ không thấy gì lạ. Nếu ngày mai Tông Đại Hoành đi vào công ty phát hiện Địa Tạng Vương Bồ Tát không thấy đâu, có muốn điều tra thì cũng có Tông Thịnh cũng giúp tôi nói chuyện.Đây là đi ăn trộm đó, tôi khẩn trương vô cùng!Dùng chìa khóa mở ra cửa văn phòng, nhìn bên ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, có tia sáng quét ngang, tôi đột nhiên hiện hoang mang hoảng sợ. Bất quá tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, mở ngọn đèn lớn trong phòng lên. Văn phòng thật sự không có ai.Tôi đi về phía bàn của Tông Đại Hoành, cũng không biết lão sẽ đem Địa Tạng Vương Bồ Tát đặt ở chỗ nào? Tôi chỉ nhớ hôm đó nghe trong điện thoại là kêu đặt ở hướng Tây Nam, nhưng hướng Tây Nam là ở đâu? Tôi không rõ, chỉ có thể mò mẫm từ bàn của lão mà thôi.Bàn làm việc của lão thực loạn, kỳ thật thì tổ dự án chúng tôi cũng có một thư ký văn phòng, nhưng có lẽ người kia cũng không dọn bàn cho lão. Nhiều người đều nghĩ, sếp thì rất lợi hại. Kỳ thật rất nhiều giám đốc dưới tay cũng chả có mấy nhân viên. Giám đốc này, căn bản chả đáng tính tới!Tôi cảm thấy con người lão là thế nên dù tôi có lục tung cái bàn lão lên thì ngày mai lão cũng chẳng phát hiện ra đâu. Khi tôi lục lọi mọi thứ trên bàn thì màn hình vi tính bỗng sáng lên. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như thắt lại. Tôi ôm ngực bằng cả hai tay và phải mất một lúc mới ổn định được. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ bán khỏa thân với những đường nét tuyệt đẹp, một lúc sau lại đổi hình nhưng vẫn là một phụ nữ bán khỏa thân. Đây có phải là screensaver không nhỉ? Đây hẳn là khi tôi lục đồ đã chạm vào con chuột máy tính rồi.

Chương 537: Tìm Bồ Tát