*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……
Chương 562: Tết này đãi tiệc ở quê 2
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Bà nhìn tôi từ trên xuống dưới mỉm cười: “Ưu Tuyền, việc trong nhà có lẽ con hiểu rõ hơn Tông Thịnh. Lúc này, không phải Tông Đại Hoành đang ra mặt ám hại Tông Thịnh sao?Khi ông của con gọi cho bà nói chuyện này, bà liền nghĩ, tự dưng con muốn lấy bức tượng của nó làm gì? Vừa vặn, chiều hôm đó Tông Thịnh ngã xỉu, bà liền biết là Tông Đại Hoành chẳng tốt lành gì. Bọn nó đều mong chờ Tông Thịnh xảy ra chuyện mà, hai lão già chúng ta tiền bạc làm lụng cả đời, không thể nào để cho chúng nó hưởng lợi được.Ưu Phẩm chẳng phải mới bắt đầu chính thức sao? Tới khi hai đứa sinh con rồi thì chắc công trình đã hoàn công xong xuôi. Trước hết, con cứ chọn một căn đi, coi như cho riêng con. Con bán lấy tiền cũng được, mà cho ba mẹ con cũng được. Chỉ cần con chịu sinh chắt cho ta, thì cả đời này của hai lão già chúng ta cũng coi như mãn nguyện.”“Con hiểu ạ.” những chuyện thế này tôi mà không trả lời ngay, sợ là bà sẽ trở mặt ngay.Bà vẫn nhìn tôi: “Mấy bữa nữa con để ý vụ chụp ảnh cưới, làm cho sớm. Tới chừng đãi tiệc trong thôn thì đem ảnh ra bài trí, cho mọi người hâm mộ một chút. Nhưng mà Ưu Tuyền này, con cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện, ta kể chuyện nhà cho con nghe. Tông Hồng dù gì cũng ở trong nhà bao năm. Cô của con đó, cũng giúp ông bà nhiều chuyện, nên Ưu Phẩm, ông bà đã nghĩ kỹ rồi, để cho nó một căn.”Tôi gật gật đầu. Những chuyện thế này không tới phiên tôi có ý kiến, hơn nữa bà cũng nói, đây chỉ là nói với tôi một tiếng chứ không phải bảo tôi phát biểu ý kiến.Thấy mọi chuyện đã ổn, bà tới gần tôi thì thầm.“Con phải tận dụng Tông Thịnh biết không. Nếu như con vẫn chưa có gì, mà Tông Thịnh bên kia lại xảy ra chuyện… Tông Thịnh đặc thù con cũng biết, con phải biết nắm bắt cơ hội. Như hôm nay, nếu như nó với chú nó mà đánh nhau, vậy có thể lớn chuyện đó.”------\------Đêm đó, ông bà ngủ lại nhà chúng tôi, khi tôi tắm xong đang ngồi trước máy tính thì bà lên lầu. Tông Thịnh còn đang tắm, tôi mở cửa cho bà. Nói không khẩn trương là giả. Tôi lúc nào cũng nơm nớp lo lỡ làm cái gì không đúng ý lại bị bà mắng.Bà không vào phòng mà đứng ở cửa, nhìn vào cửa phòng tắm, đưa cho tôi một chén thuốc: “Uống đi, ta nấu vừa đủ lửa. Sau này mỗi ngày tự nấu rồi uống đi, uống cái này có thể sinh đôi đó.”“A?” tôi có chút ngây người. Hóa ra bà ở dưới nhà lâu vậy, ông bảo về mà không chịu về là do cái này.“Cái túi lần trước bà đưa đâu? Còn đeo không? Sao chưa thấy động tĩnh gì chứ?”“Bà à, mới đưa đây thôi mà.”“Uống thuốc đi.”Bà cầm chén đưa tới, tôi cũng chỉ có thể nhận lấy uống sạch. Chắc chắn bà không hại tôi, đối với bà thì tôi chỉ là người sinh chắt cho bà mà thôi. Với tính của bà, vừa đun thuốc, lại mang lên cho tôi, nếu tôi mà không uống thì đêm nay có thể bình an trôi qua sao?Tôi uống thuốc, không đắng mà chua. Tông Thịnh mở cửa phòng tắm bước ra thấy chén trong tay tôi thì hỏi: “Uống cái gì vậy?”Bà nhận lại cái chén: “Kệ con bé đi, ngủ đi. Ưu Tuyền, nhớ để ý chụp ảnh cưới. Tết họ hàng đều về quê, ta muốn mọi người thấy cháu ta ưu tú đến thế nào!”
Bà nhìn tôi từ trên xuống dưới mỉm cười: “Ưu Tuyền, việc trong nhà có lẽ con hiểu rõ hơn Tông Thịnh. Lúc này, không phải Tông Đại Hoành đang ra mặt ám hại Tông Thịnh sao?
Khi ông của con gọi cho bà nói chuyện này, bà liền nghĩ, tự dưng con muốn lấy bức tượng của nó làm gì? Vừa vặn, chiều hôm đó Tông Thịnh ngã xỉu, bà liền biết là Tông Đại Hoành chẳng tốt lành gì. Bọn nó đều mong chờ Tông Thịnh xảy ra chuyện mà, hai lão già chúng ta tiền bạc làm lụng cả đời, không thể nào để cho chúng nó hưởng lợi được.
Ưu Phẩm chẳng phải mới bắt đầu chính thức sao? Tới khi hai đứa sinh con rồi thì chắc công trình đã hoàn công xong xuôi. Trước hết, con cứ chọn một căn đi, coi như cho riêng con. Con bán lấy tiền cũng được, mà cho ba mẹ con cũng được. Chỉ cần con chịu sinh chắt cho ta, thì cả đời này của hai lão già chúng ta cũng coi như mãn nguyện.”
“Con hiểu ạ.” những chuyện thế này tôi mà không trả lời ngay, sợ là bà sẽ trở mặt ngay.
Bà vẫn nhìn tôi: “Mấy bữa nữa con để ý vụ chụp ảnh cưới, làm cho sớm. Tới chừng đãi tiệc trong thôn thì đem ảnh ra bài trí, cho mọi người hâm mộ một chút. Nhưng mà Ưu Tuyền này, con cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện, ta kể chuyện nhà cho con nghe. Tông Hồng dù gì cũng ở trong nhà bao năm. Cô của con đó, cũng giúp ông bà nhiều chuyện, nên Ưu Phẩm, ông bà đã nghĩ kỹ rồi, để cho nó một căn.”
Tôi gật gật đầu. Những chuyện thế này không tới phiên tôi có ý kiến, hơn nữa bà cũng nói, đây chỉ là nói với tôi một tiếng chứ không phải bảo tôi phát biểu ý kiến.
Thấy mọi chuyện đã ổn, bà tới gần tôi thì thầm.
“Con phải tận dụng Tông Thịnh biết không. Nếu như con vẫn chưa có gì, mà Tông Thịnh bên kia lại xảy ra chuyện… Tông Thịnh đặc thù con cũng biết, con phải biết nắm bắt cơ hội. Như hôm nay, nếu như nó với chú nó mà đánh nhau, vậy có thể lớn chuyện đó.”
------\------
Đêm đó, ông bà ngủ lại nhà chúng tôi, khi tôi tắm xong đang ngồi trước máy tính thì bà lên lầu. Tông Thịnh còn đang tắm, tôi mở cửa cho bà. Nói không khẩn trương là giả. Tôi lúc nào cũng nơm nớp lo lỡ làm cái gì không đúng ý lại bị bà mắng.
Bà không vào phòng mà đứng ở cửa, nhìn vào cửa phòng tắm, đưa cho tôi một chén thuốc: “Uống đi, ta nấu vừa đủ lửa. Sau này mỗi ngày tự nấu rồi uống đi, uống cái này có thể sinh đôi đó.”
“A?” tôi có chút ngây người. Hóa ra bà ở dưới nhà lâu vậy, ông bảo về mà không chịu về là do cái này.
“Cái túi lần trước bà đưa đâu? Còn đeo không? Sao chưa thấy động tĩnh gì chứ?”
“Bà à, mới đưa đây thôi mà.”
“Uống thuốc đi.”
Bà cầm chén đưa tới, tôi cũng chỉ có thể nhận lấy uống sạch. Chắc chắn bà không hại tôi, đối với bà thì tôi chỉ là người sinh chắt cho bà mà thôi. Với tính của bà, vừa đun thuốc, lại mang lên cho tôi, nếu tôi mà không uống thì đêm nay có thể bình an trôi qua sao?
Tôi uống thuốc, không đắng mà chua. Tông Thịnh mở cửa phòng tắm bước ra thấy chén trong tay tôi thì hỏi: “Uống cái gì vậy?”
Bà nhận lại cái chén: “Kệ con bé đi, ngủ đi. Ưu Tuyền, nhớ để ý chụp ảnh cưới. Tết họ hàng đều về quê, ta muốn mọi người thấy cháu ta ưu tú đến thế nào!”
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Bà nhìn tôi từ trên xuống dưới mỉm cười: “Ưu Tuyền, việc trong nhà có lẽ con hiểu rõ hơn Tông Thịnh. Lúc này, không phải Tông Đại Hoành đang ra mặt ám hại Tông Thịnh sao?Khi ông của con gọi cho bà nói chuyện này, bà liền nghĩ, tự dưng con muốn lấy bức tượng của nó làm gì? Vừa vặn, chiều hôm đó Tông Thịnh ngã xỉu, bà liền biết là Tông Đại Hoành chẳng tốt lành gì. Bọn nó đều mong chờ Tông Thịnh xảy ra chuyện mà, hai lão già chúng ta tiền bạc làm lụng cả đời, không thể nào để cho chúng nó hưởng lợi được.Ưu Phẩm chẳng phải mới bắt đầu chính thức sao? Tới khi hai đứa sinh con rồi thì chắc công trình đã hoàn công xong xuôi. Trước hết, con cứ chọn một căn đi, coi như cho riêng con. Con bán lấy tiền cũng được, mà cho ba mẹ con cũng được. Chỉ cần con chịu sinh chắt cho ta, thì cả đời này của hai lão già chúng ta cũng coi như mãn nguyện.”“Con hiểu ạ.” những chuyện thế này tôi mà không trả lời ngay, sợ là bà sẽ trở mặt ngay.Bà vẫn nhìn tôi: “Mấy bữa nữa con để ý vụ chụp ảnh cưới, làm cho sớm. Tới chừng đãi tiệc trong thôn thì đem ảnh ra bài trí, cho mọi người hâm mộ một chút. Nhưng mà Ưu Tuyền này, con cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện, ta kể chuyện nhà cho con nghe. Tông Hồng dù gì cũng ở trong nhà bao năm. Cô của con đó, cũng giúp ông bà nhiều chuyện, nên Ưu Phẩm, ông bà đã nghĩ kỹ rồi, để cho nó một căn.”Tôi gật gật đầu. Những chuyện thế này không tới phiên tôi có ý kiến, hơn nữa bà cũng nói, đây chỉ là nói với tôi một tiếng chứ không phải bảo tôi phát biểu ý kiến.Thấy mọi chuyện đã ổn, bà tới gần tôi thì thầm.“Con phải tận dụng Tông Thịnh biết không. Nếu như con vẫn chưa có gì, mà Tông Thịnh bên kia lại xảy ra chuyện… Tông Thịnh đặc thù con cũng biết, con phải biết nắm bắt cơ hội. Như hôm nay, nếu như nó với chú nó mà đánh nhau, vậy có thể lớn chuyện đó.”------\------Đêm đó, ông bà ngủ lại nhà chúng tôi, khi tôi tắm xong đang ngồi trước máy tính thì bà lên lầu. Tông Thịnh còn đang tắm, tôi mở cửa cho bà. Nói không khẩn trương là giả. Tôi lúc nào cũng nơm nớp lo lỡ làm cái gì không đúng ý lại bị bà mắng.Bà không vào phòng mà đứng ở cửa, nhìn vào cửa phòng tắm, đưa cho tôi một chén thuốc: “Uống đi, ta nấu vừa đủ lửa. Sau này mỗi ngày tự nấu rồi uống đi, uống cái này có thể sinh đôi đó.”“A?” tôi có chút ngây người. Hóa ra bà ở dưới nhà lâu vậy, ông bảo về mà không chịu về là do cái này.“Cái túi lần trước bà đưa đâu? Còn đeo không? Sao chưa thấy động tĩnh gì chứ?”“Bà à, mới đưa đây thôi mà.”“Uống thuốc đi.”Bà cầm chén đưa tới, tôi cũng chỉ có thể nhận lấy uống sạch. Chắc chắn bà không hại tôi, đối với bà thì tôi chỉ là người sinh chắt cho bà mà thôi. Với tính của bà, vừa đun thuốc, lại mang lên cho tôi, nếu tôi mà không uống thì đêm nay có thể bình an trôi qua sao?Tôi uống thuốc, không đắng mà chua. Tông Thịnh mở cửa phòng tắm bước ra thấy chén trong tay tôi thì hỏi: “Uống cái gì vậy?”Bà nhận lại cái chén: “Kệ con bé đi, ngủ đi. Ưu Tuyền, nhớ để ý chụp ảnh cưới. Tết họ hàng đều về quê, ta muốn mọi người thấy cháu ta ưu tú đến thế nào!”