*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……
Chương 676: Lộ Mặt
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Tim tôi nhói đau, Tông Thịnh vốn không cần phải vất vả đến vậy. Nhưng anh lại chấp nhận, sau khi bận bịu cả ngày ở văn phòng thì chạy tới với tôi, thậm chí, anh vốn hiểu rõ ở bệnh viện ngủ nghỉ không hề thoải mái.Tôi chỉ cử động nhẹ mà anh đã tỉnh giấc, mở mắt nhìn tôi rồi vươn vai, đứng lên. Anh quay sang nhìn mẹ tôi còn đang ngủ ở giường bên nói: “Ưu Tuyền, em nhớ kỹ, nếu hiện tại em không dám xuống tay với người khác, thì người khác sẽ càng tàn nhẫn hơn với em. Cuộc đời, không phải cứ lương thiện là có hồi báo. Mọi thứ tốt đẹp trên đời này đều phải do mình tự nỗ lực giành lấy, đôi khi, phải ra tay tàn nhẫn với đối phương mà có được. Thôi em nghỉ ngơi đi, anh về công ty đã.”Tôi nhìn anh không nói nên lời, anh cũng đã xoay người đi mất, thậm chí còn chưa uống một ngụm nước, chỉ xoa xoa khuôn mặt cho tỉnh rồi rời đi.Tôi cũng học theo, xoa xoa mặt thật mạnh mẽ nói: “Ừ, hiểu rồi, sự thiện lương kia phải rời đi nhường chỗ cho sự mạnh mẽ. Có lẽ, mình cũng phải tàn nhẫn hơn một chút. Đứa bé kia vốn cũng khó giữ lại được, mình cũng không phải làm chuyện gì sai. Mình cố gắng vì con mình thôi mà. Giờ, chỉ cần con mình bình an là được, không cần lo cho người khác, mình cũng chẳng có cách nào mà lo cho người khác.”Nằm viện thật nặng nề, cả ngày chỉ nằm trên giường không động đậy. Bà kêu người ở quê tiềm gà đưa tới bệnh viện, đến khi trời sẩm tối bà cũng ghé sang. Bà bảo, bên bệnh viện kia có cô đang trông ông rồi, ông cũng đã đỡ hơn, tỉnh rồi. Còn chuyện ở công ty, chuyện ở khu mỏ bà không hề đề cập tới. Tôi vừa hỏi thì bà đã nói: “Những chuyện đó đã có Tông Thịnh lo, bà sức đâu mà quan tâm nữa. Bà chỉ lo cho ông là được rồi.”Người phụ nữ mạnh mẽ như bà, khi gặp chuyện thật sự cũng sẽ lựa chọn từ bỏ tất cả để ở bên cạnh chăm sóc cho ông.Những khi không có ai ghé qua tôi chỉ ngủ, và cũng nghĩ lại xem chiếc kim đồng hồ kia làm sao xuất hiện ở dưới gầm giường của mình. Thực ra, đáp án tôi đã đoán được từ đầu, người đi thăm tôi hôm đó kẻ duy nhất có khả năng ra tay chính là Lan Lan.Lan Lan đã hai lần xuống tay với tôi, đều ra tay theo phương diện huyền học lại còn rất mạnh mẽ, trong lòng tôi đã có thể chắc chắn, Lan Lan là người của tiên sinh hai mươi tệ.Chuyện Lan Lan đã quay về liệu mẹ cô ta biết chưa? Mẹ cô ta có biết con gái mình đang giúp cho tiên sinh hai mươi tệ làm việc không? Từ thực tế, có lẽ Ngưu Lực Phàm cũng chưa tìm được tiên sinh hai mươi tệ, nếu không có lẽ hắn đã thuyết phục cha mình rồi, vì ba hắn giả chết là vì hắn cơ mà.
Tim tôi nhói đau, Tông Thịnh vốn không cần phải vất vả đến vậy. Nhưng anh lại chấp nhận, sau khi bận bịu cả ngày ở văn phòng thì chạy tới với tôi, thậm chí, anh vốn hiểu rõ ở bệnh viện ngủ nghỉ không hề thoải mái.
Tôi chỉ cử động nhẹ mà anh đã tỉnh giấc, mở mắt nhìn tôi rồi vươn vai, đứng lên. Anh quay sang nhìn mẹ tôi còn đang ngủ ở giường bên nói: “Ưu Tuyền, em nhớ kỹ, nếu hiện tại em không dám xuống tay với người khác, thì người khác sẽ càng tàn nhẫn hơn với em. Cuộc đời, không phải cứ lương thiện là có hồi báo. Mọi thứ tốt đẹp trên đời này đều phải do mình tự nỗ lực giành lấy, đôi khi, phải ra tay tàn nhẫn với đối phương mà có được. Thôi em nghỉ ngơi đi, anh về công ty đã.”
Tôi nhìn anh không nói nên lời, anh cũng đã xoay người đi mất, thậm chí còn chưa uống một ngụm nước, chỉ xoa xoa khuôn mặt cho tỉnh rồi rời đi.
Tôi cũng học theo, xoa xoa mặt thật mạnh mẽ nói: “Ừ, hiểu rồi, sự thiện lương kia phải rời đi nhường chỗ cho sự mạnh mẽ. Có lẽ, mình cũng phải tàn nhẫn hơn một chút. Đứa bé kia vốn cũng khó giữ lại được, mình cũng không phải làm chuyện gì sai. Mình cố gắng vì con mình thôi mà. Giờ, chỉ cần con mình bình an là được, không cần lo cho người khác, mình cũng chẳng có cách nào mà lo cho người khác.”
Nằm viện thật nặng nề, cả ngày chỉ nằm trên giường không động đậy. Bà kêu người ở quê tiềm gà đưa tới bệnh viện, đến khi trời sẩm tối bà cũng ghé sang. Bà bảo, bên bệnh viện kia có cô đang trông ông rồi, ông cũng đã đỡ hơn, tỉnh rồi. Còn chuyện ở công ty, chuyện ở khu mỏ bà không hề đề cập tới. Tôi vừa hỏi thì bà đã nói: “Những chuyện đó đã có Tông Thịnh lo, bà sức đâu mà quan tâm nữa. Bà chỉ lo cho ông là được rồi.”
Người phụ nữ mạnh mẽ như bà, khi gặp chuyện thật sự cũng sẽ lựa chọn từ bỏ tất cả để ở bên cạnh chăm sóc cho ông.
Những khi không có ai ghé qua tôi chỉ ngủ, và cũng nghĩ lại xem chiếc kim đồng hồ kia làm sao xuất hiện ở dưới gầm giường của mình. Thực ra, đáp án tôi đã đoán được từ đầu, người đi thăm tôi hôm đó kẻ duy nhất có khả năng ra tay chính là Lan Lan.
Lan Lan đã hai lần xuống tay với tôi, đều ra tay theo phương diện huyền học lại còn rất mạnh mẽ, trong lòng tôi đã có thể chắc chắn, Lan Lan là người của tiên sinh hai mươi tệ.
Chuyện Lan Lan đã quay về liệu mẹ cô ta biết chưa? Mẹ cô ta có biết con gái mình đang giúp cho tiên sinh hai mươi tệ làm việc không? Từ thực tế, có lẽ Ngưu Lực Phàm cũng chưa tìm được tiên sinh hai mươi tệ, nếu không có lẽ hắn đã thuyết phục cha mình rồi, vì ba hắn giả chết là vì hắn cơ mà.
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Tim tôi nhói đau, Tông Thịnh vốn không cần phải vất vả đến vậy. Nhưng anh lại chấp nhận, sau khi bận bịu cả ngày ở văn phòng thì chạy tới với tôi, thậm chí, anh vốn hiểu rõ ở bệnh viện ngủ nghỉ không hề thoải mái.Tôi chỉ cử động nhẹ mà anh đã tỉnh giấc, mở mắt nhìn tôi rồi vươn vai, đứng lên. Anh quay sang nhìn mẹ tôi còn đang ngủ ở giường bên nói: “Ưu Tuyền, em nhớ kỹ, nếu hiện tại em không dám xuống tay với người khác, thì người khác sẽ càng tàn nhẫn hơn với em. Cuộc đời, không phải cứ lương thiện là có hồi báo. Mọi thứ tốt đẹp trên đời này đều phải do mình tự nỗ lực giành lấy, đôi khi, phải ra tay tàn nhẫn với đối phương mà có được. Thôi em nghỉ ngơi đi, anh về công ty đã.”Tôi nhìn anh không nói nên lời, anh cũng đã xoay người đi mất, thậm chí còn chưa uống một ngụm nước, chỉ xoa xoa khuôn mặt cho tỉnh rồi rời đi.Tôi cũng học theo, xoa xoa mặt thật mạnh mẽ nói: “Ừ, hiểu rồi, sự thiện lương kia phải rời đi nhường chỗ cho sự mạnh mẽ. Có lẽ, mình cũng phải tàn nhẫn hơn một chút. Đứa bé kia vốn cũng khó giữ lại được, mình cũng không phải làm chuyện gì sai. Mình cố gắng vì con mình thôi mà. Giờ, chỉ cần con mình bình an là được, không cần lo cho người khác, mình cũng chẳng có cách nào mà lo cho người khác.”Nằm viện thật nặng nề, cả ngày chỉ nằm trên giường không động đậy. Bà kêu người ở quê tiềm gà đưa tới bệnh viện, đến khi trời sẩm tối bà cũng ghé sang. Bà bảo, bên bệnh viện kia có cô đang trông ông rồi, ông cũng đã đỡ hơn, tỉnh rồi. Còn chuyện ở công ty, chuyện ở khu mỏ bà không hề đề cập tới. Tôi vừa hỏi thì bà đã nói: “Những chuyện đó đã có Tông Thịnh lo, bà sức đâu mà quan tâm nữa. Bà chỉ lo cho ông là được rồi.”Người phụ nữ mạnh mẽ như bà, khi gặp chuyện thật sự cũng sẽ lựa chọn từ bỏ tất cả để ở bên cạnh chăm sóc cho ông.Những khi không có ai ghé qua tôi chỉ ngủ, và cũng nghĩ lại xem chiếc kim đồng hồ kia làm sao xuất hiện ở dưới gầm giường của mình. Thực ra, đáp án tôi đã đoán được từ đầu, người đi thăm tôi hôm đó kẻ duy nhất có khả năng ra tay chính là Lan Lan.Lan Lan đã hai lần xuống tay với tôi, đều ra tay theo phương diện huyền học lại còn rất mạnh mẽ, trong lòng tôi đã có thể chắc chắn, Lan Lan là người của tiên sinh hai mươi tệ.Chuyện Lan Lan đã quay về liệu mẹ cô ta biết chưa? Mẹ cô ta có biết con gái mình đang giúp cho tiên sinh hai mươi tệ làm việc không? Từ thực tế, có lẽ Ngưu Lực Phàm cũng chưa tìm được tiên sinh hai mươi tệ, nếu không có lẽ hắn đã thuyết phục cha mình rồi, vì ba hắn giả chết là vì hắn cơ mà.