*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……

Chương 712: Liên Lạc 3

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Để cho Thẩm Hàm xuất ngoại, tránh đi những tổn thương…” Tôi tạm dừng một chút, lúc sau mới nói, “Tông Thịnh, chúng ta vừa sinh ra đã bị cuốn vào trong cuộc, chúng ta trốn không thoát, nhưng Thẩm Hàm còn cơ hội, cô ấy có thể rời đi.Em thật sự muốn nhìn thấy cô ấy rời đi được. Dù cho mấy hôm trước cô ấy đã đẩy em xuống lầu, nhưng em vẫn hy vọng cô ấy có thể bình an rời đi, thật giống như… Chúng ta hướng tới hạnh phúc, chúng ta không chiếm được, nhưng sẽ hy vọng cô ấy có thể được. Không cần lo lắng hạnh phúc này sẽ có một phần thảm thiết thống khổ phía sau.”Tông Thịnh không nói gì, yên lặng lái xe. Tôi trộm liếc mắt nhìn anh, vẫn đeo kính râm, nhưng đã không còn vẻ lạnh lùng ban nãy.Xe chạy thẳng về khu biệt thự. Tôi có chút ngạc nhiên, vốn tưởng sẽ quay về phía công ty, vì mấy hôm nay chúng tôi đều ngủ ở căn hộ của ông trên lầu.Tông Thịnh đỗ xe xong mới nói: “Đêm nay anh cùng Ngưu Lực Phàm sẽ đi vào nhà kho ngầm xem sao. Hiện tại phải về ngủ một lát. Em theo anh đi ngủ đi.”Tôi sửng sốt một chút, anh nói như vậy ý tứ, chính là không giận tôi nữa? Tôi cười, xuống xe. Anh đã đứng dưới đất, tôi cứ thế nhảy lên ôm chặt lấy anh.Anh vẫn không biểu cảm, đỡ tôi xuống: “Xuống đi! Có con mà còn nhảy cái gì. Có dáng vẻ phụ nữ có thai xem nào.”Tôi xấu hổ: “Thật ra, sáng nay em với Tiểu Mễ có qua đây dọn dẹp, nhưng cả hai đều lười, chỉ dọn tí trên lầu, dưới đất chưa dọn gì đâu.”Tông Thịnh không quan tâm: “Có chỗ ngủ là được rồi, anh từng ngủ cả ở ngoài rừng, quan tâm gì nhà gọn hay không.”Tông Thịnh có lẽ thật sự rất mệt. Tôi đưa tay gỡ kính râm của anh, nhìn quầng thâm rõ ràng dưới mặt anh, làn da tái nhợt, nhìn anh thật sự đặc biệt… Giống quỷ. Nhưng tôi không dám nói ra.Tôi tự cảm thấy may mắn, ít nhất buổi sáng đã dọn dẹp nhà cửa, Tông Thịnh cũng có chỗ để tắm rửa, nghỉ ngơi. Mà cả buổi chiều đó, tôi cũng cùng anh nằm trên giường, ôm nhau nặng nề ngủ. Có anh bên người, tôi mới có thể an tâm ngủ.Giấc ngủ này chúng tôi ngủ tới hơn 8 giờ tối. Tôi cảm thấy có ai đó đang vuốt nhẹ bụng mình, mở mắt ra đã thấy Tông Thịnh đang nằm trong chăn nhìn bụng mình đã hơi gồ lên nhẹ. Tôi có thể cảm giác, anh nhẹ nhàng hôn lên bụng mình.

Để cho Thẩm Hàm xuất ngoại, tránh đi những tổn thương…” Tôi tạm dừng một chút, lúc sau mới nói, “Tông Thịnh, chúng ta vừa sinh ra đã bị cuốn vào trong cuộc, chúng ta trốn không thoát, nhưng Thẩm Hàm còn cơ hội, cô ấy có thể rời đi.

Em thật sự muốn nhìn thấy cô ấy rời đi được. Dù cho mấy hôm trước cô ấy đã đẩy em xuống lầu, nhưng em vẫn hy vọng cô ấy có thể bình an rời đi, thật giống như… Chúng ta hướng tới hạnh phúc, chúng ta không chiếm được, nhưng sẽ hy vọng cô ấy có thể được. Không cần lo lắng hạnh phúc này sẽ có một phần thảm thiết thống khổ phía sau.”

Tông Thịnh không nói gì, yên lặng lái xe. Tôi trộm liếc mắt nhìn anh, vẫn đeo kính râm, nhưng đã không còn vẻ lạnh lùng ban nãy.

Xe chạy thẳng về khu biệt thự. Tôi có chút ngạc nhiên, vốn tưởng sẽ quay về phía công ty, vì mấy hôm nay chúng tôi đều ngủ ở căn hộ của ông trên lầu.

Tông Thịnh đỗ xe xong mới nói: “Đêm nay anh cùng Ngưu Lực Phàm sẽ đi vào nhà kho ngầm xem sao. Hiện tại phải về ngủ một lát. Em theo anh đi ngủ đi.”

Tôi sửng sốt một chút, anh nói như vậy ý tứ, chính là không giận tôi nữa? Tôi cười, xuống xe. Anh đã đứng dưới đất, tôi cứ thế nhảy lên ôm chặt lấy anh.

Anh vẫn không biểu cảm, đỡ tôi xuống: “Xuống đi! Có con mà còn nhảy cái gì. Có dáng vẻ phụ nữ có thai xem nào.”

Tôi xấu hổ: “Thật ra, sáng nay em với Tiểu Mễ có qua đây dọn dẹp, nhưng cả hai đều lười, chỉ dọn tí trên lầu, dưới đất chưa dọn gì đâu.”

Tông Thịnh không quan tâm: “Có chỗ ngủ là được rồi, anh từng ngủ cả ở ngoài rừng, quan tâm gì nhà gọn hay không.”

Tông Thịnh có lẽ thật sự rất mệt. Tôi đưa tay gỡ kính râm của anh, nhìn quầng thâm rõ ràng dưới mặt anh, làn da tái nhợt, nhìn anh thật sự đặc biệt… Giống quỷ. Nhưng tôi không dám nói ra.

Tôi tự cảm thấy may mắn, ít nhất buổi sáng đã dọn dẹp nhà cửa, Tông Thịnh cũng có chỗ để tắm rửa, nghỉ ngơi. Mà cả buổi chiều đó, tôi cũng cùng anh nằm trên giường, ôm nhau nặng nề ngủ. Có anh bên người, tôi mới có thể an tâm ngủ.

Giấc ngủ này chúng tôi ngủ tới hơn 8 giờ tối. Tôi cảm thấy có ai đó đang vuốt nhẹ bụng mình, mở mắt ra đã thấy Tông Thịnh đang nằm trong chăn nhìn bụng mình đã hơi gồ lên nhẹ. Tôi có thể cảm giác, anh nhẹ nhàng hôn lên bụng mình.

Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Để cho Thẩm Hàm xuất ngoại, tránh đi những tổn thương…” Tôi tạm dừng một chút, lúc sau mới nói, “Tông Thịnh, chúng ta vừa sinh ra đã bị cuốn vào trong cuộc, chúng ta trốn không thoát, nhưng Thẩm Hàm còn cơ hội, cô ấy có thể rời đi.Em thật sự muốn nhìn thấy cô ấy rời đi được. Dù cho mấy hôm trước cô ấy đã đẩy em xuống lầu, nhưng em vẫn hy vọng cô ấy có thể bình an rời đi, thật giống như… Chúng ta hướng tới hạnh phúc, chúng ta không chiếm được, nhưng sẽ hy vọng cô ấy có thể được. Không cần lo lắng hạnh phúc này sẽ có một phần thảm thiết thống khổ phía sau.”Tông Thịnh không nói gì, yên lặng lái xe. Tôi trộm liếc mắt nhìn anh, vẫn đeo kính râm, nhưng đã không còn vẻ lạnh lùng ban nãy.Xe chạy thẳng về khu biệt thự. Tôi có chút ngạc nhiên, vốn tưởng sẽ quay về phía công ty, vì mấy hôm nay chúng tôi đều ngủ ở căn hộ của ông trên lầu.Tông Thịnh đỗ xe xong mới nói: “Đêm nay anh cùng Ngưu Lực Phàm sẽ đi vào nhà kho ngầm xem sao. Hiện tại phải về ngủ một lát. Em theo anh đi ngủ đi.”Tôi sửng sốt một chút, anh nói như vậy ý tứ, chính là không giận tôi nữa? Tôi cười, xuống xe. Anh đã đứng dưới đất, tôi cứ thế nhảy lên ôm chặt lấy anh.Anh vẫn không biểu cảm, đỡ tôi xuống: “Xuống đi! Có con mà còn nhảy cái gì. Có dáng vẻ phụ nữ có thai xem nào.”Tôi xấu hổ: “Thật ra, sáng nay em với Tiểu Mễ có qua đây dọn dẹp, nhưng cả hai đều lười, chỉ dọn tí trên lầu, dưới đất chưa dọn gì đâu.”Tông Thịnh không quan tâm: “Có chỗ ngủ là được rồi, anh từng ngủ cả ở ngoài rừng, quan tâm gì nhà gọn hay không.”Tông Thịnh có lẽ thật sự rất mệt. Tôi đưa tay gỡ kính râm của anh, nhìn quầng thâm rõ ràng dưới mặt anh, làn da tái nhợt, nhìn anh thật sự đặc biệt… Giống quỷ. Nhưng tôi không dám nói ra.Tôi tự cảm thấy may mắn, ít nhất buổi sáng đã dọn dẹp nhà cửa, Tông Thịnh cũng có chỗ để tắm rửa, nghỉ ngơi. Mà cả buổi chiều đó, tôi cũng cùng anh nằm trên giường, ôm nhau nặng nề ngủ. Có anh bên người, tôi mới có thể an tâm ngủ.Giấc ngủ này chúng tôi ngủ tới hơn 8 giờ tối. Tôi cảm thấy có ai đó đang vuốt nhẹ bụng mình, mở mắt ra đã thấy Tông Thịnh đang nằm trong chăn nhìn bụng mình đã hơi gồ lên nhẹ. Tôi có thể cảm giác, anh nhẹ nhàng hôn lên bụng mình.

Chương 712: Liên Lạc 3