*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư……
Chương 803: Phiên Ngoại 14: Người Cảnh Sát Già 1
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Ngưu Lực Phàm vẫn ngủ lại nhà chúng tôi vào buổi tối. Tông Thịnh vẫn không bỏ cuộc, cố gắng bù đắp cho những tháng trước không ở bên nhau, dù rằng ai kia từng nói là sẽ không đụng tới tôi trong một tuần tới. Thế nhưng…Có lẽ, vì sợ ảnh hưởng tới con nên anh luôn nhẹ nhàng hết mức.Lúc xong xuôi, tôi ôm lấy mặt anh hỏi: “Chừng nào mắt anh phục hồi? vết thương khi nào bình phục vậy?”Suốt mấy ngày qua chúng tôi ngày nào cũng thân mật, nhưng mắt và vết thương của anh vẫn không hề thay đổi. Anh quay mặt đi, đứng dậy đi vào phòng tắm và nói: "Làm và hít thở là hai việc khác nhau. Nếu muốn thì dù em đứng cách xa một nửa đất nước anh vẫn có thể hấp thụ khí của em. Nhưng mà, con cần em nên anh không thể làm thế. Chờ tới chừng con được một trăm ngày đi, chờ coi em chết dưới tay anh đó!”Tôi bĩu môi. Tôi biết, anh đang làm mọi thứ tốt nhất cho con, nhưng anh thật sự cần mà, tôi không từ chối anh bao giờ.Anh đang đi vào phòng tắm thì hỏi: “Mai đi khám à?”“Ừ, em đi kiểm tra mọi thứ mà.”“Ngày mai anh sẽ đi cùng em. ”Tôi mỉm cười. Mấy lần đi khám thai trước đều là mẹ đi cùng tôi, thấy mỗi lần mẹ nhìn nhà khác chồng đi cùng vợ thì lại mang vẻ mặt trĩu nặng. Mỗi lần khám nghe tiếng tim thai, tôi lại bật khóc và nghĩ tới, giá như anh cũng đi cùng để nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của con.Sáng hôm sau, anh lại mang gương mặt lạnh lùng như mọi khi đứng xếp hàng giúp tôi. Lúc nghe tim thai, anh ngồi bên cạnh cùng tôi lắng nghe và nhìn màn hình. Tiếng nhịp tim dồn dập được khuyếch đại trong phòng khám, lắng nghe tiếng đập, anh nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi.Lúc đó, âm thanh như dịu lại, bình tĩnh lại. Tông Thịnh nói: “Thật sư, nó là một đứa trẻ thật nhạy cảm, nó còn biết anh là cha nó nữa.”Đột nhiên, anh dùng móng tay cứa vào đầu ngón tay tạo thành một vết cắt, máu tuôn ra. Anh nhỏ giọt máu lên ngay rốn tôi, tôi giật mình: “Anh làm gì vậy?”“Đây là dấu ấn cho đứa nhỏ. Nó là con anh nên chắc chắn sẽ tạo thành khiêu khích tới những thứ xấu xa gần nó sau khi được sinh ra, nhất là nữ giới. Dấu ấn này để cho kẻ khác biết, nó được bảo vệ. Những thứ thật sự mạnh thì dấu ấn không có tác dụng, nhưng mà những thứ bình thường sẽ biết đường tránh xa.”Tôi vừa định nói thì chuông điện thoại của anh reo vang. Anh lấy điện thoại, bước ra ngoài nghe:“Alo, được rồi, tối nay sẽ làm âm hôn, bây giờ đi chuẩn bị.”Anh ra ngoài phòng, có lẽ sẽ gọi điện. Tôi cau mày, dễ dàng hình dung ra mọi chuyện. Âm hôn của Vương Càn được thực hiện vào tối nay. Thực sự, tôi ích kỷ một chút, đây không phải là thời điểm để anh chi tới 300.000 cho đám cưới của Vương Càn.Sau khi tôi kiểm tra xong, ra ngoài nghe Tông Thịnh nói là gia đình bên kia đã đồng ý, chỉ đòi 880 tệ. Thời gian kết hôn là tối nay, thời điểm do Vương Càn đề nghị. Anh bảo giờ anh sẽ cùng Ngưu Lực Phàm chuẩn bị, bảo tôi về văn phòng chờ anh liên lạc lại.Anh chở tôi đến văn phòng kính rồi lái xe đi luôn.Tôi ngồi một mình trong văn phòng, tô tô vẽ vẽ các thứ một mình để giết thời gian. Đến tận khi Tiểu Mễ và mọi người tan làm, Tông Thịnh không đến đón tôi, mà gọi điện nói là anh và Ngưu Lực Phàm đã chạy thẳng lên núi, bảo tôi tự đi ăn rồi về nhà,Sống mũi tôi cay cay khi cúp máy. Nhưng rồi tôi lại ngẩng cao đầu, rõ ràng suốt bao tháng qua anh không ở đây tôi vẫn một mình mà, sao anh ấy vừa quay về đã trở nên nhát gan như vậy?Tôi ngước lên nhìn thì Tiểu Mễ đã xách túi tới chỗ tôi: “Sao vậy? Bà chủ à, bà chủ không khóc vì tiểu lão bản không đến đón đó chứ?”
Ngưu Lực Phàm vẫn ngủ lại nhà chúng tôi vào buổi tối. Tông Thịnh vẫn không bỏ cuộc, cố gắng bù đắp cho những tháng trước không ở bên nhau, dù rằng ai kia từng nói là sẽ không đụng tới tôi trong một tuần tới. Thế nhưng…
Có lẽ, vì sợ ảnh hưởng tới con nên anh luôn nhẹ nhàng hết mức.
Lúc xong xuôi, tôi ôm lấy mặt anh hỏi: “Chừng nào mắt anh phục hồi? vết thương khi nào bình phục vậy?”
Suốt mấy ngày qua chúng tôi ngày nào cũng thân mật, nhưng mắt và vết thương của anh vẫn không hề thay đổi. Anh quay mặt đi, đứng dậy đi vào phòng tắm và nói: "Làm và hít thở là hai việc khác nhau. Nếu muốn thì dù em đứng cách xa một nửa đất nước anh vẫn có thể hấp thụ khí của em. Nhưng mà, con cần em nên anh không thể làm thế. Chờ tới chừng con được một trăm ngày đi, chờ coi em chết dưới tay anh đó!”
Tôi bĩu môi. Tôi biết, anh đang làm mọi thứ tốt nhất cho con, nhưng anh thật sự cần mà, tôi không từ chối anh bao giờ.
Anh đang đi vào phòng tắm thì hỏi: “Mai đi khám à?”
“Ừ, em đi kiểm tra mọi thứ mà.”
“Ngày mai anh sẽ đi cùng em. ”
Tôi mỉm cười. Mấy lần đi khám thai trước đều là mẹ đi cùng tôi, thấy mỗi lần mẹ nhìn nhà khác chồng đi cùng vợ thì lại mang vẻ mặt trĩu nặng. Mỗi lần khám nghe tiếng tim thai, tôi lại bật khóc và nghĩ tới, giá như anh cũng đi cùng để nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của con.
Sáng hôm sau, anh lại mang gương mặt lạnh lùng như mọi khi đứng xếp hàng giúp tôi. Lúc nghe tim thai, anh ngồi bên cạnh cùng tôi lắng nghe và nhìn màn hình. Tiếng nhịp tim dồn dập được khuyếch đại trong phòng khám, lắng nghe tiếng đập, anh nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi.
Lúc đó, âm thanh như dịu lại, bình tĩnh lại. Tông Thịnh nói: “Thật sư, nó là một đứa trẻ thật nhạy cảm, nó còn biết anh là cha nó nữa.”
Đột nhiên, anh dùng móng tay cứa vào đầu ngón tay tạo thành một vết cắt, máu tuôn ra. Anh nhỏ giọt máu lên ngay rốn tôi, tôi giật mình: “Anh làm gì vậy?”
“Đây là dấu ấn cho đứa nhỏ. Nó là con anh nên chắc chắn sẽ tạo thành khiêu khích tới những thứ xấu xa gần nó sau khi được sinh ra, nhất là nữ giới. Dấu ấn này để cho kẻ khác biết, nó được bảo vệ. Những thứ thật sự mạnh thì dấu ấn không có tác dụng, nhưng mà những thứ bình thường sẽ biết đường tránh xa.”
Tôi vừa định nói thì chuông điện thoại của anh reo vang. Anh lấy điện thoại, bước ra ngoài nghe:
“Alo, được rồi, tối nay sẽ làm âm hôn, bây giờ đi chuẩn bị.”
Anh ra ngoài phòng, có lẽ sẽ gọi điện. Tôi cau mày, dễ dàng hình dung ra mọi chuyện. Âm hôn của Vương Càn được thực hiện vào tối nay. Thực sự, tôi ích kỷ một chút, đây không phải là thời điểm để anh chi tới 300.000 cho đám cưới của Vương Càn.
Sau khi tôi kiểm tra xong, ra ngoài nghe Tông Thịnh nói là gia đình bên kia đã đồng ý, chỉ đòi 880 tệ. Thời gian kết hôn là tối nay, thời điểm do Vương Càn đề nghị. Anh bảo giờ anh sẽ cùng Ngưu Lực Phàm chuẩn bị, bảo tôi về văn phòng chờ anh liên lạc lại.
Anh chở tôi đến văn phòng kính rồi lái xe đi luôn.
Tôi ngồi một mình trong văn phòng, tô tô vẽ vẽ các thứ một mình để giết thời gian. Đến tận khi Tiểu Mễ và mọi người tan làm, Tông Thịnh không đến đón tôi, mà gọi điện nói là anh và Ngưu Lực Phàm đã chạy thẳng lên núi, bảo tôi tự đi ăn rồi về nhà,
Sống mũi tôi cay cay khi cúp máy. Nhưng rồi tôi lại ngẩng cao đầu, rõ ràng suốt bao tháng qua anh không ở đây tôi vẫn một mình mà, sao anh ấy vừa quay về đã trở nên nhát gan như vậy?
Tôi ngước lên nhìn thì Tiểu Mễ đã xách túi tới chỗ tôi: “Sao vậy? Bà chủ à, bà chủ không khóc vì tiểu lão bản không đến đón đó chứ?”
Bạn Trai Kỳ Lạ Của TôiTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi. Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái. Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó. Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư…… Ngưu Lực Phàm vẫn ngủ lại nhà chúng tôi vào buổi tối. Tông Thịnh vẫn không bỏ cuộc, cố gắng bù đắp cho những tháng trước không ở bên nhau, dù rằng ai kia từng nói là sẽ không đụng tới tôi trong một tuần tới. Thế nhưng…Có lẽ, vì sợ ảnh hưởng tới con nên anh luôn nhẹ nhàng hết mức.Lúc xong xuôi, tôi ôm lấy mặt anh hỏi: “Chừng nào mắt anh phục hồi? vết thương khi nào bình phục vậy?”Suốt mấy ngày qua chúng tôi ngày nào cũng thân mật, nhưng mắt và vết thương của anh vẫn không hề thay đổi. Anh quay mặt đi, đứng dậy đi vào phòng tắm và nói: "Làm và hít thở là hai việc khác nhau. Nếu muốn thì dù em đứng cách xa một nửa đất nước anh vẫn có thể hấp thụ khí của em. Nhưng mà, con cần em nên anh không thể làm thế. Chờ tới chừng con được một trăm ngày đi, chờ coi em chết dưới tay anh đó!”Tôi bĩu môi. Tôi biết, anh đang làm mọi thứ tốt nhất cho con, nhưng anh thật sự cần mà, tôi không từ chối anh bao giờ.Anh đang đi vào phòng tắm thì hỏi: “Mai đi khám à?”“Ừ, em đi kiểm tra mọi thứ mà.”“Ngày mai anh sẽ đi cùng em. ”Tôi mỉm cười. Mấy lần đi khám thai trước đều là mẹ đi cùng tôi, thấy mỗi lần mẹ nhìn nhà khác chồng đi cùng vợ thì lại mang vẻ mặt trĩu nặng. Mỗi lần khám nghe tiếng tim thai, tôi lại bật khóc và nghĩ tới, giá như anh cũng đi cùng để nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của con.Sáng hôm sau, anh lại mang gương mặt lạnh lùng như mọi khi đứng xếp hàng giúp tôi. Lúc nghe tim thai, anh ngồi bên cạnh cùng tôi lắng nghe và nhìn màn hình. Tiếng nhịp tim dồn dập được khuyếch đại trong phòng khám, lắng nghe tiếng đập, anh nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi.Lúc đó, âm thanh như dịu lại, bình tĩnh lại. Tông Thịnh nói: “Thật sư, nó là một đứa trẻ thật nhạy cảm, nó còn biết anh là cha nó nữa.”Đột nhiên, anh dùng móng tay cứa vào đầu ngón tay tạo thành một vết cắt, máu tuôn ra. Anh nhỏ giọt máu lên ngay rốn tôi, tôi giật mình: “Anh làm gì vậy?”“Đây là dấu ấn cho đứa nhỏ. Nó là con anh nên chắc chắn sẽ tạo thành khiêu khích tới những thứ xấu xa gần nó sau khi được sinh ra, nhất là nữ giới. Dấu ấn này để cho kẻ khác biết, nó được bảo vệ. Những thứ thật sự mạnh thì dấu ấn không có tác dụng, nhưng mà những thứ bình thường sẽ biết đường tránh xa.”Tôi vừa định nói thì chuông điện thoại của anh reo vang. Anh lấy điện thoại, bước ra ngoài nghe:“Alo, được rồi, tối nay sẽ làm âm hôn, bây giờ đi chuẩn bị.”Anh ra ngoài phòng, có lẽ sẽ gọi điện. Tôi cau mày, dễ dàng hình dung ra mọi chuyện. Âm hôn của Vương Càn được thực hiện vào tối nay. Thực sự, tôi ích kỷ một chút, đây không phải là thời điểm để anh chi tới 300.000 cho đám cưới của Vương Càn.Sau khi tôi kiểm tra xong, ra ngoài nghe Tông Thịnh nói là gia đình bên kia đã đồng ý, chỉ đòi 880 tệ. Thời gian kết hôn là tối nay, thời điểm do Vương Càn đề nghị. Anh bảo giờ anh sẽ cùng Ngưu Lực Phàm chuẩn bị, bảo tôi về văn phòng chờ anh liên lạc lại.Anh chở tôi đến văn phòng kính rồi lái xe đi luôn.Tôi ngồi một mình trong văn phòng, tô tô vẽ vẽ các thứ một mình để giết thời gian. Đến tận khi Tiểu Mễ và mọi người tan làm, Tông Thịnh không đến đón tôi, mà gọi điện nói là anh và Ngưu Lực Phàm đã chạy thẳng lên núi, bảo tôi tự đi ăn rồi về nhà,Sống mũi tôi cay cay khi cúp máy. Nhưng rồi tôi lại ngẩng cao đầu, rõ ràng suốt bao tháng qua anh không ở đây tôi vẫn một mình mà, sao anh ấy vừa quay về đã trở nên nhát gan như vậy?Tôi ngước lên nhìn thì Tiểu Mễ đã xách túi tới chỗ tôi: “Sao vậy? Bà chủ à, bà chủ không khóc vì tiểu lão bản không đến đón đó chứ?”