11 giờ khuya, trước cửa phòng cấp cứu là một mảnh hỗn loạn: giường bệnh bị nhồi thêm vào, ghế nằm, giường bệnh thô sơ, quanh quẩn trong khu truyền dịch ở đại sảnh và hành lang đều là tiếng r*n r* đau đớn của bệnh nhân cùng với lời an ủi của người thân, trong không khí nhàn nhạt mùi thuốc khử trùng, vừa ngột ngạt vừa không sạch sẽ. Cuộc cãi vả nhỏ trước cửa khoa ngoại cũng đã kéo dài được một lúc. “Tôi xin lặp lại lần nữa, ông thật sự không có việc gì” bác sĩ cấp cứu Tiêu Thần kiên nhẫn giải thích những thứ quan trọng, anh đã cùng ông lão này nói chuyện hơn mười mấy phút, những chỗ có thể kiểm tra cũng đã kiểm tra hết, nhưng là đối phương cứ một mực khẳng định “bản thân không thoải mái, nhức đầu, nhất định có nội thương”. Cái gì mà nội thương, bất quá là tự lừa mình mà thôi. Tiêu Thần âm thầm nhìn qua người tài xế lái xe đứng sát bên tường, hắn khẽ cúi đầu, không thấy rõ mặt, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh da trời của công ty giao thông công cộng, tay cầm một đôi bao tay màu…
Tác giả: