Thật không ngờ, tôi lại có cơ hội diện kiến loại chuyện mất trí nhớ máu chó —— ngày mùng 1 tháng 4, sau khi tỉnh lại, đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không biết mình ở nơi nào, thậm chí quên luôn tên của bản thân. Còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, thì có một bóng người lao ra, là một đứa bé hơn 10 tuổi.“Anh tỉnh rồi!” Nó trông khá mừng rỡ, đôi mắt to tròn long lanh, phối hợp với mái tóc hơi xoăn, ừm, trị số nhan sắc rất cao, có lẽ giống với mẹ nó? “Con trai?” Tôi thử gọi. Cậu bé co rút khóe miệng: “Ai là con trai anh! Bản thân anh cũng chỉ mới hơn 20, lẽ nào anh còn chưa chào đời đã phọt em ra rồi à?” Câu nói đó làm tôi suy ngẫm ròng rã nửa phút, giày vò người quá đi. May mà khả năng tư duy logic của tôi không tệ lắm, mà cũng không phải kiểu người xét nét tính toán, nên tôi không sửa lại cái logic sai lầm “đàn ông sinh con” của cậu bé. Tôi nhíu mày hỏi: “Ai u, bé con, ý của em là em lớn hơn anh?” “Đúng vậy.” Nó không chút do dự, thuần thục đắp chăn lên cho tôi, săn sóc hỏi, “Có đói bụng…
Chương 12
Tan ChảyTác giả: Tiểu Yêu TửTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcThật không ngờ, tôi lại có cơ hội diện kiến loại chuyện mất trí nhớ máu chó —— ngày mùng 1 tháng 4, sau khi tỉnh lại, đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không biết mình ở nơi nào, thậm chí quên luôn tên của bản thân. Còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, thì có một bóng người lao ra, là một đứa bé hơn 10 tuổi.“Anh tỉnh rồi!” Nó trông khá mừng rỡ, đôi mắt to tròn long lanh, phối hợp với mái tóc hơi xoăn, ừm, trị số nhan sắc rất cao, có lẽ giống với mẹ nó? “Con trai?” Tôi thử gọi. Cậu bé co rút khóe miệng: “Ai là con trai anh! Bản thân anh cũng chỉ mới hơn 20, lẽ nào anh còn chưa chào đời đã phọt em ra rồi à?” Câu nói đó làm tôi suy ngẫm ròng rã nửa phút, giày vò người quá đi. May mà khả năng tư duy logic của tôi không tệ lắm, mà cũng không phải kiểu người xét nét tính toán, nên tôi không sửa lại cái logic sai lầm “đàn ông sinh con” của cậu bé. Tôi nhíu mày hỏi: “Ai u, bé con, ý của em là em lớn hơn anh?” “Đúng vậy.” Nó không chút do dự, thuần thục đắp chăn lên cho tôi, săn sóc hỏi, “Có đói bụng… Thân thể tôi ngày càng tốt lên, buổi sáng cân thử, 65kg rồi. Trước đây còn lộ cả xương sườn ra, người chằng chịt vết thương, da thịt cũng thô ráp sần sùi, mà bây giờ không nhìn rõ xương sườn, vết thương cũng mờ đi, da dẻ trơn mịn, quan trọng là dần có cơ bắp, mặc dù không có vóc dáng đẹp như dâm dê nhà tôi, nhưng cũng không tệ lắm.Tôi vẫn chưa nói cậu biết mình bao nhiêu kg, cậu cũng không hỏi tôi.Mỗi ngày chúng tôi cứ trải qua như thế… Nói chung thì khá vui vẻ. Ngày nào tôi cũng được ăn món ngon cậu nấu, đôi lúc, chúng tôi vẫn sẽ ra ngoài đi dạo, vận động một ít cho cơ thể. Mà thật ra lượng vận động mỗi ngày của cả hai đều đạt chuẩn, vận động mạnh rất có lợi cho thân thể mà!Lại một chiều nhàn nhã, tôi ngồi trên giường xem ti vi.Cậu bưng ly nước chanh đến cho tôi, ngồi xuống bên cạnh. Tôi chú ý môi cậu lại hơi khô, trông gầy đi.“Em gầy đi?” Tôi hỏi.Cậu uống hớp nước: “Không có.”Tôi hơi xấu hổ: “Chẳng lẽ vì… gần đây hành sự nhiều, suy thận?”Cậu lắc đầu.Tôi tính hai ngày nay sẽ tha cậu, nửa đêm không đánh lén nữa.Tôi cố xem ti vi, rồi than thở: “Thời gian này thị lực của anh giảm sút đáng sợ… Sao giờ cả phụ đề cũng không nhìn rõ nhỉ?”Cậu ôm tôi nhích xuống chân giường: “Bây giờ thì sao?”“Ừ đỡ hơn… Nhưng có lúc vẫn không rõ lắm.” Tôi rầu rĩ cau mày, “Lần sau em đi với anh vào tiệm mắt khám thử, nên đeo kính rồi.”“Ừ.”“Lạ ghê… Đồ đạc xung quanh sao cứ mơ mơ hồ hồ… Tiểu Trạch, em thì sao? Em thấy rõ không?”Tôi nhìn Tiểu Trạch, nhưng, tôi bị dọa sợ.Vì mắt Tiểu Trạch đỏ ngầu, người cậu phát run. Tôi chợt nhận ra mình không nhìn rõ đường nét cơ thể cậu.“Này em sao thế?? Sao khóc??? Không có gì, chỉ là anh không thấy rõ tí thôi, sau này đeo kính là được…”“Ừm, em biết.”Tiểu Trạch dụi mắt, lại gần ôm tôi.Buổi tối hôm ấy, cậu khá là dịu dàng.Giống như lần đầu tiên, câu ngây ngô h*n l*n th*n th* tôi, không buông tha chỗ nào.Sau khi xong việc, cậu và tôi tr*n tr** ôm nhau.Tôi thật sự thích cái ôm của cậu.Thoải mái cực kỳ, tựa như được nước ấm bảo bọc. Như thể chỉ cần được cậu ôm, thì đau đớn gì cũng có thể lãng quên, khốn khó gì cũng có thể vượt qua.
Thân thể tôi ngày càng tốt lên, buổi sáng cân thử, 65kg rồi. Trước đây còn lộ cả xương sườn ra, người chằng chịt vết thương, da thịt cũng thô ráp sần sùi, mà bây giờ không nhìn rõ xương sườn, vết thương cũng mờ đi, da dẻ trơn mịn, quan trọng là dần có cơ bắp, mặc dù không có vóc dáng đẹp như dâm dê nhà tôi, nhưng cũng không tệ lắm.
Tôi vẫn chưa nói cậu biết mình bao nhiêu kg, cậu cũng không hỏi tôi.
Mỗi ngày chúng tôi cứ trải qua như thế… Nói chung thì khá vui vẻ. Ngày nào tôi cũng được ăn món ngon cậu nấu, đôi lúc, chúng tôi vẫn sẽ ra ngoài đi dạo, vận động một ít cho cơ thể. Mà thật ra lượng vận động mỗi ngày của cả hai đều đạt chuẩn, vận động mạnh rất có lợi cho thân thể mà!
Lại một chiều nhàn nhã, tôi ngồi trên giường xem ti vi.
Cậu bưng ly nước chanh đến cho tôi, ngồi xuống bên cạnh. Tôi chú ý môi cậu lại hơi khô, trông gầy đi.
“Em gầy đi?” Tôi hỏi.
Cậu uống hớp nước: “Không có.”
Tôi hơi xấu hổ: “Chẳng lẽ vì… gần đây hành sự nhiều, suy thận?”
Cậu lắc đầu.
Tôi tính hai ngày nay sẽ tha cậu, nửa đêm không đánh lén nữa.
Tôi cố xem ti vi, rồi than thở: “Thời gian này thị lực của anh giảm sút đáng sợ… Sao giờ cả phụ đề cũng không nhìn rõ nhỉ?”
Cậu ôm tôi nhích xuống chân giường: “Bây giờ thì sao?”
“Ừ đỡ hơn… Nhưng có lúc vẫn không rõ lắm.” Tôi rầu rĩ cau mày, “Lần sau em đi với anh vào tiệm mắt khám thử, nên đeo kính rồi.”
“Ừ.”
“Lạ ghê… Đồ đạc xung quanh sao cứ mơ mơ hồ hồ… Tiểu Trạch, em thì sao? Em thấy rõ không?”
Tôi nhìn Tiểu Trạch, nhưng, tôi bị dọa sợ.
Vì mắt Tiểu Trạch đỏ ngầu, người cậu phát run. Tôi chợt nhận ra mình không nhìn rõ đường nét cơ thể cậu.
“Này em sao thế?? Sao khóc??? Không có gì, chỉ là anh không thấy rõ tí thôi, sau này đeo kính là được…”
“Ừm, em biết.”
Tiểu Trạch dụi mắt, lại gần ôm tôi.
Buổi tối hôm ấy, cậu khá là dịu dàng.
Giống như lần đầu tiên, câu ngây ngô h*n l*n th*n th* tôi, không buông tha chỗ nào.
Sau khi xong việc, cậu và tôi tr*n tr** ôm nhau.
Tôi thật sự thích cái ôm của cậu.
Thoải mái cực kỳ, tựa như được nước ấm bảo bọc. Như thể chỉ cần được cậu ôm, thì đau đớn gì cũng có thể lãng quên, khốn khó gì cũng có thể vượt qua.
Tan ChảyTác giả: Tiểu Yêu TửTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcThật không ngờ, tôi lại có cơ hội diện kiến loại chuyện mất trí nhớ máu chó —— ngày mùng 1 tháng 4, sau khi tỉnh lại, đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không biết mình ở nơi nào, thậm chí quên luôn tên của bản thân. Còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, thì có một bóng người lao ra, là một đứa bé hơn 10 tuổi.“Anh tỉnh rồi!” Nó trông khá mừng rỡ, đôi mắt to tròn long lanh, phối hợp với mái tóc hơi xoăn, ừm, trị số nhan sắc rất cao, có lẽ giống với mẹ nó? “Con trai?” Tôi thử gọi. Cậu bé co rút khóe miệng: “Ai là con trai anh! Bản thân anh cũng chỉ mới hơn 20, lẽ nào anh còn chưa chào đời đã phọt em ra rồi à?” Câu nói đó làm tôi suy ngẫm ròng rã nửa phút, giày vò người quá đi. May mà khả năng tư duy logic của tôi không tệ lắm, mà cũng không phải kiểu người xét nét tính toán, nên tôi không sửa lại cái logic sai lầm “đàn ông sinh con” của cậu bé. Tôi nhíu mày hỏi: “Ai u, bé con, ý của em là em lớn hơn anh?” “Đúng vậy.” Nó không chút do dự, thuần thục đắp chăn lên cho tôi, săn sóc hỏi, “Có đói bụng… Thân thể tôi ngày càng tốt lên, buổi sáng cân thử, 65kg rồi. Trước đây còn lộ cả xương sườn ra, người chằng chịt vết thương, da thịt cũng thô ráp sần sùi, mà bây giờ không nhìn rõ xương sườn, vết thương cũng mờ đi, da dẻ trơn mịn, quan trọng là dần có cơ bắp, mặc dù không có vóc dáng đẹp như dâm dê nhà tôi, nhưng cũng không tệ lắm.Tôi vẫn chưa nói cậu biết mình bao nhiêu kg, cậu cũng không hỏi tôi.Mỗi ngày chúng tôi cứ trải qua như thế… Nói chung thì khá vui vẻ. Ngày nào tôi cũng được ăn món ngon cậu nấu, đôi lúc, chúng tôi vẫn sẽ ra ngoài đi dạo, vận động một ít cho cơ thể. Mà thật ra lượng vận động mỗi ngày của cả hai đều đạt chuẩn, vận động mạnh rất có lợi cho thân thể mà!Lại một chiều nhàn nhã, tôi ngồi trên giường xem ti vi.Cậu bưng ly nước chanh đến cho tôi, ngồi xuống bên cạnh. Tôi chú ý môi cậu lại hơi khô, trông gầy đi.“Em gầy đi?” Tôi hỏi.Cậu uống hớp nước: “Không có.”Tôi hơi xấu hổ: “Chẳng lẽ vì… gần đây hành sự nhiều, suy thận?”Cậu lắc đầu.Tôi tính hai ngày nay sẽ tha cậu, nửa đêm không đánh lén nữa.Tôi cố xem ti vi, rồi than thở: “Thời gian này thị lực của anh giảm sút đáng sợ… Sao giờ cả phụ đề cũng không nhìn rõ nhỉ?”Cậu ôm tôi nhích xuống chân giường: “Bây giờ thì sao?”“Ừ đỡ hơn… Nhưng có lúc vẫn không rõ lắm.” Tôi rầu rĩ cau mày, “Lần sau em đi với anh vào tiệm mắt khám thử, nên đeo kính rồi.”“Ừ.”“Lạ ghê… Đồ đạc xung quanh sao cứ mơ mơ hồ hồ… Tiểu Trạch, em thì sao? Em thấy rõ không?”Tôi nhìn Tiểu Trạch, nhưng, tôi bị dọa sợ.Vì mắt Tiểu Trạch đỏ ngầu, người cậu phát run. Tôi chợt nhận ra mình không nhìn rõ đường nét cơ thể cậu.“Này em sao thế?? Sao khóc??? Không có gì, chỉ là anh không thấy rõ tí thôi, sau này đeo kính là được…”“Ừm, em biết.”Tiểu Trạch dụi mắt, lại gần ôm tôi.Buổi tối hôm ấy, cậu khá là dịu dàng.Giống như lần đầu tiên, câu ngây ngô h*n l*n th*n th* tôi, không buông tha chỗ nào.Sau khi xong việc, cậu và tôi tr*n tr** ôm nhau.Tôi thật sự thích cái ôm của cậu.Thoải mái cực kỳ, tựa như được nước ấm bảo bọc. Như thể chỉ cần được cậu ôm, thì đau đớn gì cũng có thể lãng quên, khốn khó gì cũng có thể vượt qua.